Gửi người sẽ xa

Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 31 đến 55 trên tổng số 55 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Nhớ người muốn quên! - 10.01.2010 21:52:40
           Bạn đã bao giờ khóc vì ai chưa? Nước mắt nó như thế nào? Giọt nước mắt tròn trịa, ra khỏi khóe mắt và lăn mịn trên má, chảy xuống khóe miệng, mằn mặn. Nó nóng hổi và trong trắng.
           Tình yêu đem lại cho con người ta nhiều nước mắt. Là người thứ ba thật chẳng dễ chịu chút nào. Khi thương thì hết lòng, nhưng khi tất cả những cảm xúc trong lòng đ­ược nói hết thì sao lòng lại cảm thấy khó chịu. Như chính bản thân mình moi ruột gan của mình ra. Phải, tất cả đã kết thúc theo khói mây để lại trong lòng một vết dao. Con tim bị ai đó cắt ra thì chẳng dễ chịu chút nào. Thật xót xa!
 


          Ngồi trong quán cafe, nước mắt cứ thi nhau mà rơi không cảm xúc, nó lăn trên má và chảy xuống bàn. Khóc cảm xúc có đau không? Nhưng không khóc thì cảm xúc không kìm nén được. Đi chơi, đi dạo, cười nói vui vẻ nhưng trong lòng vẫn không dứt hình bóng anh được.
          Cứ ngỡ sẽ quên được sau khi dứt khoát, nhưng không ngờ bản thân lại đau đến như vậy. Phải chăng những gì đã dứt khoát càng làm em đau khổ hơn? Tiếc rằng chúng mình gặp nhau quá muộn phải không? Nếu sớm hơn em đã hạnh phúc. Bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. "Người ơi! Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm!". Càng nhớ thì càng thấy yếu đuối.
        Khóc rồi lại khóc! Biết mình yếu đuối nhu nhược nhưng chỉ như thế lòng mới thanh thản và cảm giác vơi đi một phần nặng nhọc. Đó là những giọt nước mắt giúp tôi thấm thía được yêu như thế nào? Dù có cứng rắn và lòng có tự nhủ "không được khóc" nhưng tôi vẫn khóc. Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống đang còn nhiều điều cần tôi.
         Mưa tạt vào mặt, gió thổi vào người, bụi bay vào mắt. Tất cả những thứ đó càng làm tăng cảm giác nhớ và tróng trải trong lòng. Nhưng trong đời, ai cũng phải yêu và thất tình một lần. Vậy nên chỉ cần yêu hết mình là cảm thấy bản thân không còn gì để hối tiếc. Buồn, chán, hận, trách, tiếc, đau, khóc!
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Anh hiểu không? - 11.01.2010 22:48:31

Anh đã chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời và trái tim của em...
          Chẳng biết tại sao em lại có cảm giác buồn quá, khi ngồi chat với anh em còn cảm thấy rất vui, em đã nói và cười rất nhiều. Nhưng khi anh nói "anh hiểu mà" thì lúc đó em cảm thấy hoang mang đến lạ kỳ, có lẽ đó chỉ là một lời nói dối ngọt ngào. Anh không hiểu gì cả, anh không hiểu em cũng như tình cảm của em...
          Chưa bao giờ em nói lên 3 tiếng thiêng liêng ấy vì em sợ khi nói ra rồi em sẽ không thể nào quên và rời xa anh được. Dù em biết rằng anh đã chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc đời và trái tim của em. Lần đầu tiên em phải suy nghĩ nhiều về hoàn cảnh của mình đến vậy. Anh - một người đàn ông thành đạt, là mơ ước của bao cô gái hiện đại; còn em chỉ là một cô bé với hoàn cảnh thật đáng xấu hổ. Điều đó là sự thật - một sự thật phũ phàng mà em phải đối diện suốt những năm qua. Anh có biết em thèm được yêu thương đến mức nào không? Em không thể vui vẻ khi sống trong gia đình thiếu hạnh phúc như thế này. Em đã luôn phải mỉm cười - cười thật tươi để mong sao những giọt nước mắt sẽ chảy ngược vào trong âm thầm và lặng lẽ. Với một cuộc sống như thế thì làm sao em có đủ tự tin để có thể nói "em yêu anh", anh hiểu không?
          Có những lúc em nhớ anh đến cồn cào, đến cháy lòng nhưng lại không dám nhắn một mẩu tin cho anh vì em sợ em sẽ làm phiền anh. Em sợ mình sẽ biến thành một kẻ đeo bám đáng ghét. Em sợ anh sẽ nghĩ em là loại con gái dễ dãi trong chuyện tình cảm. Em sợ những nhận xét không tốt của anh về em. Vì thế dù nhớ anh đến đâu em vẫn phải giấu kín trong lòng, mong rằng theo thời gian trái tim sẽ chai sạn với nỗi nhớ của em. Nhưng thực lòng để vượt qua nỗi nhớ anh em đã phải cố gắng rất nhiều. Anh hiểu không?

Anh là người con trai đầu tiên sẽ tồn tại mãi mãi trong trái tim trinh nguyên của một cô gái yêu anh chân thành...
          Đây là lần đầu tiên em có cảm giác yêu một người, đối với em tình cảm này là thiêng liêng nhất. Em sẽ chân trọng và gìn giữ dù rằng tình yêu này chỉ xuất phát từ nơi em đơn lẻ. Cho dù anh luôn dành cho em những lời nói ngọt ngào nhất nhưng em hiểu trong trái tim anh em không có một ki lô giá trị nào. Rồi một ngày không xa khi không còn hứng thú với em nữa anh sẽ rời xa em vĩnh viễn. Em sợ lắm, sợ những thứ tình cảm không nghiêm túc, không chắc chắn và không bền vững. Chính vì vậy em luôn thận trọng trong những suy nghĩ, em sợ mình sẽ lầm tưởng tình cảm của anh rồi sẽ thất vọng. Em không dám nói ra những tình cảm thật xuất phát từ trái tim mình, nếu nói ra em sợ sẽ đánh mất thứ tình cảm "nửa vời" mà em đang có. Em không muốn nếu ngày nào đó khi thức dậy, em sẽ không còn cơ hội để nghe giọng anh nữa, và nhận những tin nhắn chỉ là 3, 4 chữ thôi. Anh có hiểu điều đó không?
          Anh thấy đấy, anh chẳng hiểu gì về em hết. Những gì anh biết về em cũng như tất cả mọi người biết về em mà thôi. Cho dù tình cảm của anh không dành cho em mà dành cho một người con gái nào đó thì anh hãy tin rằng anh là người con trai đầu tiên sẽ tồn tại mãi mãi trong trái tim trinh nguyên của một cô gái yêu anh chân thành.
          Anh thân yêu! Trời đã trở lạnh rồi đấy, anh nhớ mặc quần áo ấm vào nhé. Đừng để ốm anh nghe anh, anh mà ốm em sẽ lo cho anh lắm đấy. Em ở xa không có nhiều thời gian và cơ hội ở bên anh nhưng khi nào cần đến em hãy nói cho em biết. Em không hứa sẽ đến ngay bên anh nhưng em tin em có thể tâm sự cùng anh, chia sẻ những niềm vui của anh, loại bỏ những nỗi buồn... Em chỉ mong thế thôi, anh hiểu không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2010 22:52:03 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Khi cố quên là khi lòng nhớ thêm! - 12.01.2010 21:30:15
         Lại một ngày nữa đi qua, nó dài hơn e nghĩ a à. Và e đã cố nén chặt tất cả. Mong sao hình ảnh của a thôi khỏi chập chờn. Nhưng e càng cố bao nhiêu thì mọi cái nó lại càng chứng tỏ cho e thấy rằng điều đó và vô cùng khó khăn. A à, e nói tất cả ra đây không phải để làm gì hết mà đơn giản chỉ là e muốn nói nó quá khó khăn. E thật sự bế tắc khi cứ mải miết chạy theo những cái không tưởng như thế. Thật lòng mình, e cũng không muốn như thế, không muốn làm phiền a để a khó chịu cả. E biết a cũng khó chịu lắm chứ nhưng e không thể. Không thể nói quên là có thể quên được. E không làm được như a giũ bỏ hết tất cả và coi mọi cái như chỉ là làn gió thoảng mà thôi.

          Đã bao nhiêu thời gian qua rồi vậy mà a vẫn giữ thái độ ấy với e hả a? E làm gì có tội? A càng như thế thì mặc cảm mình là người có lỗi cứ ám ảnh e. A nói với e: “Chúng ta hãy coi như không có gì xảy ra, tất cả chỉ là khoảnh khắc mà thôi”. Thế đấy và e đã cố gắng để chấp nhận nhưng chính a lại là người không làm được cái điều a nói với e, không thể hiểu được là chính như thế a à.

         A à, thật sự mọi cái cũng đã qua rồi, e cũng muốn coi a như cái ngày xưa ấy thôi. Nhưng rõ ràng e càng cố gắng bao nhiêu thì a lại càng chứng tỏ cho e thấy rằng sự cố gắng ấy là vô nghĩa. E làm sao mà làm được khi a cứ phải đẩy e xa a thế này? E làm sao mà trừ đi những cảm xúc không lời của mình để cho kết quả = O khi a lại cộng thêm vào đó nỗi đau mà e muốn quên đi.

         A ơi, chỉ là khoảnh khắc không giữ được mình thôi mà nó lại bước đến và chạm nỗi đau của e lâu đến thế này hả a? Chỉ là khoảnh khắc thôi sao lại không thể để quên đi.


Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Lối rẽ! - 13.01.2010 22:15:39
        Cún yêu! Hôm nay HN lại mưa nhưng anh đã không còn khóc như ngày xưa nữa rồi. Tất cả đang thay đổi và chính anh cũng thế. Một cuộc sống mới đang bắt đầu. Ngày mai anh sẽ ra đi...
        Vậy là mình chia tay phải không em? Anh buồn nhưng sẽ không khóc đâu em. Không hẳn anh mạnh mẽ cũng không hẳn anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình mà những giọt nước mắt có mang em về bên anh được đâu. Nếu nó rơi trên gò má thì đúng là thứ vô dụng đúng không? Khóc làm gì khi anh biết rằng mọi thứ đang trở về đúng với vị trí của nó trong cuộc sống. Anh trả cho em sự tự do và có lẽ cũng giải thoát cho chính bản thân anh khỏi những áp lực. 4 năm không đủ giúp anh thay đổi tính trẻ con trong em, 4 năm không đủ níu kéo một tình yêu mong manh. Vậy là tất cả đã kết thúc...
         Em! Anh vẫn thường gọi em là cún con bởi chính sự trẻ con và cách "tô màu" cuộc sống quá hồng của em. Ngày mới bắt đầu yêu em hỏi: "Anh có chịu đựng được em không?". Anh trả lời là "Có" bởi vì sao em biết không? Bởi anh tin rằng mình có khả năng thay đổi được em, giúp em trưởng thành hơn. Nhưng anh đã sai và giờ mọi chuyện đã quá muộn. Cún con! Ngay cái câu hỏi của em đã quá trẻ con rồi. Sao khi yêu lại phải "chịu đựng" nhau hả em? Thế thì yêu làm gì và có nghĩa gì đâu. Anh vẫn thường khóc một mình mỗi khi trời mưa, bởi mưa gắn liền với quá nhiều kỷ niệm buồn của đời anh. Nhưng có lẽ giờ đây anh luôn cầu mong mưa sẽ không khiến những giọt nước mắt vô thức rơi trên khuôn mặt anh. Anh vẫn mong em là cún con đáng yêu nhưng mong rằng mai này khi ra giữa biển người em sẽ học được nhiều điều để trưởng thành hơn. Vẫn biết còn quá sớm để nói được điều gì nhưng anh mong rằng may mắn hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với em. Ngày mai, trên đường đời anh biết chúng mình sẽ không còn sánh đôi vì cuộc sống đã đưa chúng ta về hai ngã. Anh có lí tưởng riêng của anh và anh không thể nào "chịu đựng" sự trẻ con của em mãi. Anh mệt mỏi lắm rồi, hiểu không hả em? Lời cuối anh muốn nói với em: Hãy mỉm cười thật nhiều trong cuộc sống em nhé! Anh sẽ sống tốt và thực hiện ước mơ còn dang dở của anh.

