Có bao giờ
Linh Linh 17.07.2009 19:25:30 (permalink)
        Có bao giờ anh biết đến một người, đang nhớ anh đến ngột thở, tức ngực; tự nắm tay thật chặt, tự ôm lấy mình mà nước mắt cứ trào ra?
        Có bao giờ anh biết đến một người, đằng sau dòng chữ "Linh nhớ P lắm!"; hay đó đơn thuần chỉ là những ký tự đều đặn đọc lên thấy hay hay?
        Có bao giờ anh biết đến một người, tươi cười rạng rỡ với những kế hoạch trải dài những ngày không anh, chỉ có nỗi nhớ là ko sao học cách lấp đầy được?
        Có bao giờ anh biết đến một người, đôi khi chững lại, khẽ vui nhưng sợ hãi với khoảng trống giữa các ngón tay? Là cô độc với nỗi nhớ....là mỗi khi trái tim vui sướng hạnh phúc khi có hai bàn tay đan gài giản dị, êm ái và thiết tha?
        Có bao giờ anh biết đến một người, băn khoăn và bối rối, chẳng biết nên nghĩ gì, làm gì và nói gì để anh không giận dữ và rời xa?
        Nếu có ai đó hỏi em: "Sợ khoảng cách nào nhất?". Em sẽ trả lời: "Em từng sợ khoảng cách nhưng khi đã thực sự xa nhau thì dài ngắn có nghĩa gì đâu... Xa nhau rồi khoảng cách thành vô nghĩa!"
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2009 19:27:06 bởi Linh Linh >
#1
    Linh Linh 18.07.2009 18:02:38 (permalink)
              Yêu một người cho dù người đó là ai, có ra sao người ta vẫn không quan tâm đến , chỉ biết rằng tình yêu đó luôn luôn tồn tại trong tâm trí, ký ức là những điều rất thiêng liêng, sâu kín và tồn tại mãi mãi!
    Đã bao nhiêu lâu rồi anh biết không? Vậy mà đâu thể xóa nhòa hết những gì mình từng có, từng ôm ấp tình yêu. Em vẫn âm thầm hướng về anh dù bây giờ mỗi người đã rẽ sang lối đi khác, lối đi riêng của mỗi người mà không tồn tại đối phương đi bên cạnh.
              Em vẫn giữ riêng một nỗi buồn về anh trong những ngày tháng qua, đã bao lần tụ nhủ lòng mình: đừng khóc! Chỉ cần cuộc sống của anh luôn như anh mong ước thì em sẽ rất vui lòng! Thế mà cứ nhớ đến anh nước mắt lại rơi xuống môi em mằn mặn.
              Cuộc sống của em vẫn bình yên và rất tốt! Em cố vun vén và giữ gìn hạnh phúc hiện tại bởi em biết vĩnh viễn em không bao giờ có anh cùng những gì êm đềm chúng mình từng có. Dẫu hạnh phúc bây giờ có vỡ tanthif em cũng không có anh bởi em không muốn cuộc đời mình lại rơi vào bi kịch và mất mát một lần nữa... Khi ta hiểu ra giá trị điều mình trân trọng thì đã mất nó suốt đời.
               Lòng em lúc nào cũng tự nhủ phải luôn luôn giữ cho mình sự bình thản, mạnh mẽ. Vậy mà khi nỗi nhớ bùng lên thì những cái mạnh mẽ cố tình che đậy lại chùng xuống: có những nước mắt, nỗi nhớ, nỗi đau không bao giờ biến mất (dù thời gian có lâu đến mấy và nơi em đến có là nơi nào đi nữa vẫn không thể thay đổi được). Sự thật vẫn là sự thật, nó thật phũ phàng! Em vẫn nhớ anh, cho dù anh thế nào, có ra sao, điều đó không quan trọng.... Tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi!
              Em không mù quáng vì em biết những gì mình làm, biết suy luận phải trái đúng sai và kết quả của hành vi cuối cùng. Hơn nữa xét về lý trong tình yêu không có đúng sai, luận về tình thì anh là mối tình đầu của em nên em càng không thể nào quên được; trừ khi quy luật thay đổi: con người ta sống không có ký ức, chuyện hôm qua thì hôm nay đã quên hết. Nếu điều này chẳng thể xảy ra thì những gì thuộc về anh trong em là vĩnh hằng!
    Nếu lúc này em có khóc thì cũng là khóc cho riêng mình....! 
