Yêu một người cho dù người đó là ai, có ra sao người ta vẫn không quan tâm đến , chỉ biết rằng tình yêu đó luôn luôn tồn tại trong tâm trí, ký ức là những điều rất thiêng liêng, sâu kín và tồn tại mãi mãi!
Đã bao nhiêu lâu rồi anh biết không? Vậy mà đâu thể xóa nhòa hết những gì mình từng có, từng ôm ấp tình yêu. Em vẫn âm thầm hướng về anh dù bây giờ mỗi người đã rẽ sang lối đi khác, lối đi riêng của mỗi người mà không tồn tại đối phương đi bên cạnh.
Em vẫn giữ riêng một nỗi buồn về anh trong những ngày tháng qua, đã bao lần tụ nhủ lòng mình: đừng khóc! Chỉ cần cuộc sống của anh luôn như anh mong ước thì em sẽ rất vui lòng! Thế mà cứ nhớ đến anh nước mắt lại rơi xuống môi em mằn mặn.
Cuộc sống của em vẫn bình yên và rất tốt! Em cố vun vén và giữ gìn hạnh phúc hiện tại bởi em biết vĩnh viễn em không bao giờ có anh cùng những gì êm đềm chúng mình từng có. Dẫu hạnh phúc bây giờ có vỡ tanthif em cũng không có anh bởi em không muốn cuộc đời mình lại rơi vào bi kịch và mất mát một lần nữa... Khi ta hiểu ra giá trị điều mình trân trọng thì đã mất nó suốt đời.
Lòng em lúc nào cũng tự nhủ phải luôn luôn giữ cho mình sự bình thản, mạnh mẽ. Vậy mà khi nỗi nhớ bùng lên thì những cái mạnh mẽ cố tình che đậy lại chùng xuống: có những nước mắt, nỗi nhớ, nỗi đau không bao giờ biến mất (dù thời gian có lâu đến mấy và nơi em đến có là nơi nào đi nữa vẫn không thể thay đổi được). Sự thật vẫn là sự thật, nó thật phũ phàng! Em vẫn nhớ anh, cho dù anh thế nào, có ra sao, điều đó không quan trọng.... Tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi!
Em không mù quáng vì em biết những gì mình làm, biết suy luận phải trái đúng sai và kết quả của hành vi cuối cùng. Hơn nữa xét về lý trong tình yêu không có đúng sai, luận về tình thì anh là mối tình đầu của em nên em càng không thể nào quên được; trừ khi quy luật thay đổi: con người ta sống không có ký ức, chuyện hôm qua thì hôm nay đã quên hết. Nếu điều này chẳng thể xảy ra thì những gì thuộc về anh trong em là vĩnh hằng!
Nếu lúc này em có khóc thì cũng là khóc cho riêng mình....!