Hãy mỉm cười thật nhiều trong cuộc sống em nhé...

      Đọc thư A xong, E đau lòng lắm A biết ko?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2010 08:33:35 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Gửi H! - 16.01.2010 08:42:49
      Ngày qua ngày em thấy mình vẫn thầm quan tâm anh, vẫn nhớ anh, mỗi ngày qua đi là nỗi nhớ hình như đã nhiều lên gấp bội... 
     Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó thôi giờ đã gần hết tháng 1 rồi anh à. Nhưng sao mỗi ngày với em dài thật dài, chỉ có 24 tiếng thôi mà sao em vẫn cảm thấy là nhiều hơn 24 tiếng thì phải. Em thấy buồn lắm anh à, từ ngày em quyết định mình phải rời xa anh, cái ngày ấy em phải lấy hết can đảm và để mặc cho nước mắt cứ rơi mà gửi cho anh dòng tin nhắn đó. Em không dám trực tiếp nói với anh câu chia tay vì em sợ mình sẽ khóc trước anh, em sợ khi em khóc thì cánh tay đó lại ôm em vào lòng, em sợ mình lại sẽ không thể rời xa anh.
      Nghe thì có vẻ như là đối nghịch với nhau phải không anh? Em yêu anh nhiều thế cơ mà, thương thật nhiều, nhớ thật nhiều mà em lại là người nói lời chia tay? Đau lắm anh à, em chia tay không phải vì em hết thương anh, đơn giản vì anh đã rất rõ ràng và chân thật khi cho em một đáp án sau những gì em đang phân vân, em đang cảm nhận thấy. “Em thương chị rất nhiều nhưng nếu nói là yêu thì còn một khoảng cách xa lắm” - đó là câu nói có lẽ suốt cuộc đời em sẽ không bao giờ quên. Có lẽ vì câu nói này đã cho em có thêm một chút can đảm để rời xa anh mặc dù em biết mình sẽ đau lắm. Anh thì chẳng có gì sâu nặng với em cả nhưng em thì…
         Có ai đó từng nói “yêu một người thật khó” và em cũng thế, yêu một người thật khó khăn, và nếu ta phải rời xa người đó còn khó hơn rất nhiều. Em dù thương anh thật nhiều, nhớ anh thật nhiều nhưng em sẽ không theo anh nữa, em sẽ để anh tự do tìm kiếm hạnh phúc của riêng anh và ở một nơi nào đó em vẫn sẽ giữ lại hình bóng anh trong tim mình và sẽ luôn mong anh hạnh phúc.


Anh à! Em nhớ anh lắm, nhớ nhiều lắm anh biết không?
         Một ngày đã mất đi 8 tiếng làm việc nhưng dù là làm việc hay khi ở nhà, lúc đã đi ngủ và ngay cả khi anh đang hiện diện trước mặt em thì em vẫn nhớ anh. Tự dặn mình không được nhắn tin, không được gọi điện cho anh, và cũng thấy anh đã không còn nhớ đến em nữa rồi, em giờ đây đã hoàn toàn xa lạ với anh. Bây giờ dù là có gặp em hay không gặp em thì cũng đâu có gì khác với anh, chỉ có em là vẫn nhớ… Ngày qua ngày em thấy mình vẫn thầm quan tâm anh, vẫn nhớ anh, mỗi ngày qua đi là nỗi nhớ hình như đã nhiều lên gấp bội.
        Anh à! Em không biết rằng thương anh lại mang đến cho em nhiều đau khổ đến thế. Nếu... cái chữ “nếu” mà em có thể biết trước được đó, em sẽ không hôn anh, em sẽ mãi là em của ngày xưa, sẽ tự bao quanh mình một vỏ bọc lạnh băng, em sẽ không để anh đến gần em, như thế bây giờ em sẽ không nhớ anh nhiều đến thế. Anh ở bên cạnh em mà sao em thấy anh như cách xa em ngàn dặm, không thể nào đụng tới cũng không thể trò chuyện được.
        Mỗi buổi tối đi ngủ em vẫn cầm điện thoại và viết một dòng tin nhắn chúc anh ngủ ngon, em thầm mong anh sẽ ngủ ngon giấc và có một giấc mơ đẹp chứ không phải thường xuyên mất ngủ như em. Nhưng em chưa bao giờ gửi những tin nhắn đó cho anh, em viết nó vì em nhớ anh, em chỉ muốn mình được phép nhớ đến anh và quan tâm anh như thế thôi. Em viết xong và lưu lại trong điện thoại của mình, mỗi đêm em đều làm thế vì nó có thể làm em đi vào giấc ngủ sớm hơn một chút. Anh à! Em nhớ anh lắm, nhớ nhiều lắm anh biết không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2010 09:06:05 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Nếu E khóc A có thể cho E mượn bờ vai! - 18.01.2010 22:19:11
          Trời hôm nay mưa nhiều, em nhìn cơn mưa và khóc, em khóc thầm và khóc nghẹn không ra tiếng, em nhớ tới anh và nhớ về những gì anh hành động hôm mình quen nhau. Em không biết vì sao mình lại khóc nhiều đến thế, nỗi uất ức và cô đơn như giằng xé em ra. Trong lòng em như muốn nổ tung ra, vì những nỗi hờn giận anh, sự xấu hổ cho chính bản thân mình và còn, còn rất nhiều chuyện khác nữa. Lúc em khóc, em đã ước phải chi anh ở bên em để an ủi em, em muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng: "Em thực sự yêu anh", thế nhưng cho dù em có nói với ai về những tâm tư của em nhiều đi chăng nữa, em cũng cảm thấy lòng mình không được khuây khỏa bởi anh đâu hề hay biết. Anh vẫn dửng dưng, vẫn vô tư vui đùa, vẫn giữ thái độ đó đối với em. Tại sao? Nhiều lúc muốn ôm anh, nắm bàn tay anh và nhìn gương mặt anh thật gần nhưng em biết nó chỉ là trong mơ. Em biết những gì mình làm là lỗi của em, nhưng em đã cảm thấy mình sống còn hơn chết khi phải chịu đựng sự dày vò này dù ngoài mặt em cố tỏ ra vui vẻ. Em biết rằng, cuộc sống của anh hơn hẳn em nhiều, về vật chất lẫn tinh thần. Em muốn nói với anh rất nhiều điều và muốn giải thích cho anh, nhưng anh lại không cho em cơ hội. Đành ôm lấy nỗi buồn, hi vọng và thất vọng vào lòng để rồi hằng đêm em khóc cho anh và phỉ báng chính mình. Em không muốn mình sai lầm lần thứ hai, em muốn mình sẽ mang đến cho anh hạnh phúc thật sự. Và nếu như anh cảm thấy rằng đã tha thứ cho em, khi em khóc, hãy cho em mượn bờ vai của anh để cảm thấy rằng, em đã có lại anh.
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Giấc mơ chỉ là giấc mơ! - 19.01.2010 21:32:16

Em yêu anh hơn chính bản thân mình!
          Tình yêu của chúng mình đẹp lắm phải không anh? Đã biết bao ngày em chờ đợi, ngóng trông một người đàn ông yêu mình thật sự, và em đã gặp anh - gặp người em thường thấy trong những giấc mơ. Dù là ngắn ngủi nhưng em vẫn hạnh phúc vì có anh trong cuộc đời này, có anh bên cạnh mỗi lúc buồn vui hờn giận...
          Từng con đường, từng góc phố nơi mình đi qua lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười và tình yêu của anh dành cho em. Mỗi ngày mình gặp nhau ba bốn lần mà vẫn còn thấy nhớ. Em thích mỗi khi anh hát câu: “Và anh sẽ mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...”. Đó là những lúc em thấy hạnh phúc vô cùng. Em hay nhõng nhẽo, nũng nịu, hay bắt nạt và bắt anh phải chiều theo mọi ý thích của em, anh đều chiều em hết, vì anh yêu em. Em biết điều ấy. Tình yêu của chúng mình âm thầm lặng lẽ trong sự ngỡ ngàng của bạn bè đồng nghiệp. Em đã ích kỷ, em đã không thông cảm cho anh. Có lẽ anh đã mệt mỏi vì em lắm đúng không anh? Anh đã vì em quá nhiều mà sao em lại không thể một chút nghĩ cho anh? Em đã ghen tuông quá mức, chỉ là người ta trêu anh mà đã làm em ghen mờ mắt, sự ghen tuông làm con người ta như mất đi lý trí. Lúc đó em chẳng thể nghĩ được gì, em chỉ biết mình đang giận anh ghê gớm, em chẳng thèm nói chuyện với anh, chẳng thèm nghe anh thanh minh, cũng chẳng thèm gặp anh, anh điện thoại hay nhắn tin em đều không trả lời... Em biết mình đã sai. Anh biết không? Tối hôm ấy khi anh về, em chỉ ước gì anh quay lại, em chỉ ước giá như lúc đó em đuổi theo anh, giữ anh lại, thì chúng mình sẽ không như bây giờ đúng không anh? Nhưng nghĩ được điều ấy thì đã quá muộn, anh đã rời xa em, anh đã cố gắng làm tất cả nhưng em đã thật ngu ngốc, em đã đẩy anh ra xa dần vòng tay của em. Ai chẳng có lòng tự trọng, vậy mà sao em chẳng thể nghĩ một chút nào cho anh? Em đã tự đánh mất niềm hạnh phúc mà mình mãi kiếm tìm, anh đã quá mệt mỏi vì em.


