Quen biết và nhận lời yêu anh, em biết chẳng có gì chắc chắn trong mối tình mà hai đứa chỉ tranh thủ gặp được nhau có 2 giờ đồng hồ. Nhưng em vẫn yêu anh - mối tình đầu của em. Những ngày đầu quen nhau, em được nếm những vị ngọt của thứ tình cảm mà đời em chưa hè được đụng đến. Anh lắng nghe và chia sẽ những giận hờn, buồn vui cùng em. Em thấy thế là đủ cho một cuộc tình và yêu anh tha thiết.
Thế nhưng thời gian dần trôi, anh ngày một xa em....(???). Và dường như sự nhớ nhung chỉ tồn tại trong em. E thấy mình ngày càng xa anh hơn. Anh không bao giờ chủ động online hoặc gọi điện cho em và chắc anh cũng không còn nhớ đến em. Và anh cũng không nói là không muốn có em.
Cho đến khi anh gặp chuyện không vui với bx thì anh mới hay online, gọi và nhắn tin điện thoại cho em. Em rất vui vì như vậy có nghĩa là anh vẫn cần em cho mình. Và từ sâu thẳm trong lòng em có một ước muốn tội lỗi: Anh và bx cứ giận nhau càng lâu, càng tốt cho em.
Em đã nói mong muốn đó của em cho anh, anh không giận em mà rất hiểu cho em. Suốt một tuần em được sống trong vui vẻ và hạnh phúc. Khi anh bị đau chân, anh muốn được cùng em chia sẻ nỗi đau với anh, em xót xa cho anh, giận bx của anh; chỉ muốn bắt xe lao ngay ra với anh để được chăm sóc, được phục vụ anh. Anh không muốn có rắc rối cho em nên đã bảo em đừng ra, anh tự lo được.
Nhưng sang ngày hôm nay, anh lại bắt đầu khó hiểu. Em linh cảm anh và bx đã lành nhau (nên anh không cần em nữa) mặc dù anh vẫn nói là không có chuyện đó.
Phong à! Có chuyện gì vậy? Anh có thể nói thẳng với em mà. Anh đừng im lặng vậy, em sợ lắm! Nếu anh có việc gì làm sao em chịu đựng được đây? Em không dám out vì em sợ khi anh muốn online với em mà không gặp được em. Giờ anh đang làm gì vậy, có biết là em đang mong lắm không, Phong ơi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2009 19:16:31 bởi Linh Linh >