    #2
      Linh Linh 18.07.2009 23:46:42 (permalink)
                Quen biết và nhận lời yêu anh, em biết chẳng có gì chắc chắn trong mối tình mà hai đứa chỉ tranh thủ gặp được nhau có 2 giờ đồng hồ. Nhưng em vẫn yêu anh - mối tình đầu của em. Những ngày đầu quen nhau, em được nếm những vị ngọt của thứ tình cảm mà đời em chưa hè được đụng đến. Anh lắng nghe và chia sẽ những giận hờn, buồn vui cùng em. Em thấy thế là đủ cho một cuộc tình và yêu anh tha thiết.
               Thế nhưng thời gian dần trôi, anh ngày một xa em....(???). Và dường như sự nhớ nhung chỉ tồn tại trong em. E thấy mình ngày càng xa anh hơn. Anh không bao giờ chủ động online hoặc gọi điện cho em và chắc anh cũng không còn nhớ đến em. Và anh cũng không nói là không muốn có em.
               Cho đến khi anh gặp chuyện không vui với bx thì anh mới hay online, gọi và nhắn tin điện thoại cho em. Em rất vui vì như vậy có nghĩa là anh vẫn cần em cho mình. Và từ sâu thẳm trong lòng em có một ước muốn tội lỗi: Anh và bx cứ giận nhau càng lâu, càng tốt cho em.
               Em đã nói mong muốn đó của em cho anh, anh không giận em mà rất hiểu cho em. Suốt một tuần em được sống trong vui vẻ và hạnh phúc. Khi anh bị đau chân, anh muốn được cùng em chia sẻ nỗi đau với anh, em xót xa cho anh, giận bx của anh; chỉ muốn bắt xe lao ngay ra với anh để được chăm sóc, được phục vụ anh. Anh không muốn có rắc rối cho em nên đã bảo em đừng ra, anh tự lo được.
               Nhưng sang ngày hôm nay, anh lại bắt đầu khó hiểu. Em linh cảm anh và bx đã lành nhau (nên anh không cần em nữa) mặc dù anh vẫn nói là không có chuyện đó.
               Phong à! Có chuyện gì vậy? Anh có thể nói thẳng với em mà. Anh đừng im lặng vậy, em sợ lắm! Nếu anh có việc gì làm sao em chịu đựng được đây? Em không dám out vì em sợ khi anh muốn online với em mà không gặp được em. Giờ anh đang làm gì vậy, có biết là em đang mong lắm không, Phong ơi!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2009 19:16:31 bởi Linh Linh >
      #3
        Linh Linh 19.07.2009 12:59:06 (permalink)
                    Bạn đã bao giờ khóc vì ai chưa? Nước mắt nó như thế nào? Giọt nước mắt tròn trịa, ra khỏi khóe mắt và lăn mịn trên má, chảy xuống khóe miệng, mằn mặn. Nó nóng hổi và trong trắng.
                    Tình yêu đem lại cho con người ta nhiều nước mắt. Là người thứ ba thật chẳng dễ chịu chút nào. Khi thương thì hết lòng, nhưng khi tất cả những cảm xúc trong lòng đơcj nói hết thì sao lòng lại cảm thấy khó chịu. Như chính bản thân mình moi ruột gan của mình ra. Phải, tất cả đã kết thúc theo khói mây để lại trong lòng một vết dao. Con tim bị ai đó cắt ra thì chẳng dễ chịu chút nào. Thật xót xa!
                   Ngồi trong quán cafe, nước mắt cứ thi nhau mà rơi không cảm xúc, nó lăn trên má và chảy xuống bàn. Khóc cảm xúc có đau không? Nhưng không khóc thì cảm xúc không kìm nén được. Đi chơi, đi dạo, cười nói vui vẻ nhưng trong lòng vẫn không dứt hình bóng anh được.
                   Cứ ngỡ sẽ quên được sau khi dứt khoát, nhưng không ngờ bản thân lại đau đến như vậy. Phải chăng những gì đã dứt khoát càng làm em đau khổ hơn? Tiếc rằng chúng mình gặp nhau quá muộn phải không? Nếu sớm hơn em đã hạnh phúc. Bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. "Người ơi! Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm!". Càng nhớ thì càng thấy yếu đuối.