Em nhớ mãi những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ôm ấm áp, mà giờ đây tất cả đã trở thành dĩ vãng, để em phải nuối tiếc, xót xa...
          Anh biết không, gần 5 năm rồi từ ngày mình xa nhau, không giây phút nào em không nhớ về anh, nghĩ về anh. Cứ tưởng cuộc sống hối hả xô bồ sẽ làm mình quên đi tất cả, nhưng không được, em không thể quên được anh, người đàn ông em yêu hơn chính bản thân mình, người đàn ông của cuộc đời em. Một mình em bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược, mê mải kiếm tìm anh nhưng nào có thấy. Không có anh, đời em chẳng còn ý nghĩa, em đã tự nhủ với lòng mình, phải cố quên anh đi, phải sống thật mạnh mẽ để chứng tỏ cho anh thấy rằng mình không hề yếu đuối, nhưng em không thể làm được. Em hối hận, dằn vặt và đau khổ khi tự mình đánh mất tình yêu của cuộc đời mình. Trong những giấc mơ em vẫn giật mình thảng thốt, vì em được gặp anh, để rồi khi tỉnh lại, mới biết đó chỉ là một giấc mơ, mình đâu còn là gì của nhau nữa.
         Em nhớ mãi những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ôm ấm áp, mà giờ đây tất cả đã trở thành dĩ vãng, để em phải nuối tiếc, xót xa. H ơi, em không biết phải làm gì? Mất anh, đời em như rơi vào một khoảng trống, nó chông chênh, hẫng hụt, không biết rồi sẽ đi đâu về đâu, em không thể quên anh, không thể yêu ai, xung quanh em lúc nào cũng ngập tràn hình bóng anh, kỷ niệm về anh, và tình yêu của anh. Chia tay rồi mà sao ánh mắt anh nhìn em vẫn còn nồng nàn đến thế, giờ đây, em có hối hận, có tiếc nuối thì cũng đã quá muộn màng, từng giọt nước mắt rơi giờ đây cũng không thay đổi được thực tại. Mình đã đi trên hai con đường, mà hình như nó không có điểm giao nhau, để em mất anh mãi mãi. H ơi, giá như có một điều ước, em sẽ ước một điều rằng “mình không để mất anh, dù chỉ một lần”. Nếu anh đọc được những dòng chữ này, xin anh hãy hiểu một điều rằng “em vẫn ngàn lần yêu anh!”
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2010 21:37:42 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Giấc mơ chỉ là giấc mơ! - 20.01.2010 21:52:01
 
              Đã dặn với lòng rằng anh không đáng có mặt trong cuộc sống của mình, vậy mà sao tận sâu thẳm đâu đó trong tâm hồn mình, nỗi nhớ anh cứ cồn cào da diết. Mình lại buồn. Sao mình lại như thế? Mình biết mình là người mạnh mẽ, dù không hoàn toàn như thế nhưng mình cũng đã dặn lòng như thế và mình biết làm gì là tốt, làm gì là đúng, đúng và tốt với mình là quên anh. 
             Trách anh làm gì hả mình? Dù anh đã từng nói anh hiểu mình, rằng mình vô cùng mạnh mẽ và cũng vô cùng yếu đuối vậy mà anh đã khiến cho mình phải dối lòng mình “anh chẳng là gì dù thực sự anh là người đàn ông duy nhất mình yêu" đến bây giờ. 
            Chỉ là thoáng và đã qua rồi, mãi mãi giữa cuộc đời mình với anh là người xa lạ. Nếu trước đây, mình vẫn từ chối để anh mãi chỉ là anh mình thôi thì có lẽ mình vẫn có anh theo một cách nào đó, nhưng cuộc sống vẫn trôi như thế và mình đã bước qua. Mình không thể nghĩ được rằng người mình yêu là như thế?


Một ngày mới lại đến là cơ hội cho ta một ngày để yêu thương...
        Nếu chỉ là một người anh xa lạ, chỉ là nơi mình tâm sự khi buồn khi vui thì có lẽ sự việc đã khác đi. Nuối tiếc, em đã từng nói như thế là ngu ngốc và không giải quyết được vấn đề gì vậy mà... Nhưng em sẽ vẫn lại là em, dù có qua bao nhiêu lần vấp ngã. Dù lần ngã ấy có đau thế nào thì em vẫn cứ là em vẫn bước về phía trước, thực hiện những ước mơ của mình, vẫn yêu thương và tâm điểm của yêu thương.
                          Một ngày mới lại đến là cơ hội cho ta một ngày để yêu thương
                          Em sẽ giữ vững là em vì chính những người yêu thương em!

         Anh à! Dù có thể chưa bao giờ anh trong số đó.
         Phải! Vì em là con người! Có thể em không thể nói quên là quên, không còn gì là rũ bỏ tất cả những gì mà dù thật hay giả tạo mà chúng ta dành cho nhau, nhưng em sẽ học quên anh từng chút một như đã học cách nhớ anh và em biết sẽ khó khăn hơn rất nhiều bởi khi học nhớ em có thầy dạy là anh và khi quên em phải tập một mình.
        Nhưng chỉ một tiêu đề em biết em sẽ làm được “anh chưa bao giờ là chính anh _ người yêu của em”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2010 21:53:16 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Yêu anh bằng cả trái tim! - 23.01.2010 09:57:04

Nếu như bây giờ được đánh đổi, em cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả...
        Chiều xuống, nắng vàng như rượu chanh, bầu trời xanh xỉn một màu... Cái buồn loãng toẹt mà lại ngấm đến từng tế bào, chỉ một mình em ngồi đây với bao ký ức về anh!
        Ở đất Hà thành xa xôi ấy, có khi nào anh chợt nhớ đến em, nhớ đến bông hoa tường vi bé nhỏ?
        Thanh Hóa vẫn vậy, chợt nắng và chợt mưa. Phải chăng nó giống như tình yêu mà anh dành cho em? Nếu như lúc này có một điều ước, em sẽ ước lại được ở bên anh, được anh ôm vào lòng và lại được tan chảy vào anh yêu thương! Và nếu như bây giờ được đánh đổi, em cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả... Nhưng còn anh, liệu anh có dám hay không? Hay anh vẫn muốn chọn cả hai người phụ nữ? Em biết anh không thể lựa chọn em,vì bên anh còn có vợ và con anh, dù biết như thế nhưng sao em vẫn yêu anh, vẫn nhớ anh và vẫn vì anh!

Em ước được anh ôm vào lòng và lại được tan chảy vào anh yêu thương!
         Hôm nay là tròn 245 ngày kể từ ngày đầu tiên mình bên nhau! Ánh mắt, nụ cười, cái siết tay nhẹ... lúc đó em thấy mình thật bé nhỏ và mình đã cùng bên nhau trong căn phòng màu tím nhạt! Anh nói anh cũng thích màu tím và cũng chính nơi này, em đã trao anh những gì bấy lâu thuộc về em! Em không thấy hối tiếc bất kỳ điều gì cả, ít nhất là cho đến lúc này! Em bỏ ngoài tai tất cả những lời cảnh báo của bạn bè rằng: "Cứ yêu như thế sẽ chẳng đi đến đâu và một ngày nào đó sẽ đánh mất mình" nhưng dù như thế nào, em vẫn  yêu anh và nguyện là cái bóng đi bên cạnh cuộc đời anh! Vì sao ư? Đơn giản chỉ vì em yêu anh! Em biết anh cũng muốn có em nhưng làm sao em có thể làm như thế được? Anh còn vợ, con và công việc mà khó khăn lắm anh mới gây dựng được! Nhất là vợ anh, nếu cô ấy biết được sự thật về mối quan hệ của chúng mình thì anh sẽ như thế nào khi đứng trước gia đình?

     Có một người phụ nữ luôn nhớ về anh, luôn yêu anh bằng tất cả trái tim mình!
         Em rời xa anh không phải vì sợ cô ấy làm khó cho mình, càng không phải vì không còn yêu anh nữa... mà tất cả là ngược lại! Rồi một ngày nào đó, em sẽ quay lại và tìm đến anh! Nhất định là như thế anh à! Hãy đợi em anh nhé! Hãy nhớ rằng ở một nơi đó có một người phụ nữ luôn nhớ về anh, luôn yêu anh bằng tất cả trái tim mình!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2010 10:01:09 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Lá thư cuối cùng gửi anh! - 23.01.2010 12:55:51
        Hôm nay, em viết bức thư này cho anh có lẽ đó là bức thư cuối cùng em có thể chia sẽ cùng anh. Em nhớ anh và yêu anh nhiều lắm, nhưng thật sự em quá thất vọng vì người em yêu nhất lại lừa dối em. Anh có biết không những kỉ niệm của 2 chúng ta, em không thể nào quên được. Đi đâu, làm gì, hình bóng anh vẫn luôn hiện trước mặt em. Người ta thường nói khi yêu một người là luôn mong họ được hạnh phúc, nhưng không phải hạnh phúc bên người khác mà là hạnh phúc bên mình kìa. Đối với em thì bên ai cũng vậy miễn là anh có hạnh phúc và niềm vui là em cũng vui rồi. Vì em yêu anh! Em biết rằng bên em anh sẽ không được những gì mình muốn, mà em chỉ mang lại cho anh đau khổ thôi!

       
          Anh yêu! Không biết anh có nhớ em hay không? Nhưng em vẫn mong anh hãy quên em đi, quên đi một người không thể cho anh hạnh phúc và không thể cho những gì anh muốn. Dù biết rằng em đang rất nhớ anh, khó mà quên anh được, dù biết rằng nỗi nhớ đó luôn vô vọng. Vì anh sẽ không bao giờ về cùng em. Lúc này em chỉ muốn nói với anh rằng: Chúc anh hạnh phúc và em yêu anh nhiều lắm!
Anh nói rằng em là kẻ vô tâm?
Khi với anh, em hoàn toàn không có lỗi
Mùa thu đi qua với một thời nông nổi
Em cũng đốt cháy mình - cạn cả niềm đau
 
Có thể rồi mình sẽ lại gặp nhau
Nhưng khi ấy - em không còn là em của ngày xưa nữa
Cơn gió hờn ghen đam mê một thủa,
Sẽ cuốn những hạt buồn trả lại cho anh
 
Đừng nói rằng hạnh phúc thật mong manh
Khi em dệt yêu thương đến cạn niềm nhung nhớ
Cánh hoa bơ vơ giữa mùa đông nức nở
Cố chống trọi mình mới gọi được mùa xuân
 
Anh bước đi đừng ngoái lại phân vân
Phía sau anh, em đã cười hạnh phúc
Hai con đường ngược nhau nhưng em vẫn tin có lúc
Giữa dòng đời ta vẫn nhận ra nhau! 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2010 13:34:08 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Đừng giận em nhé! - 25.01.2010 13:05:28
Đừng giận em nhé
Đã bao lần em tự nhủ với lòng mình
Phải yêu anh hơn muôn vàn lời hứa
Phải trân trọng tình yêu mình có anh nhỉ
Bởi biết đâu trong cuộc đời tình yêu không có lần thứ hai.
Thế nhưng ngày ấy em đã lỡ buông tay
Trong lúc hờn giận, buồn bã và hờn ghen
Đã lỡ nói những đỉều làm tổn thương anh
Em đâu biết những lời nói trong lúc ấy
Chia đôi ta thành hai kẻ xa lạ
Mãi đi về phía cuộc đời hai ngả chia đôi.
Em muốn lắm lời xin lỗi tận sâu thẳm
Trái tim em biết tình yêu anh vẫn cháy bỏng

