Thấy thích NHặt về chơi.
Tam Hợp 14.07.2009 17:11:35 (permalink)
Những mẩu chuyện của Hoa Sơn Công tử.



Ném đá giấu tay


Dân gian thường có câu: nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, thời bé cậu học trò nào chẳng nghịch ngợm và có gây ra hậu quả gì không nghiêm trọng cũng dễ được bỏ qua. Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng cái trò ném đá giấu tay của tôi cứ làm tôi nhớ mãi và buồn cười khi nghĩ đến nó.

Số là có một nhà hàng xóm cạnh nhà tôi với một nhà bên cạnh không ưa gì nhau. Có một cây bưởi ở hàng rào biên giới giữa hai nhà đến mùa ra quả. Thường thì quả bưởi người ta hay để dành đến tháng 8 âm lịch mới hái ăn cho ngọt. Chả biết hồi ấy tôi thèm bưởi đến mức nào mà cứ mỗi tối tôi bò vào rồi leo lên làm đôi quả mang ra ngoài bờ đê rủ bạn cùng ăn.

Áng chừng số quả bưởi trên cây đã vơi quá nửa với lại còn những quả trên cao khó hái nên đêm cuối cùng tôi cố tình bóc vỏ bưởi bỏ ra quanh gốc cây.

Than ôi mấy ngày sau bà mất bưởi cứ hướng sang nhà hàng xóm mà chửi, những quả bưởi mất của bà được bà khuyến mại thêm đủ thứ mà người ta cho là bẩn thỉu. Nhà bà bên cạnh nhà tôi nghe ấm ức lắm vì bà có ăn trộm bưởi đâu, vả lại nhà bà có chồng làm cán bộ thiếu gì thức ngon.
Nghe chửi bà ức lắm và cũng tìm cách xua gà đuổi chó để chửi đổng trở lại.

Còn riêng tôi bưởi thì ăn lâu rồi , nghe bà chửi nhưng không ám chỉ mình nên tôi cứ bấm bụng mà cười. Tôi cũng không dám nói ra vì mẹ tôi biết được thì chết với bà.

Ấy vậy mà cả bà mất bưởi và bà bị nghi oan không ai nghĩ tên kẻ trộm lại ở ngay hàng xóm nhà mình.

Chuyện trộm bưởi chỉ là do tinh nghịch thôi và cũng lớn lắm , chuyện trộm cá của tôi mới là thể hiện tài năng của tuổi trẻ:

Số là nhà ông Bác ruột tôi ở cùng xóm với nhà tôi, ông bác này không hiểu sao cứ thấy tôi là đuổi đánh không có bất kỳ lý do gì. Thành thử nhà bác ấy có vườn cây ao cá như một trang trại mà tôi chẳng xơ múi được gì khi bác ấy thu hoạch. Ao cá nhà bác rào rất kỹ bằng lũy tre bao quanh. Thời ấy đồng quê còn nhiều cá tự nhiên lắm chứ không tuyệt chủng như bây giờ. Cũng vào những đêm trăng cuối hè tôi mang chiếc cần câu ngắn và một gói giun mở một lỗ qua rào chui vào câu. Cỡ khoảng 30 phút tôi đã có gần chục con cá trê béo ngậy mang về cho mẹ kho.Có những đêm cả nhà bác ngồi chơi tiếp khách rôm rả ngoài sân thì ngoài bờ ao thằng cháu đáng ghét đang xâu cá trê từng con một chờ thỏa chí rồi mang về.

Mẹ tôi thấy lần nào đi câu về cũng có cá kho ăn bèn khen tôi sát cá và hỏi câu ở đâu? Tôi không dám nói dối mẹ nhưng mẹ tôi cũng không trách mắng gì tôi.
Mẹ tôi bảo : cá là do trời sinh ra mà mỗi khi tát ao bác chẳng cho nhà ta con nào thì con câu ở đấy cũng không sao, những những gì mà người ta bỏ công sức ra làm thì con không được lấy vì như thế là mắc tội.

Tôi không nhớ rõ cái ao của bác họ đã cung cấp cho tôi bao nhiêu cá trong mấy năm nữa , chỉ biết là mấy năm sau bác tôi mất, ao không còn cá và tôi cũng không hứng thú trò đi câu nữa.

Chị Mười ơi chị có cho là em chị lúc bé hư không? Em xin cảm ơn chị và quý bạn đọc ghé qua đọc chuyện này. HS



Hoa Sơn

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2009 17:57:06 bởi HÀN GIANG >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9