                 Khóc rồi lại khóc! Biết mình yếu đuối nhu nhược nhưng chỉ như thế lòng mới thanh thản và cảm giác vơi đi một phần nặng nhọc. Đó là những giọt nước mắt giúp tôi thấm thía được yêu như thế nào? Dù có cứng rắn và lòng có tự nhủ "không được khóc" nhưng tôi vẫn khóc. Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống đang còn nhiều điều cần tôi.
                  Mưa tạt vào mặt, gió thổi vào người, bụi bay vào mắt. Tất cả những thứ đó càng làm tăng cảm giác nhớ và tróng trải trong lòng. Nhưng trong đời, ai cũng phải yêu và thất tình một lần. Vậy nên chỉ cần yêu hết mình là cảm thấy bản thân không còn gì để hói tiếc. Buồn, chán, hận, trách, tiếc, đau, khóc!
         
         
        #4
          Linh Linh 20.07.2009 16:33:38 (permalink)
                    Phong à! Khi anh quyết định rời xa em, anh cho em một lý do hoàn toàn em không lý giải được.
                    Em tôn trọng quyết định của anh vì em rất yêu anh. Yêu một người nào đó không nhất định phải sống cùng người đó mà hãy để người đó tự do trong tình yêu của mình. Nhưng cứ mỗi lúc gặp khó khăn, em đều nghĩ đến anh, muốn được anh an ủi, động viên như những ngày đầu.
                    Lý do anh rời xa em không đủ sức thuyết phục em. Vậy nên em vẫn thường xuyên online vào nick của anh khi không kìm được nỗi nhớ anh!
          Bây giờ anh lại phũ phàng yêu cầu em không được gửi nỗi nhớ đó cho anh nếu không anh sẽ ignone nick của em.
                    Anh tàn nhẫn quá Phong à, anh không thấy làm như vậy là độc ác với em - một người con gái vì quá yêu anh mà bất chấp nguy hiểm để lao đi gặp nhau, để rồi mất nhau. Chỉ có ông trời mới hiểu được sự đau đớn trong trái tim em. Anh bắt em hoán đổi tình yêu thành tình bạn? Dễ dàng vậy thì trái đất này đã không có biết bao bi kịch xảy ra.
                   Anh vẫn tận tình chỉ dạy cho em, mỗi khi em cần sự giúp đỡ của anh trong công việc. Điều này càng làm em yêu anh hơn và em đang dần hiểu ra lý do anh rời xa em: "Dù nói với nhau câu chia tay mà trong tâm tư nhau còn yêu thương tuy không còn gặp gỡ. Hơn sống bên nhau nhưng tình yêu sẽ tan vì bóng dáng khác. Người ơi, em đã hiểu lòng anh!"
          #5
            Linh Linh 20.07.2009 16:59:59 (permalink)
                 Anh thương yêu!
                 Linh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ phải hối tiếc về tình yêu của chúng ta, hối tiếc về con đường Linh đã chọn nhưng cho đến giờ phút này Linh mới hiểu ra rằng mình đã lầm lẫn mất rồi.
                 Linh phải trả giá quá đắt để có bài học về tình yêu, một bài học mà không có lần thứ hai trong đời để Linh áp dụng vì bây giờ Linh không còn là Linh. Một con nhỏ trong sáng vô tư như trước khi gặp anh. Làm sao có thể hoàn nguyên như cũ được đây?
                  Cuộc sống của anh quan trọng là cái gì? Linh chỉ đứng mờ nhạt sau đó. Linh rất buồn khi không đủ sức mạnh để níu giữ anh. Linh chỉ mong một lời an ủi từ anh, một lời xin lỗi khi anh có lỗi với Linh, Linh sẽ bỏ qua tất cả vì Linh rất yêu anh và không thể quên anh. Linh cần anh như cần một hơi thở nhưng hình như anh chẳng cần Linh nữa và cuối cùng với anh bây giờ Linh chỉ còn lại là con số O. Linh cần đối diện với sự thật và chấp nhận nó như một điều hiển nhiên trong ngàn vạn những điều hiển nhiên của cuộc sống. Ta đã không còn yêu nhau như ngày xưa, anh đã quên tất cả những gì tốt đẹp nhất của chúng ta, vậy mà Linh lại cố gắng níu kéo, cố gắng để tin rằng anh vẫn còn thương nhớ Linh. Linh cứ tự đày đọa mình trong mớ hỗn độn của những yêu ghét giận hờn nhung nhớ. Để làm gì kia chứ? Linh khờ quá, ngốc hết chỗ nói, có phải anh đang cười Linh không? Còn gì buồn hơn khi Linh không giữ được cho mình cái quý giá nhất, cái đáng giữ thì không giữ, cái không đáng giữ thì cứ khư khư ôm lấy. Khi nhận được ra phải trái đúng sai, khi biết được cái gì là nên, không nên thì đã quá muộn, không thể bắt đầu lại được nữa.