Thiêu đốt em bằng nỗi nhớ, kỉ niệm buồn vui
Nhưng... tại sao em không đủ can đảm
Bỏ qua bản thân, bỏ qua cái tôi đầy kiêu hãnh
Để đến với tình yêu anh vẫn dang dở... chờ em.
Anh biết không muôn lần em muốn hét lên rằng
Em yêu anh yêu lắm hơn muôn vàn lời nói
Là anh là tất cả là trái tim em giấu kín
Một mình anh và chỉ mình anh thôi.
Anh đừng yên lặng đừng quay lưng như thế
Anh đã từng nói cuộc đời dù thế nào
Anh sẽ ôm em xua tan đi nhưng đau buồn
Tấm lưng ấm anh che chở mãi cho em.
Anh hứa đi anh đừng giận em nữa
Em sợ lắm những lúc gặp anh lặng im
Em biết mình sai em có lỗi muôn lần
Trở về với em về với yêu thương anh nhé
Em yêu anh yêu hơn tất cả mọi điều
Đừng giận em nhé, đừng giận nhé... Anh yêu.
"Em nhớ anh"

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2010 09:58:44 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Đừng giận em nhé! - 26.01.2010 10:04:08
              Em cố tỏ ra mạnh mẽ để làm gì khi nước mắt cứ trực trào ra? Trước anh em luôn cố tỏ ra mình là một cô bé mạnh mẽ đầy nghị lực. Nhưng sự thật thì không phải thế, em cố tỏ ra như vậy vì em không muốn anh phải áy náy khi làm em đau. 
       Em không muốn nghe thêm những lời xin lỗi từ nơi anh nữa, càng không muốn anh buồn vì nỗi buồn của riêng em. Nhưng thực lòng em ao ước mình đủ can đảm để bật khóc trước anh, để cho nỗi đau dịu bớt phần nào. Trước mặt mọi người em luôn là con khiếu nói cười liên hồi. Họ đâu biết rằng chỉ một giây để cho miệng ngừng nói cho đầu óc ngừng suy nghĩ em sẽ lại nhớ đến anh, nhớ đến nỗi đau vẫn còn nhức nhối. Em không phải là một người bao dung, càng không phải là một người có tấm lòng cao thượng. Em nhỏ nhen và hèn nhát hơn bất cứ ai. Em có thể tha thứ nhưng em chẳng thể nào quên được nỗi đau này. Em ước mình có thể hận anh, căm ghét anh để không thèm yêu anh nữa nhưng khó quá anh ạ.
         Từ khi biết rõ sự thật, biết rõ tình yêu này sẽ có kết thúc như thế nào thì em mới nhận ra được em yêu anh và cần có anh tới mức nào. Chỉ cần nghĩ một ngày nào đó anh sẽ rời bỏ em, sẽ không dành tình yêu cho em nữa lại làm em lo sợ. Cứ mỗi khi nghĩ đến chị ấy hạnh phúc bên anh là trái tim em lại đau nhói như hàng vạn mũi tên đâm trúng. Em thật yếu đuối và chẳng có nghị lực phải không anh? Em đã mượn cái vẻ ngoài "coi mọi chuyện đơn giản dễ dàng" của ai đó để tự tạo cho mình một hình tượng thật đẹp trong mắt anh. Em cũng không dám sống thật với chính mình, cũng lừa dối anh. Anh có giận có trách em nhiều không?
        Anh có biết niềm khao khát cháy bỏng nhất của em trong cuộc tình này là gì không? Đó là mỗi khi em khóc em sẽ được dựa vào bờ vai vững chắc của anh, được nói cho anh nghe nỗi buồn của mình, được anh ôm và nói “có anh ở đây, đừng lo em nhé" - chỉ có thế mà thôi. Nhưng điều đó lại quá xa vời, đó chỉ là hão huyền mộng tưởng. Sẽ chẳng bao giờ cái ước mơ nhỏ bé đó được thực hiện. Sự cô đơn thật đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là sự cô đơn ngay trong tình yêu của mình.


Hãy để em lại với chính mình khi chưa từng có anh...
        Em tủi thân lắm anh biết không? Mỗi chiều thứ 7 thay vì được đưa đón, hẹn hò em chỉ biết ngồi nhà viết thư cho anh và hi vọng anh sẽ gọi điện nói với em "thứ 7 anh nhớ em hơn mọi ngày". Nhưng đó cũng chỉ là hi vọng, có những lúc nhớ anh em không biết phải làm sao chỉ biết ngồi khóc, mong rằng ông trời sẽ hiểu và đem anh về bên em. Em thấy mệt mỏi lắm, buồn nhiều lắm. Và càng buồn hơn khi em nói em chỉ có thể yêu anh thôi. Em biết anh buồn, có lẽ anh sẽ đánh giá em là người cổ hủ, là người ra vẻ danh giá hay sao đi nữa... Nhưng thật lòng em, em không thể làm thêm những điều tội lỗi nữa. Em không muốn có lỗi với chị ấy và các con của anh. Em sợ bị coi thường, em sợ không được tôn trọng. Khi nói ra suy nghĩ thật của mình có lẽ anh sẽ rời xa em. Nhưng em cũng đành chịu vậy thôi, em không muốn anh đặt nhiều hi vọng vào những điều viển vong, những điều mà em chẳng thể nào đáp ứng được.
         Anh ơi! Em không hề xấu hổ khi nói rằng em đã luôn ao ước anh chính là người đàn ông cuối cùng của đời mình. Dù muốn bao nhiêu đi nữa điều đó cũng không thể xảy ra vì bây giờ - anh là anh, còn em là em - hai con người, hai cuộc sống không giống nhau. Rồi cái tình yêu này sẽ đi về đâu anh nhỉ? Em sẽ làm người thứ 3 như thế này được bao lâu nữa? 1 năm, 2 năm hay cả đời mình? Em không đủ mạnh mẽ, không đủ can đảm để viết một dấu chấm hết thì xin anh hãy thay em làm điều đó. Em không thể rời xa anh trước khi anh rời xa em được, em không thể hết yêu anh trước khi anh hết yêu em được. Xin anh hãy giúp em, hãy rời xa em nhanh như khi anh đến, và mang những kỉ niệm một thời là niềm an ủi duy nhất của em. Mang đi ánh nắng, cái hương vị ngày đầu gặp gỡ, mang đi nụ hôn đầu vụng dại, mang đi tiếng yêu say đắm. Hãy để em lại với chính mình khi chưa từng có anh...


<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2010 10:13:46 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Đừng giận em nhé! - 27.01.2010 19:57:34
          Một ngày trống trải như bao ngày khác, ta tưởng rằng mình đã quên anh. Nhưng không phải....
          Những hình ảnh, những kỷ niệm đó thi nhau ùa về, những niềm vui bất chợt sau bao ngày mới được gặp nhau, hay những giây phút bịn rịn trước khi rời xa... những hình ảnh đó cứ mập mờ hiện về khiến ta đau nhói. Ta đã yêu nhưng sao lại cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực thế này, yêu và cảm thấy bất lực, yêu nhưng vẫn phải quyết định rời xa. Muốn cố gắng nhưng không được.
         Anh đã mang đến cho ta bao hi vọng, ta đã tự tin bước trên con đường đó và nghĩ rằng có anh đang chờ ta nơi cuối con đường hạnh phúc. Nhưng từ khi nào anh lại hoàn toàn muốn phủ nhận anh muốn chúng ta chỉ là bạn, anh cảm thấy day dứt bởi anh đã dành những tình cảm đó cho ta đơn giản vì không phải là anh yêu mà anh lấp đi khoảng trống trong lòng anh, và đơn giản để anh quên đi người ấy. Khi biết được như vậy sao ta không oán giận anh, tại sao chứ? Có phải vì ta đã yêu anh, có phải vì anh đã mang lại cho ta những kỷ niệm đẹp, những giây phút hạnh phúc, nó làm ta không thể quên được dù cố dặn lòng phải quên đi.


Ta đã yêu nhưng sao lại cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực thế này...
         Cô gái bản lĩnh trong ta đâu mất rồi giờ ta không biết phải làm gì và như thế nào khi nghĩ rằng tương lai ta không có anh bên cạnh, mất thăng bằng và không biết phải về đâu. Nhưng rồi sẽ ổn thôi, thời gian sẽ giúp ta. Ta luôn hi vọng thế, ta luôn hy vọng thời gian sẽ mang lại cho ta tất cả những gì ta đáng được nhận.
         "Anh à! Hãy nhớ về em anh nhé, em không hề trách anh điều gì cả chỉ mong anh hãy cố gắng vững tin, dù công việc còn có nhiều khó khăn trước mắt nhưng em biết anh sẽ làm tốt và sớm vượt qua".

Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Viết cho người đàn ông tôi yêu! - 02.02.2010 21:37:33




 



        Em muốn viết thật nhiều về anh, về chuyện tình của chúng ta, nhưng em lại sợ - sợ những con chữ vô tình kia làm cho chúng ta rơi vào rắc rối và bế tắc...
          Em quen anh vào một ngày mưa tháng sáu, anh xuất hiện trước em nhẹ nhàng, êm dịu, nụ cười anh làm mát tâm hồn đau đớn và chai lỳ của em. Bàn tay ấm nóng của anh sưởi ấm đôi tay lạnh cóng, tê buốt và thiếu sự sống của em. Em cứ ngỡ mình đã tìm được một nửa thật sự của mình, trong đầu em dường như đã bắt đầu có hình bóng, nụ cười của anh. Nhưng sau đó, em đau đớn nhận ra rằng, em sẽ chẳng phải là sự lựa chọn cuối cùng của anh để cùng anh đi hết con đường dài phía trước.
          Gặp anh em thấy cuộc sống mình bớt nhàm chán, em cười nhiều hơn và yêu đời hơn. Tuy rằng anh rất ít nói, nhưng khi đi bên anh, em thấy trong lòng rộn rã niềm vui, em vui từ những nụ cười, những cử chỉ, những vòng tay ấm áp, những nụ hôn dịu dàng và say đắm ta dành cho nhau. Nhưng rồi em lại có cảm giác như mình sắp mất một điều gì đó lớn lao, em hốt hoảng lo lắng vì những gì sắp xảy ra. Em vẫn biết trước nhưng sao em vẫn đau đớn nghẹn ngào, nước mắt không còn đủ để có thể làm vơi đi sự đau đớn trong tâm hồn em. Lại một lần nữa sao anh? Anh biết là em đã trải qua điều gì, đã chết đi sống lại như thế nào mà. Em biết là sẽ xảy ra nhưng tại sao nó lại đến quá sớm vậy anh?
         Anh đã từng nói "nếu ngày ấy anh không đi về phía em", phải, giá mà ngày ấy anh không đi về phía em, không trao cho em nụ cười làm sống dậy con tim em, không mang lại cho em tiếng cười vui, những giọt nước mắt tủi hờn và cả những cảm xúc hạnh phúc - vị ngọt tình yêu mà anh đã dành cho em thì ngày nay em đâu phải chịu thêm một lần đau đớn.

