Linh Linh
-
Số bài
:
78
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.07.2009
- Nơi: Hoàng hôn màu tím
|
Gửi người E yêu!
-
06.01.2010 20:41:53
Anh yêu thương! Mùa cưới 10 rồi đấy anh biết không, gió heo may đã thổi, cái lạnh đã nhen nhúm, các đôi uyên ương đang chuẩn bị xây tổ. Còn em, vẫn cô đơn và vẫn mong chờ một tình yêu chắc chỉ có trong cổ tích. Cái se lạnh của tháng 11 làm em buồn, làm cho em nhớ anh, nhưng những lúc em thèm có anh bên cạnh thì anh lại đang trong vòng tay của người khác, người mà anh gọi là vợ và người ấy gọi anh là chồng, càng nghĩ em càng thấy tủi thân và thương mình lắm. Có những lúc em thèm được bên anh được hờn dỗi, được nũng nịu và được anh ôm chặt trong vòng tay. Những điều ước đó là bình thường của những kẻ yêu nhau nhưng với em lại không bao giờ có được, mặc dù em cũng có người yêu và người đó là anh, là anh đấy anh biết không? Anh ơi em đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước anh nhưng con tim em thì yếu đuối lắm, em cũng không biết anh có hiểu em không, nhưng thực sự em ghen với người ấy. Tại sao chị ấy có anh còn em thì không, tại sao chị ấy có thể nấu cho anh ăn còn em thì không và tại sao chi ấy được anh gọi là vợ còn em thì không? Tại sao chị ấy có tất cả còn em chẳng có gì, tại sao hả anh??? Anh nói cho em biết đi. Ngày đầu tiên anh đến và nói lời yêu em, em đã thấy mọi chuyện sẽ chẳng có hồi kết vậy mà sao anh vẫn chinh phục trái tim em, anh đã cho em rất nhiều niềm tin, anh nói anh sẽ cố gắng, anh đã bảo em hãy tin anh... Anh đã làm em lầm đường lạc lối hay con tim em đã chọn anh dù biết anh không thể cho em “Hồ Sơ Một Đám Cưới” như anh nói? Dù biết như vậy nhưng em hi vọng lắm, hi vọng rất nhiều anh biết không. Anh có biết là em yêu anh nhiều lắm không, tại sao tạo hóa lại sinh ra em là đứa con gái chung thủy và nặng tình như vậy, để giờ em cảm thấy khổ sở khi mỗi lần nghĩ đến anh đang ở rất gần người ấy. Tại sao anh lại cư xử như vậy với em, có bất công quá không anh? Anh đã cho em rất nhiều niềm tin, anh nói anh sẽ cố gắng, anh đã bảo em hãy tin anh... Ngày đầu tiên em nói với anh gì nhỉ, anh còn nhớ không và cả những lời anh hứa với em nữa. Anh bảo “anh sẽ giải quyết cả hai, hãy đợi anh….”. Em đã thầm mong điều đó là sự thật nhưng tất cả sụp đổ khi anh không liên lạc với em nữa, tại sao anh vẫn cố gắng để cứu vãn gia đình của mình khi nhiều năm mà vẫn đến với em, nếu anh thực sự không muốn rời xa chị ấy thì anh đừng làm khổ em, nhưng anh vẫn cố tình đến với em, vẽ ra cho em rất nhiều hi vọng và em đã tin, em không biết trách anh hay trách mình nữa, em buồn và khóc rất nhiều. Hàng ngày em vẫn tìm hiểu sự thật vì sao anh như vậy. Nhưng vì yêu anh nên em chẳng biết làm gì chỉ cầu mong cho anh hạnh phúc mà thôi. Phong! Khi em viết cho anh những dòng tâm sự này là lúc em đang hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trong một năm qua, dù chẳng còn giận anh nữa nhưng em chỉ thấy thương mình, cũng là đứa con gái dù không xinh đẹp nhưng cũng đáng yêu trong mắt mọi người, vậy mà tình yêu của em sao nhiều trái ngang. Có phải em đang biến mình là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba tội nghiệp? Anh nói đi, có phải em đang xen vào cuộc sống gia đình của anh không hay em đang sống thật với tình yêu của mình? Anh nói đi chứ, đừng im lặng thế làm em sợ, hằng đêm em vẫn nghĩ đến anh vẫn hi vọng một ngày nào đấy em sẽ có anh bên cạnh, được nấu cho anh ăn được chăm sóc cho anh, được đánh thức anh mỗi buổi sáng mai... Tình yêu của em là như vậy đấy. Có thể anh chẳng tin em, anh nghĩ rằng là con gái thì rất dễ yếu đuối nhưng em tự hào rằng mình là người chung thủy, chung thủy đến mù quáng mà chẳng nhận ra tình yêu của anh chỉ là mối quan hệ ngoài luồng. Em tự hỏi anh có thực sự yêu em không mà sao em thấy khổ sở và nặng nề như vậy, em không thể thoát ra khỏi anh để tìm cho mình một bến đỗ, có lẽ tình yêu của em quá lớn hay chỉ đơn giản em không thể thay thế hình ảnh của ai đấy trong trái tim em. Em vẫn khóc và vẫn nghĩ đến anh khi em ở một mình vào những ngày cuối tuần, em thấy cô đơn khi nhìn thấy vòng tay của người yêu ôm người yêu, của con ôm mẹ hay của vợ ôm chồng và của tất cả những cái ôm mà em nhìn thấy trên đường mỗi khi em đi làm về. Tại sao với mọi người luôn có một nơi một cái đích để phấn đấu, để sẻ chia, để thả tâm hồn mình, để vui đùa những ngày cuối tuần còn em thì không? Em không biết khi nào em mới thực sự tìm thấy nửa kia của mình nhưng hiện tại thì anh vẫn là người em yêu... Ba mươi tuổi em chẳng có gì ngoài tình yêu mà cũng chẳng biết có phải thực sự là tình yêu không nữa bởi tình yêu của em chẳng có kết thúc “happy wedding” như em mong muốn, còn anh vẫn những tin nhắn những lời yêu thương dành cho em mỗi ngày. Liệu đấy có phải là tình yêu anh dành cho em không? Như vậy có quá ít không anh? Anh! Em vẫn khóc những ngày cuối tuần, bởi những lúc em cần có anh nhất thì anh lại rời xa em nhất, không nhắn tin, không điện thoại, vì lúc đó anh đang phải làm tốt vai trò của một người chồng, một người cha, không biết lúc đó anh có khoảnh khắc nào nghĩ đến em không nhỉ? Còn em lúc nào cũng nghĩ đến anh, dù em chẳng bao giờ giữ được anh cho riêng mình, nhưng em có quyền được yêu anh, được nghĩ về anh và được có quyền cầu mong cho anh những gì tốt nhất. Anh yêu thương! Em không biết khi nào em mới tìm quên được a nhưng hiện tại thì anh là người em yêu, là người em có thể sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống. Em sẽ cố gắng để là người bạn tri kỉ của anh như anh nói, em sẽ cố gắng để không ghen với người ấy bởi chị ấy cũng như em. Cũng là phụ nữ, chị ấy cũng có quyền giữ anh cho riêng mình. Còn anh hãy làm tốt vai trò của một người chồng, người cha anh nhé. Những lời tâm sự này em gửi cho anh như một lời chúc hạnh phúc và mừng anh được lên chức bố sau bao năm cố gắng chạy chữa. Hãy nhận tình cảm của em như một món quà nhỏ anh nhé. Chúc gia đình anh luôn hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười. Em mãi yêu anh. Em của anh: Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2010 20:03:01 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn. Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.
|