                  Tình yêu cũng giống như một chuyến đi đường, khi dừng lại là chấm hết. Linh tự nhủ với lòng mình thôi đừng lưu luyến nữa. Đêm nay ngủ một giấc thật say, ngày mai thức dậy Linh sẽ là một con người khác, Linh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống không có bóng dáng anh. Tại sao phải gục ngã vì một người chẳng biết thương mình. Hình ảnh anh trong Linh sẽ chỉ còn là một kỷ niệm đẹp, buồn nhức nhối. Rồi theo thời gian sẽ xóa mờ tất cả như đã xóa mờ dấu vết của chúng mình trong trái tim anh. Anh không thể biết thế nào là "tổn thương", thế nào là "mất mát" và vì thế anh không hiểu thế nào là "hạnh phúc". "Người ta chỉ thực sự hiểu được hạnh phúc khi đã thực sự đánh mất nó". Một ngày nào đó anh cũng sẽ hiểu ra thôi.
                 Tạm biệt anh! Cầu chúc anh hạnh phúc!
            #6
              Linh Linh 21.07.2009 23:41:16 (permalink)
                        Phong ơi! Em nhớ anh quá. Hôm nay em ko lên yahoo, anh có ở đó ko? A có nhớ em ko?
                        E đoán chắc anh cũng rất nhớ em nhưng vì ngày hôm nay anh bận trông lũ nhóc nên chưa có thời gian dành cho em. Cố gắng nha! E yêu anh, E tin là anh cũng rất yêu E!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2009 23:40:39 bởi Linh Linh >
              #7
                Linh Linh 22.07.2009 21:26:03 (permalink)
                Phong à, sáng nay có nhật thực đấy, anh có được ngắm không? Lúc ấy trời bỗng tối sầm để một lát sau nắng lại vàng lên rực rỡ. Tình cảm của chúng mình cũng vạy anh nhỉ, lúc buồn vui bất chợt, lúc sóng gió thoáng qua... nó như khoảng khắc nhật thực sáng nay ấy. E yêu anh, yêu nhiều lắm! Tình yêu của em dành cho anh bằng tình yêu của cả trái đất này gộp lại, anh biết ko?
                #8
                  Linh Linh 29.07.2009 23:49:52 (permalink)
                            Phong à, viết thì viết chứ em cũng ko biết đến bao giờ anh mới đọc được những dòng chữ này nữa. Có những lúc anh làm em vui lắm nhưng trong cái vui cũng ko ít nỗi buồn. Nhưng mà em biết anh đã cố gắng làm những gì anh có thể để cho em vui. Em cám ơn anh nhiều lắm Phong à.
                            Bây giờ thì em sợ lắm, sợ một ngày nào đó em sẽ mất anh. Em sẽ ko biết mình sống như thế nào nếu không còn anh nữa. Nhưng nếu có ngày đó thì anh cũng cứ nói thẳng với em một câu nhé! Chắc em sẽ rất buồn nhưng lại vui vì anh ko lừa dối em.
                            Em yêu anh nhiều lắm Phong à!
                  #9
                    Linh Linh 14.10.2009 22:11:42 (permalink)
                                Phong có biết ko P? Cũng chẳng biết hình bóng của anh đã len lỏi vào trong trái tim của em lúc nào nữa. Em thật buồn vì tại sao anh bảo sẽ đợi em cho đến khi em... Thế mà anh đã làm em thất vọng. Em ngàn lần ko muốn là một cô em gái trong lòng anh, tại sao anh lại thay đổi như vậy? Khi anh nói ra những lời nói đó anh có biết được tâm trạng của em ko? phải chăng em đã làm gì có lỗi với anh?
                               Em mong anh sẽ trả lời cho em khi anh có thể trả lời nha Phong!
                    #10
                      Linh Linh 27.11.2009 16:04:19 (permalink)
                      Gửi tình vào mây, gửi tình vào gió, có xa nhau xin đừng là tàn tro.
                      Muốn là dòng sông, lững lờ mùa đông. Ôm anh trong giấc mơ tình khúc vàng!
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9