Con đường nào dành cho em, tình yêu nào dành cho em, lối thoát nào dành cho em?
           Em biết, em không có quyền trách cứ anh, vì anh đã thành thật với em, với tình yêu dành cho em và với chính bản thân anh. Anh từng nói với em: mỗi chúng ta sống không chỉ với tình yêu mà còn là trách nhiệm, còn là bổn phận. Với anh những điều đó chỉ mới bắt đầu, và em - chỉ là giây phút thoảng qua trong đời anh, là một cơn mưa tưới mát những ngày hè oi ả nhưng sẽ là bão tố, là cuồng phong nếu em hiện diện trong cuộc đời anh mãi mãi. Và em biết, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ tìm cho mình một bến bờ để neo con thuyền hạnh phúc, anh đã tìm thấy và bến bờ đó không mang tên em…
          Nhưng, sao em vẫn không thể chấp nhận được sự thật, vẫn không tin là anh đã xa em mãi mãi. Hằng ngày anh vẫn hiện diện trong trí nhớ em, mỗi sáng, mỗi tối, trong mơ anh vẫn luôn gần gũi, thân thương, đôi khi em thấy mình khó thở, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn. Có thể nào quên được khi mà anh như một bóng ma ẩn hiện trong cuộc đời em, trên mỗi con đường, mỗi góc phố đều in dấu chân của anh và em, tất cả đều như chỉ dành riêng cho anh và em, đong đầy kỉ niệm của anh và em…
         Em bước đi với một trái tim rướm máu. Con đường nào dành cho em, tình yêu nào dành cho em, lối thoát nào dành cho em?
         Mơ hồ, ảo ảnh… xa khuất…
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

nh0c
  • Số bài : 43
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.12.2008
buc thu tinh anh goi cho em !!!! - 16.02.2010 10:08:06
Có khi bước trên đường hun hút. 
anh tự hỏi mình, ta đang đi về đâu?
Nếu ngày ấy anh không đi về phía em
Không gặp nhau, giờ này ta thế nào?

Có khi nhìn kim đồng hồ quay. 
Anh tự hỏi mình, ý nghĩa những phút giây!
Nếu ngày ấy, vào một phút giây khác
Có chắc, mình trông thấy nhau.

Nếu thời gian có quay trở lại.
           Ngày anh gặp em, ngày cơn gió bồi hồi.anh sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tầm rèm hoa khung cửa sổ nắng nơi em ngồi
Gọi anh "người yeu cua em ơi"!
Xin hãy gọi em, như xưa anh đã gọi.

Nếu không gian có quay trở lại
Đêm có nến vàng, đêm sắc hoa tươi. 
anh sẽ vẫn đợi, khoảnh khắc ấy.
Khoảnh khắc thấy mùa hạnh phúc đang trào dâng
Lặng nghe, lời thì thầm em nói:
"em yêu anh, em yêu anh rất nhiều"

Nhìn theo, đường hun hút còn xa, xin cám ơn nhưng điều đã qua
Gọi em người đương thời ơi, anh yêu em, anh yêu em rất nhiêu.!!!

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Làm sao để quên được anh? - 17.03.2010 14:39:40
         Những kỷ niệm và vòng tay ấm áp của anh cứ bủa vây lấy em, càng làm em cô đơn và lẻ loi biết bao nhiêu, em như cô bé lạc giữa dòng đời hối hả loay hoay không biết tìm lối nào cho mình đi khi không có anh bên cạnh. Những dòng tin nhắn yêu thương của anh giờ không còn dành cho em nữa, anh sẽ dành nó cho người khác.
         Nói là em không trách anh cũng không đúng, em trách anh không giữ lời hứa, trách anh sao quá yếu đuối và nhu nhược. Anh nói anh yêu em rất nhiều nhưng lại bao lần nói chia tay, yêu anh nhưng sức chịu đựng của em cũng có giới hạn, không thể hết lần này đến lần khác anh dằn vặt em như thế được. Mỗi khi anh như thế em đau khổ nhiều lắm anh có biết không? Nhưng anh không hiểu điều đó, nếu hiểu anh sẽ không làm như thế với em.
         Em biết anh đứng giữa gia đình và tình yêu rất khó khăn. Em đã cố gắng tin ở anh một điều gì đó nhưng dần dần niềm tin đó cũng bị anh phá vỡ. Em chọn cách giải thoát cho anh, cho em và cho cả hai chúng ta nhưng sao em vẫn không thoát được cái tình yêu bấy lâu em gìn giữ vun đắp để rồi tan biến như bong bóng mưa. Anh giờ đã có người khác bên cạnh. Còn em, sao em không thể quên anh? Không thể tiếp nhận tình cảm của bất cứ người nào khác ngoài anh, em thấy chính mình không hiểu nổi mình.

         Càng cố quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ nhiều, rất nhiều...
          Em không thể quên câu nói của anh “Với anh gia đình là một nửa, sự nghiệp là một góc, còn em chiếm một góc”, em không tham lam tất cả trái tim anh là em, em bằng lòng và hạnh phúc với một góc trái tim trong anh, vậy mà giờ đây em phải rời xa góc trái tim anh và người khác vào ngự trị. Thế nhưng anh biết không trong trái tim em anh là tất cả, không có anh em thấy trống rỗng vô cùng.
         Nếu một ngày nào đó gặp lại em anh có còn chào hỏi vô tư như xưa không? Còn em thật lòng em rất muốn gặp anh nhưng em cũng rất sợ gặp anh, em sợ mình không đủ vững vàng đứng trước anh, em sợ mình không ngăn được dòng nước mắt khi gặp anh, em sợ mình yếu đuối trước mặt anh. Em thật ngốc phải không anh? Em luôn là người ích kỷ và em sẽ không đủ vị tha để nói với anh rằng em chúc anh hạnh phúc đâu vì em không đủ can đảm để nghĩ đến những lúc anh ở bên người khác và nói ra lời chúc dành cho anh. Em chỉ mong anh khỏe mạnh và học thật tốt nha anh!
        Em luôn nhớ anh và yêu anh rất nhiều P ạ, dù biết đó là điều không nên!
“Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng vỗ
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.”
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 14:44:11 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Gửi anh yêu! - 21.03.2010 10:07:21




            Đêm thật dài, thật buồn và thật cô đơn! Đã hơn nửa đêm nhưng đôi mắt vẫn chưa chịu khép lại một ngày dài, tự tạo ra cơ hội cho mình đỡ cô đơn tôi vào room chat như tôi vẫn làm những mong có một ai đó sẽ sẵn sàng lắng nghe những tâm sự chán chường chưa một lần hé mở.


         Và tôi gặp anh, những câu chuyện cứ rong ruổi mãi không ngừng, cả hai ta đều cảm nhận được rằng khó có thể dứt ra khỏi những câu chuyện đó phải không anh?
1h... 2h... đã 3h sáng, em vẫn chưa thể tìm đến giấc ngủ, sao chúng mình lại có thể nói chuyện lâu và hợp nhau đến thế chứ?! Rồi thì có lẽ vẫn còn những ngày tháng dài nữa, em và anh đã để lại số điện thoại và địa chỉ mail cho nhau, đêm hôm đó em thật vui vì đã quen anh, sau những ngày buồn khi mới chia tay một mối tình và cảm giác cô đơn vẫn thường trực trong em những ngày tháng đó.
         Và rồi cứ từng đêm như thế, hết câu chuyện này nối tiếp câu chuyện kia, vẫn là những cuộc nói chuyện online bởi cách nhau gần 200km thì cả em và anh đâu thể lựa chọn khi mà cả hai đang phải bận bịu cho công việc và học tập của mình. Rồi tối đó điện thoại em reo lên, một số điện thoại lạ, em cầm máy như em vẫn làm, ở đầu kia một giọng nam khác miền cất lên, dù chưa nghe lần nào nhưng em đoán ngay đó là anh. Câu chuyện qua điện thoại kết thúc thật nhanh vì có vẻ như chúng ta chưa quen nói chuyện với nhau như thế nhỉ.
          Những ngày tươi đẹp cứ thế theo nhau đến, mỗi buổi sáng em được anh gọi điện đánh thức cùng với lời chúc tốt lành cho một ngày mới. Ngày qua ngày như thế, được quan tâm, được hỏi han, em thấy anh có một vị trí nào đó trong lòng mà em không muốn rồi đây sẽ mất đi.
            Mùa hè đến, với lời hứa thăm nhau, anh đã đến trong một buổi sáng ấm áp, một chút hồi hộp trong đó và như bản tính của mình em muốn làm anh không quên buổi đầu gặp mặt đó, chạy xe máy tới nơi anh đợi, nhìn thoáng qua em đã nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc mà em đã thấy trên blog của anh, còn anh thì đương nhiên không nhận ra em rồi vì lúc đó em chưa post tấm hình nào lên blog cả, thêm vào đó là chẳng để anh thấy cảnh dáo dác đi tìm một vị khách như anh vẫn nghĩ. Chẳng để anh đợi lâu, em đã có mặt trong quán nước nhưng không cùng bàn với anh, và tặng anh một tin nhắn "hôm nay không quần jean áo sơ mi nữa à" (vì những bức ảnh mà em thấy anh đều mang phong cách ấy- phong cách em rất thích mà). Anh vội vàng gọi tới máy em, định rằng sẽ trêu anh thêm lát nữa nhưng lại thôi, em bước tới cạnh bàn anh và chào anh cùng nụ cười, anh cũng thế.
Chẳng thể thao thao nói chuyện như trên net em chỉ hỏi được vài câu rồi im lặng và thỉnh thoảng lại mỉm cười.
             Những ngày tiếp theo thật tuyệt phải không anh? Không bỏ phí một chút thời gian nào, chúng mình đã đến tất cả những nơi chúng mình thích, hoặc chỉ là vì nơi đó anh chưa đến. Tình cảm của em cứ thế lớn lên và thật vui vì anh cũng cùng cảm xúc. Cũng chỉ có 4 ngày rong ruổi ở nơi này. Bốn ngày cuối cùng cũng hết, tạm biệt anh, hai chúng mình tiếp tục công việc riêng của từng người. Lúc anh lên xe em vẫn còn nhận được tin nhắn “Em yêu! Anh đã lên xe rồi, anh sẽ nhớ em lắm đấy, anh sẽ cố gắng thu xếp để vào thăm em ngay khi có thể”. Trái tim em mỉm cười ngày qua ngày với những dòng tin nhắn yêu thương từ anh.
              Rồi nhiều ngày cứ như thế, có một khoảng thời gian anh không còn liên tục nhắn tin nữa, nhưng em biết công việc của anh là thế và anh đã nói rằng “Em thật tốt, dù rằng anh không thể thường xuyên nhắn tin cho em nhưng em không hề trách móc”.
Rồi thì tin nhắn của anh ngày càng thưa dần đi, dù rất muốn thông cảm cho anh nhưng mấy ngày liền không thấy số anh gọi hay nhắn tin, em cứ thấy lòng mình bất ổn, có thể do em đa nghi và hơi hẹp hòi nhưng dù sao em vẫn là con gái mà anh!
Cuộc tình mình bắt đầu trên mạng và bây giờ nó kết thúc cũng bằng cách đó...
            Anh liên tục xin lỗi vì đã thiếu quan tâm em nhưng trong những lời xin lỗi ấy vẫn với một ý nghĩa như thể anh muốn em phải chấp nhận như thế bằng không thì... em cũng không biết nữa. Anh bảo “Anh rất yêu nghề của mình và anh chỉ là dành quá nhiều thời gian cho công việc mà anh yêu quý....” Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi, em không muốn chúng mình cãi nhau vì chuyện đó....
Sinh nhật Bác 18 - 05 - 09, ngày đó em đã vượt gần 200km để tới thăm anh, lúc đó em cũng thấy anh hạnh phúc thế nào mà, nhớ lại tối đi dạo trong làn gió là lạ của HN, cùng anh đi khắp phố phường vồn vã, và trong vòng tay mình luôn có anh, cảm giác ấy thật tuyệt anh ạ!
         Anh nói rằng chỉ cần mình yêu nhau còn khoảng cách địa lý thì có thể khắc phục mà em, và em cũng đã thầm tin như thế. Và bây giờ tất cả chỉ còn lại là kỷ niệm, anh đã quá mệt mỏi khi mỗi lúc vất vả với công việc, áp lực từ nhiều phía và anh cần... cần có em bên cạnh nhưng không thể cũng chỉ vì khoảng cách địa lý.
           Cuộc tình mình bắt đầu trên mạng và bây giờ nó kết thúc cũng bằng cách đó, cuộc sống vẫn tiếp tục còn cuộc sống của em lại thêm một vết thương nữa rồi anh ạ!
Dù sao ở nơi ấy vẫn mong anh hạnh phúc, và nếu trên đường đời còn gặp nhau thì đừng cố tình quay mặt đi như anh đang làm anh nhé!
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
A nhớ E lắm sao? - 05.04.2010 11:07:30
A gọi điện cho E là E biết a nhớ E lắm!
E ko biết nên vui hay buồn vì cuộc điện thoại đó đây?
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Gửi anh yêu! - 14.05.2010 21:56:23
Gần đến ngày 18 - 05 rồi P à! Sao A ko gọi cho E vậy? E rất muốn ra thăm A vào đúng ngày hưng có lẽ ko được rồi. Nhận được thư này gọi cho e nhé!
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Gửi anh yêu! - 02.11.2010 09:01:00
Th­ương yêu của em! Em nhớ anh lắm biết ko? Một ngày trôi qua E cố gìm lòng ko nhắn một tin, ko gọi một cuộc nào cho A cả. Tối thì tắt máy sớm vì sợ lòng ko chịu đựng nổi lại nt đt.
A có khoẻ ko? Có nhớ E ko? Sao A rất yêu E mà cứ làm E phải đau như vậy chứ?
Sáng nay A bận hay giận E mà e nt, đt A đều ko hồi âm vậy?
E hy vọng là A đang bận họp. Vì nếu ko sẽ ko còn một con đường nào cho chúng mình ở bên nhau.
E thật sự rất mệt mỏi vì thói ghen tuông vô lối của A rồi.
Xung quanh E ko có một người bạn nào cả. Chơi với người bạn gái nào A cũng cho là ko được vì người đó ko đức hạnh. Bạn trai thì đương nhiên A ko cho chơi rồi.
Những tin nhắn đó là của bạn A, của bạn a trai E mà. Họ ko có tình ý gì ngoài việc hỏi thăm thông thường thôi.
A bảo: A rất tin e. Sao A lại cứ ghen lồng lên với E?
E sợ TY A dành cho E thái quá như vậy lắm, TA a.
Xin A đấy đừng yêu E như vậy, E ko thở được đâu.
Ngày hôm qua E cố tình ko liên lạc với a dưới mọi hình thức để xem A thế nào? E thì ko làm gì cả ngoài việc đi trường, chiều tối cùng Hùng, Minh, Thuý, Hoàng đi hát rồi E về nhà. Cũng cảm thấy thoải mái và đỡ mệt mỏi nhiều. E yêu A! E sẽ chờ đợi sự thay đổi của A!
 
 
 
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Gửi anh yêu! - 08.02.2012 07:53:03
Anh yêu dấu! Em muốn gọi anh một lần thật lòng như vậy. Một mình lặng lẽ trong bóng đêm và ngoài kia là những cơn mưa hối hả thi nhau trút xuống, em không biết rằng lòng mình lại se sắt đến vậy. Anh đi rồi, nơi này trở nên thênh thang biết nhường nào. Lòng em bâng khuâng trống trải biết bao anh có hay? Những con phố mà em và anh đã cùng nhau đi cũng trở nên im lìm và không biết đến khi nào em lại được ngửi mùi thơm dịu nhẹ của những chùm hoa sữa như trước nữa. Khi anh nói anh đã không còn ở đây nữa em đã bật khóc, chẳng hiểu sao lúc đó em khóc như một đứa con nít. Những giọt nước mắt cứ thi nhau đều đặn rớt xuống mà em chẳng hiểu tại sao.
Khóc cho em hay khóc cho tình cảm còn dang dở? Anh đã nói biết bao nhiêu rằng anh yêu em và sẽ làm cho em tất cả, em cũng cứ tin đó là sự thật và tự cho mình cái quyền đòi hỏi ở anh bất cứ cái gì em muốn. Thế nhưng có phải em quá ích kỷ không anh? Em không cho đi cái gì mà cứ muốn nhận lại thật nhiều, cứ muốn được yêu được an ủi mà không nghĩ cho anh. Những ngày qua em cũng thật mệt mỏi anh ạ. Em chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và mất hết lý trí đến thế. Tình cảm đi một lối và lý trí lại dẫn em rẽ sang một nẻo, nơi mà em sẽ chẳng bao giờ có thể gặp được anh nữa. Sao em lại như thế chứ, sao cứ tự mang những thương đau lại cho mình như vậy? Em cứ tự hỏi mình tại sao mà không bao giờ có câu trả lời cả, vì tình cảm em dành cho anh chẳng có thể gọi thành tên. Em không dám nghĩ rằng mình đã yêu anh và cũng không biết tình yêu ấy lớn dần lên tự khi nào. Có lẽ anh cũng biết và cảm nhận được điều đó nhưng em chưa một lần dám thật lòng với anh, chỉ đến khi anh không còn bên cạnh em nữa em mới vỡ òa và nhận ra tất cả bấy lâu nay là sự thật.
Anh à, sẽ chẳng còn có ai để em dựa vào những lúc em cô đơn trống trải nữa, em cũng sẽ không tìm một người nào để thay thế anh đâu. Với em anh thật đặc biệt và sẽ không có ai đặc biệt như vậy nữa. Nhớ lại những ngày đầu khi anh bày tỏ tình cảm của mình cho em biết, em đã nghĩ mình phải làm gì đây để anh không buồn, và nói thật lúc đó em cũng nghĩ em sẽ chẳng bao giờ để ý đến anh đâu vì em không thể làm được điều đó. Em có thể gạt tình cảm sang một bên để làm một điều đúng đắn, để không bao giờ mang tiếng là kẻ phụ tình, nhưng có ngờ đâu rằng để làm được điều đó thật sự rất khó khăn. Nhưng em đã cố gắng, luôn rất cố gắng và cuối cùng anh cũng giúp em làm được điều đó.
Lòng em bâng khuâng trống trải biết bao anh có hay? Em hy vọng anh sẽ luôn được hạnh phúc, cái hạnh phúc viên mãn mà em không mang lại cho anh được. Dù ở bất cứ nơi đâu chỉ xin anh một điều nhỏ nhoi này thôi có được không anh? Mỗi khi mưa xuống hãy nhớ về em, hãy dành cho em một vị trí nhỏ thôi trong trái tim anh. Mưa luôn làm con người ta cảm thấy xé lòng, nỗi cô đơn như nhân lên gấp bội và nỗi nhớ da diết như cồn cào biết bao. Em sẽ nhớ về anh, sẽ mãi mãi trân trọng anh như lúc ban đầu anh ạ. Yêu và được yêu luôn mang lại thật nhiều hạnh phúc và cũng không ít nước mắt cùng những vết thương. Không biết có khi nào anh đọc được những lời này của em không nhỉ? Hy vọng anh sẽ nhận ra đó là em, là cô gái bướng bỉnh trẻ con ngày nào anh hay chở đi lang thang dọc những con phố mà không biết sẽ đi về đâu.
Ngốc à, em yêu anh nhiều lắm đó nhưng em không thể nuôi dưỡng tình cảm này được. Cái gì cũng có cho nó riêng một giới hạn, em không thể tham lam muốn chiếm hữu anh mãi như vậy được. Em sẽ buông tay anh ra, để anh ra đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, em sẽ cầu nguyện cho anh được hạnh phúc. Nụ hôn đầu tiên, cái ôm ghì thật chặt ấy anh còn nhớ không? Em chẳng bao giờ dám nghĩ chúng ta lại có thể có kỷ niệm đó nhưng rồi nó đúng là đã xảy ra. Đó là sự thật, sự thật mà em rất muốn quên đi nhưng không sao quên được. Trước giờ em luôn nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em chỉ là sự đùa cợt, chỉ là anh muốn tán tỉnh cho vui mà thôi. Thế nhưng em đã vô tình làm anh tổn thương bởi cái ý nghĩ ấy phải không? Cho em xin lỗi nhé anh, xin lỗi vì đã giữ anh ở bên em lâu như vậy, xin lỗi anh vì đã khư khư giữ lấy anh cho riêng mình, xin lỗi vì em luôn là đứa phiền hà lắm chuyện.
Có khi nào em lại được nghe ai gọi “Nhóc ơi” nữa không nhỉ? Em biết mình sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại anh nữa, và nếu có chắc em cũng chọn cách không gặp anh nữa đâu. Em không muốn một lần nữa phải cố gắng quên anh đi như bây giờ. Để yêu một người thật là khó nhưng có lẽ để quên đi một người còn khó hơn rất nhiều. Em biết bây giờ em đang cố gắng và mong rằng thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương. Em cầu chúc cho anh hạnh phúc bên người con gái anh yêu! Chỉ mong anh hãy hiểu rằng, tất cả những gì em đã không mang lại cho anh đó là vì em muốn anh mãi mãi nhớ về em, tôn trọng em và em không muốn mình giống bất cứ người con gái nào trong cuộc đời anh cả.
Vĩnh biệt anh!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2012 07:54:54 bởi Linh Linh >
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Gửi anh yêu! - 13.02.2012 15:14:02
Thứ duy nhất “níu” lại e bên anh từ lâu rồi chỉ còn tình thương, vì rằng tình yêu của e với anh đã bị anh làm cho mai một. Anh bỏ mặc e giữa lưng chừng cuộc sống, anh lại im lặng không một lời, buồn tủi và cô đơn đển bao lần e thức cả đêm và không biết làm sao để quên đi sự thật cái hiện tại đang diễn ra trước mắt e. Anh biết không, yêu một người là có thể trao niềm vui, nỗi buồn nhưng không phải là đem lại sự đau xót và đem đến sự gục ngã.
E ghét nhìn e khóc, cũng vì e sợ yếu đuối trước mắt người khác. E thích người khác nhìn e với một con mắt vui vẻ, mạnh mẽ và hồn nhiên. Không như anh lúc nào cũng chỉ thấy những điều uỷ mị, thấy e con nít, thấy e lúc nào cũng chỉ có nỗi buồn.
Hôm nay, e và anh giận nhau, những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt. Nhưng lâu rồi chỉ vì những chuyện ấy mà tình yêu của e với anh cứ nhạt dần, nhạt dần, chỉ còn lại tình thương. Còn nhớ ngày e nhận lời yêu anh, tình yêu đã đến sau tình thương. E thương nét mặt nhiều lúc buồn buồn, dáng người anh, và cả cái kiểu đi tất tưởi của anh. Mỗi khi anh cười, nụ cười không được tươi nhưng e thấy lòng e nhẹ tênh và thấy hình như e cũng đang cười. Hôm nay, anh và e lại giận nhau. Anh cho e niềm tin để lấy đi nụ cười và đổi lấy những giọt nước mắt. Tại sao anh lại làm e yêu anh nhiều như vậy rồi ra đi, tại sao a ko cho e cơ hội? Bởi vì e yêu anh, nhưng sao anh ra đi mà không nhớ e vậy? E thấy tủi thân, đúng ra e sẽ khóc nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thể khóc được.
Yêu anh nhiều lúc e cũng nghĩ mình trẻ con thật, nhưng mà e thấy e lớn vì e muốn được cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, muốn được cùng anh sinh một đứa con... và muốn được chăm sóc anh. Cay đắng quá, e nghĩ và rồi nước mắt tuôi chào, khóc không thành tiếng. Chỉ còn những giọt nước mắt là không ngừng tuôn rơi.
Ngày mai, ngày mai chắc chắn là sẽ không có anh cùng đi trên con đường của e, có thể là anh sẽ đi song song với e, cũng có thể anh sẽ đi ngược đường với e... E không muốn nghĩ nữa, vì dù sao anh với e rồi cũng sẽ không cùng nhau nắm tay để bước đi đến hết cuộc đời như anh và e đã hẹn thề.
E nghĩ, nếu e ở bên cạnh anh chỉ vì tình yêu thì sớm muộn gì e và anh cũng mất nhau. Anh sống thực dụng chứ không lãng mạn như e, anh theo gia đình và có thể bỏ rơi e bất cứ lúc nào chứ không như e, có thể bỏ cả để đi theo anh... Anh thì người lớn, còn e chỉ là một đứa trẻ con. E sợ, nhìn lại hình như lâu nay e đang viển vông quá, e nghĩ e là ai mà có thể vượt qua hết mọi khó khăn chỉ cần có động lực là tình yêu của anh.
Lâu nay e vẫn luôn tự hào vì e đã muốn gì là phải có cái đấy, thích gì là phải làm bằng được, e quen được bạn bè nhìn đầy ngưỡng mộ, nhưng lần này với tình yêu thì e thất bại thảm hại thật. Có lẽ e sẽ từ bỏ, dù biết trước sau anh với e thật khó...
Nhìn lại rồi tự động viên, anh có là gì đâu mà e phải đau khổ, phải suy nghĩ nhiều và buồn bã đến thế. Vắng anh e sẽ thoải mái mà tung tăng với bạn bè, e sẽ có nhiều mối quan hệ hơn, rồi e sẽ tìm một anh nào đó để yêu, cũng có thể sẽ không yêu nữa... nhưng e sẽ là người tự do, sẽ chỉ có e với công việc và gia đình.
Không phải chằn trọc mỗi khi ngủ để đợi tin nhắn của anh rằng “anh đã về rồi”, không phải hậm hực khi biết anh đang ngồi thâu đêm với bạn anh vì mấy chén rượu, cũng không phải lo lắng mỗi khi trời đổ mưa, hay sợ anh không mang khẩu trang, áo ấm mỗi khi trời lạnh... E nghĩ thế và thấy lòng thanh thản hơn. E nghĩ mình đang quyết định đúng.
Còn nhiều thứ đang chờ đợi e ở phía trước, không việc gì phải giam chân mình trong bóng tối, nỗi đau và sự sợ hãi. E biết là e sẽ làm được. E sẽ từ bỏ để kệ anh với niềm vui, hoặc cũng có thể là một chút buồn hay chẳng mảy may buồn thương ngày e rời xa anh.
E sẽ đi và không nhìn lại phía sau, dù cho anh có ở đó hay không... dù anh thế nào, thì e cũng không muốn quan tâm nữa. Thời gian rồi sẽ xoá nhoà hết ký ức, vui, buồn và cả những mộng mị lâu nay e đang cố ấp ủ và hy vọng cùng anh xây dựng... xoá hết đi để e lại sẽ là gió vô tư, tung tăng hát ca và yêu đời như thủa nào dù biết giọt nước mắt cuối đang rơi rất khẽ, rất khẽ... rồi hết!
E chúc anh hạnh phúc!
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
RE: Gửi anh yêu! - 06.09.2012 17:12:43
Em đã tự dặn với lòng mình rằng thôi hãy lắng lại đi. Ấy vậy mà nó vẫn chẳng chịu nghe em gì hết, anh à. Nỗi nhớ sao cứ diết da! Em cứ chờ trông, ngóng đợi tin anh. Sao em lại cứ như thế này mãi hả anh? Em biết mình hoàn toàn không xứng đáng, em đã làm anh tổn thương. Vậy mà sao em lại cứ vương luỵ ái tình là sao chứ? Nỗi nhớ sao cứ bâng khuâng? Sao em lại cứ mong anh quay lại tìm em? Em biết rằng điều đó là không thể có được từ phía anh rồi mà. Anh đã nói với em rồi.
Anh đã nói với em rồi còn gì nữa. Vậy mà sao em vẫn mang niềm hy vọng vu vơ như thế này kia chứ? Tại sao khi yêu người ta lại không chịu hiểu rằng mình cần phải dừng lại? Tại sao em lại cố tình không chịu hiểu điều đó hả anh? Em sợ nỗi nhớ cứ bám theo em mãi thế này lắm, anh ơi! Nhưng mà dù sợ thì em vẫn nhớ và em chẳng muốn quên đâu anh ạ. Con người của em sao lắm trái ngược thế này? Dù biết rằng anh chẳng nhớ đến em đâu vậy mà em vẫn cứ muốn hỏi rằng anh có nhớ em không? Em như thế có lạ không anh?
Thời gian trôi qua sao quá chậm rãi thế này? Em chẳng biết phải làm gì với những cơn đau và cả những nỗi buồn khi phải xa anh. Em nào đâu muốn thế nhưng lúc ở gần nhau mà cũng chẳng thể gặp nhau thì em cũng nào có vui hơn kia chứ. Lúc phải xa rồi thì em lại thấy mình hối tiếc vì dẫu sao đi nữa, những lúc ở gần, em thấy mình vẫn còn niềm hy vọng. Bây giờ xa rồi, em chẳng biết phải làm sao nữa cả. Em nhớ anh mà cũng chẳng biết phải làm gì. Em bây giờ không còn được mãnh mẽ giống những ngày ấy nữa đâu anh.
Em không còn dám chủ động nói chuyện với anh mà không thấy ngại ngùng, e thẹn giống như ngày đó nữa, anh à. Càng yêu anh thì em lại càng rời xa anh là thế nào ấy nhỉ? Anh có thể giúp em trả lời câu hỏi này được không? Những ngày đó, em đâu cần anh phải trả lời em từng câu hỏi như thế này đâu. Chỉ cần để ý vào thái độ của anh thôi là em đã hiểu anh muốn nói gì với em rồi. Vậy mà càng yêu anh thì em lại thấy mình càng trở nên ngờ nghệch thế nào ấy. Em cần phải nghe anh nói thì em mới hiểu anh à.
Sao em lại cứ nhớ anh mãi thế này cơ chứ? Em không tự trả lời được câu hỏi ấy của mình. Em muốn lòng mình lắng lại để cảm nhận xem là anh có yêu em? Vậy mà con tim em nó lại không chịu nghe em. Nó cứ muốn yêu anh cho dù đó chỉ là một tình yêu em đã tự tay vứt bỏ mới lạ. Em biết phải làm gì bây giờ hả anh? Em cứ nghe theo tiếng gọi của trái tim mình hay là bắt nó phải nghe em? Anh sẽ làm gì nếu đặt vào vị trí của em? Anh sẽ để cho trái tim mình chiến thắng hay là sẽ tự mình vượt lên trên nó?
Thôi thì đành vậy, em sẽ lại tiếp tục huyễn hoặc mình như trước cũng được. Bởi như thế thì ít nhất, em cũng làm cho trái tim mình thỏa mãn, tinh thần vui vẻ. Và em nữa, em sẽ lại có đủ mạnh mẽ mà tiếp tục cố gắng hơn lên. Còn phía anh, nếu còn yêu em thì cho em biết với được không? Còn nếu không thì cũng cứ cho phép em được yêu anh đơn phương, anh nhé! Và như thế thì em sẽ chỉ lặng lẽ bên anh thôi nhé, anh yêu!
Em không biết là mình cần phải bắt đầu lại từ đâu nữa. Em thấy mình bất lực trước sự tự ti của mình kể từ khi chúng mình giận nhau hôm đó. Em biết mình có lỗi nên từ đó đến giờ, em chẳng còn dám tới gần hay có những lời lẽ nào như trước kia vì em sợ. Em sợ anh lại giận em nữa thì sao. Đành vậy thôi, lặng lẽ bên anh là việc em nên làm kể từ hôm nay thôi vậy. Em sẽ bên anh và mãi mãi bên anh trong lặng lẽ mà thôi. Hãy đừng để nước mắt em rơi mỗi lúc anh buồn, anh khổ nữa nghe anh!
Ngày tháng rồi sẽ trôi qua, tình yêu rồi sẽ giúp em tiếp tục vượt qua thử thách như những gì em đã làm được trong suốt thời gian yêu anh ấy. Em hy vọng rằng sẽ là như vậy bởi trước đây, mọi chuyện khác với hôm nay. Bởi ngày đó em còn nhìn anh là người khác. Còn bây giờ, em nhìn anh là chính anh và tình yêu ngày càng lớn hơn lên. Em không còn phải day dứt, đớn đau vì quá khứ. Em bây giờ thấy buồn và nhớ, một nỗi nhớ đến nao lòng. Nhớ anh nhiều, nhiều lắm, anh ơi!
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
E Y A - 07.12.2012 08:51:45
...........Em muốn khóc.................nhưng thôi............
..........Em sẽ cố không khóc..............để anh ra đi............
...........Vì biết.............đến một ngày nào đó........
..........Anh cũng sẽ........rời xa em..........................
..........Muốn giận..................nhưng thôi............
.........em sẽ không giận..............để anh bình yên..........
..........Vì em biết...........em chẳng là gì đối với anh............
..........Muốn níu kéo...............nhưng thôi............
.........em sẽ không làm thế............để anh không thấy phiền...........
..........vì biết...............níu kéo cũng chả giải quyết được gì...........
..........Muốn có....................nhưng thôi............
.........sẽ không tranh giành..........để anh tự do............
..........Vì biết..............anh chưa bao giờ là của em...........

Tất cả, đã không còn là của em
Anh đã từng
...........Là của em.................
Anh đã từng
...........Rất thích em..............
Anh đã từng
..........Quan tâm em...............
Anh đã từng
...........La mắng em................
Anh đã từng
...........giận dỗi em..............
Tất cả, em cảm thấy thật gần gũi và thân thương.................

Nhưng giờ đây...........em cảm thấy..........thật xa vời
Bây giờ
...........Anh không còn là của em.......
Bây giờ
...........Anh không còn thích em........
Bây giờ
...........Anh không quan tâm em.........
Bây giờ
...........Em không được anh la mắng.....
Bây giờ
...........Em không thể năn nỉ anh mỗi khi anh giận dỗi........
Tất cả đối với em đều chỉ là dĩ vãng.........
Em muốn cùng anh đi...........để em có thể...........ở gần bên anh...............
Nhưng không được anh ạ...........
Nhiều đêm em khóc...........khóc vì không được ở gần anh..........
Khóc vì sắp phải xa anh....................
Nhưng nước mắt không làm thay đổi được số phận.................
Anh phải xa em.............số phận đã định sẵn.............
Em không thể cản lại được.................
Em sẽ..........chấm dứt nước mắt..........
Em sẽ..........không níu kéo anh..........
Em sẽ..........chúc cho anh có một cuộc sống mới......
Em tin.........rồi một ngày nào đó........
Chúng mình có thể gặp lại nhau............
Chỉ là niềm tin thôi anh ạ........
Nhưng em mong nó sẽ thành sự thật.........
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Linh Linh
  • Số bài : 78
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.07.2009
  • Nơi: Hoàng hôn màu tím
Re:Gửi người sẽ xa - 02.04.2013 10:24:52
              Người tình ơi, em yêu và mong anh mà tại sao ta vẫn sống xa rời nhau, cho nhau yên vui rồi lại chia tay nhau thôi. Đường tình ta không sao tìm ra lối. Mãi mãi chỉ là người tình ta không thể đến với nhau, cố gắng thì cuộc tình mình cũng chẳng thể đi đến đâu nên thôi đành lòng nguyện cầu nhìn anh hạnh phúc cất bước ra đi. Mãi mãi chỉ là người tình ở một nơi xa rất xa, gặp mặt làm gì để rồi tim ta lại thấy nhói đau, có lẽ mình đành ngậm ngùi quên đi hạnh phúc xa vời.
              Em biết anh đã có gia đình và em cũng vậy, nhưng anh ơi lí trí làm sao thắng nổi được con tim, và em đã yêu anh từ lúc nào không rõ. Đúng là ông trời thích trêu đùa, Ngài ban cho mỗi người chúng ta một gia đình rồi lại đưa mình đến với nhau để rồi sai lại càng sai. Giá như ngày ấy mình đừng đến với nhau đừng cho nhau cơ hội thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, em sẽ không đau như bây giờ.
              Anh à! Cảm ơn anh khoảng thời gian qua đã yêu em, đã cho em biết được cảm giác yêu một người là như thế nào và em là người chờ đợi, giờ em mới biết yêu một người thật khó và để quên đi một người càng khó hơn. Tình yêu mà ít ai yêu nhau mà đến được với nhau, và đối với mình lại là một điều khó hơn bởi giữa chúng mình còn nhiều rào cản và ranh giới khó mà vượt qua. Anh đã từng nói yêu nhau mấy núi cũng qua chỉ cần mình cùng nhau cố gắng, và em đã tin, tin một cách ngây thơ. Em biết trong cuộc tình này em là kẻ đến sau, em vẫn biết yêu anh là sẽ đau mà sau anh ơi em vẫn yêu, để hôm nay nước mắt hoen bờ mi, để tình em ôm nỗi đau sâu vào tim, một lần yêu trăm lần đau, một lần nhớ ngàn lần thương (giờ thì em mới hiểu được ý nghiã: yêu +thương = đau)
             Em đã cố để hiểu anh nhưng khó quá. Em nhớ anh nhiều nhưng không thể vượt qua được lòng tự ái của bản thân. Em nghĩ rằng ở nơi đó chắc anh đã có người khác nên mới im lặng như vậy, và cứ thế mỗi ngày là một ngày chờ đợi trong sự im lặng, em nhớ anh, nỗi nhớ da diết không dám thổ lộ, chỉ biết chôn chặt trong lòng với bao sự ngổn ngang.
             Từ khi bắt đầu không phải em đã nói với anh "em không ép buộc anh bỏ vợ con vì em, em có thể sống như một cái bóng bên cạnh anh chỉ cần anh luôn yêu em và nhớ đến em là đủ". Em thật ngốc phải không anh, em cứ nghĩ anh cũng yêu em như em yêu anh vậy, nào ngờ sau những mật ngọt sau những môi hôn thì em mới nhận ra tất cả chỉ là giả dối. Anh chỉ là khách trọ lạ mặt chỉ dừng chân nơi em lúc mệt mỏi, có thật không anh những lời yêu anh đã trao để em như con thiêu thân lao vào. Nói đi anh bao lời yêu anh đã trao chẳng lẽ anh đành quên em như thế sao? Anh nói rằng anh mãi yêu em, anh đang cố gắng làm tất cả mọi chuyện có thể để sau này em đến bên anh sẽ cảm thấy hạnh phúc, rằng hãy cho anh thời gian, em đã tin và cảm thấy lòng mình ấm áp. Em đã đợi ngày ngày tháng tháng, mỗi ngày người càng xa em hơn, người quay lưng giấc mộng xưa úa tàn, bàn tay em bao khát khao đợi chờ, người vẫn mãi xa.
              Ngày tháng em lệ rơi, khóc bao đêm nhớ mong một người, niềm đau đã dần vơi em nhận ra mình không nên khóc, phải cố phải cố quên người dù cho em vẫn yêu anh nhiều. Nhớ làm chi, khóc làm chi cho người vô tình và rồi em lao vào công việc để cố quên đi tất cả. Anh biết không, khi đã cố quên được anh thì anh lại gọi điện cho em, để bao kí ức ngày xưa lại tràn về và em lại càng yêu anh nhiều hơn. Em trách sao anh lại vô tâm đến thế, em nghĩ mãi vẫn không hiểu được trong bao nhiêu cách để nói lời chia tay vì sao anh lại chọn cách gây tổn thương cho em nhiều nhất, em trách sao anh đã bước đi còn quay trở lại hay nỗi đau em đang phải chịu vẫn chưa đủ hả anh. Anh có biết em đã khóc từng đêm nhớ anh thật nhiều, em đã cố để không phải nghĩ đến anh mà sao em vẫn không thể nào gạt đi trong tâm trí. Hình bóng anh, tiếng nói anh, nụ cười của anh. Em vẫn biết giờ anh đã quên thật rồi, nhưng em chẳng quên quá khứ có anh. Vì khi yêu đã yêu quá nhiều để hôm nay không thể nào quên anh, em cứ nhớ anh mỗi ngày!
               Không thể nào quên anh em đã chọn cách yêu mãi và rồi anh cũng quay lại vòng tay ôm lấy em. Em biết chỉ là phút giây ngắn ngủi nhưng lòng vẫn vui, em biết sau tất cả mọi chuyện em chỉ là người thay thế, chỉ là món đồ chơi mà anh đã chọn, nhưng em vẫn yêu và không trách anh đâu, vì khi yêu người ta nhìn mọi thứ toàn là màu hồng và khuyết điểm chỉ ở vạch số 0. Bên cạnh em anh đã nói anh yêu em và khi xa nhau anh không điện thoại cho em bởi công việc không cho phép nhưng không lúc nào anh không nhớ đến em. Em biết đó chỉ là những lời đầu môi mà anh đã gạt em và giờ đây em dùng nó để tự gạt mình là anh rất yêu em, nhưng không sao em chấp nhận bị gạt để được bên cạnh anh. Em biết anh chỉ đến bên cạnh em khi cần người sẻ chia, em vẫn chấp nhận miễn sao anh được vui, với em không gì có thể thay thế anh.
              Anh đã đến bên em trong giây phút rồi ra đi vội vã bỏ mặc em nơi đây một mình đếm thời gian. Thời gian cứ thế trôi trong nỗi nhớ và em vẫn ngồi nơi đây chờ bước chân anh quay lại, em tự cười chế nhạo bản thân mình sao lại yêu anh nhiều đến thế (đúng là theo tình tình chạy mà chạy tình thì tình theo). Có lẽ anh là người đầu tiên cho em biết được những hương vị ngọt ngào cuả cuộc sống và tình yêu, biết được những điều mà nếu không có anh. Em không bao giờ cảm nhận được và có lẽ anh không thuộc về em, nên em mới yêu anh như thế.
               Em sẽ đợi anh, sẽ yêu anh, sẽ chỉ là người tình của anh mãi mãi nếu không có cái ngày định mệnh. Ngày em bị tai nạn, cái  ngày hàng ngàn nỗi đau giày vò thân xác em nhưng không bằng vết cắt anh đã gây ra trong tim em. Có suy nghĩ nhiều đến mấy em cũng không nghĩ được anh lại lạnh lùng, vô tâm như một người xa lạ, không một lời quan tâm. Hết, đã hết thật rồi, giờ thì tất cả hi vọng niềm tin cũng theo anh mà tan biến, cảm ơn anh đã giúp em thức tỉnh sau một giấc ngủ mê dù em biết nó đã muộn màng, tình yêu anh trao em chỉ thế thôi sao mong manh như lá. Kí ức đã khép lại như một cuốn phim buồn có một kết cuộc bi thảm, nhân vật chính ra đi trong nỗi cô đơn và thầm lặng còn người kia quay trở về tìm lại những gì đã đánh mất. Tất cả giờ đây chỉ là quá khứ phải không anh, nhưng dù sao em vẫn hi vọng anh cũng yêu em thật lòng trong quá khứ, em không bao giờ hối hận với quá khứ nhưng không hiểu vì sao những giọt nước mắt ấy vô tình cứ rơi như đang nuối tiếc một cái gì đó đang bị phai mờ theo thời gian.
               Nếu như ta không thể quay lại, nếu như không đến được với nhau, đành vậy thôi em nguyện chôn giấu thật sâu trong trái tim tình mình. Đã đến lúc em nên buông tay anh ra bởi vì em biết anh đã không còn nắm lấy tay em như lời anh đã hứa, bởi vì anh giờ đây bên ai thật ấm êm. Nói thật, qua bao nhiêu chuyện và qua bao nhiêu thời gian em vẫn không thể nào xem những ngày tháng bên nhau như chưa từng có, điều em có thể làm lúc này là em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh để anh hạnh phúc bên người, để anh trở về với những nụ cười thân quen.
                 Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu một thời của em, hãy hạnh phúc anh nhé! Em sẽ ở một nơi rất xa, hướng về anh để nhìn anh vui vẻ và bắt đầu lại từ đầu. Em sẽ cất anh vào một góc trong tim cất rất kĩ để không ai tìm thấy và mang anh ra khỏi trái tim em được. Em xin lỗi. Em yêu anh luôn luôn là như thế. Em sẽ giữ mãi hình bóng của anh lúc vừa quen, chỉ có như vậy em mới có thể yêu anh mãi mà không có hận. Xin một lần được gọi HONEY.
"Nếu một mai trên đường đời tấp nập 
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Xin quay bước nhìn nhau giây phút
Ấm áp lòng cho kẻ ra đi
Hãy nở nụ cười dù là không dễ."
           Tạm biệt MY LOVE!
 
Cái giá của sự tự do là cô đơn.
Cái giá của hạnh phúc là ràng buộc.

Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 31 đến 55 trên tổng số 55 bài trong đề mục