Em yêu anh hơn chính bản thân mình! Tình yêu của chúng mình đẹp lắm phải không anh? Đã biết bao ngày em chờ đợi, ngóng trông một người đàn ông yêu mình thật sự, và em đã gặp anh - gặp người em thường thấy trong những giấc mơ. Dù là ngắn ngủi nhưng em vẫn hạnh phúc vì có anh trong cuộc đời này, có anh bên cạnh mỗi lúc buồn vui hờn giận...
Từng con đường, từng góc phố nơi mình đi qua lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười và tình yêu của anh dành cho em. Mỗi ngày mình gặp nhau ba bốn lần mà vẫn còn thấy nhớ. Em thích mỗi khi anh hát câu: “Và anh sẽ mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...”. Đó là những lúc em thấy hạnh phúc vô cùng. Em hay nhõng nhẽo, nũng nịu, hay bắt nạt và bắt anh phải chiều theo mọi ý thích của em, anh đều chiều em hết, vì anh yêu em. Em biết điều ấy. Tình yêu của chúng mình âm thầm lặng lẽ trong sự ngỡ ngàng của bạn bè đồng nghiệp. Em đã ích kỷ, em đã không thông cảm cho anh. Có lẽ anh đã mệt mỏi vì em lắm đúng không anh? Anh đã vì em quá nhiều mà sao em lại không thể một chút nghĩ cho anh? Em đã ghen tuông quá mức, chỉ là người ta trêu anh mà đã làm em ghen mờ mắt, sự ghen tuông làm con người ta như mất đi lý trí. Lúc đó em chẳng thể nghĩ được gì, em chỉ biết mình đang giận anh ghê gớm, em chẳng thèm nói chuyện với anh, chẳng thèm nghe anh thanh minh, cũng chẳng thèm gặp anh, anh điện thoại hay nhắn tin em đều không trả lời... Em biết mình đã sai. Anh biết không? Tối hôm ấy khi anh về, em chỉ ước gì anh quay lại, em chỉ ước giá như lúc đó em đuổi theo anh, giữ anh lại, thì chúng mình sẽ không như bây giờ đúng không anh? Nhưng nghĩ được điều ấy thì đã quá muộn, anh đã rời xa em, anh đã cố gắng làm tất cả nhưng em đã thật ngu ngốc, em đã đẩy anh ra xa dần vòng tay của em. Ai chẳng có lòng tự trọng, vậy mà sao em chẳng thể nghĩ một chút nào cho anh? Em đã tự đánh mất niềm hạnh phúc mà mình mãi kiếm tìm, anh đã quá mệt mỏi vì em.
Em nhớ mãi những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ôm ấm áp, mà giờ đây tất cả đã trở thành dĩ vãng, để em phải nuối tiếc, xót xa...
Anh biết không, gần 5 năm rồi từ ngày mình xa nhau, không giây phút nào em không nhớ về anh, nghĩ về anh. Cứ tưởng cuộc sống hối hả xô bồ sẽ làm mình quên đi tất cả, nhưng không được, em không thể quên được anh, người đàn ông em yêu hơn chính bản thân mình, người đàn ông của cuộc đời em. Một mình em bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược, mê mải kiếm tìm anh nhưng nào có thấy. Không có anh, đời em chẳng còn ý nghĩa, em đã tự nhủ với lòng mình, phải cố quên anh đi, phải sống thật mạnh mẽ để chứng tỏ cho anh thấy rằng mình không hề yếu đuối, nhưng em không thể làm được. Em hối hận, dằn vặt và đau khổ khi tự mình đánh mất tình yêu của cuộc đời mình. Trong những giấc mơ em vẫn giật mình thảng thốt, vì em được gặp anh, để rồi khi tỉnh lại, mới biết đó chỉ là một giấc mơ, mình đâu còn là gì của nhau nữa.
Em nhớ mãi những nụ hôn ngọt ngào, những vòng tay ôm ấm áp, mà giờ đây tất cả đã trở thành dĩ vãng, để em phải nuối tiếc, xót xa. H ơi, em không biết phải làm gì? Mất anh, đời em như rơi vào một khoảng trống, nó chông chênh, hẫng hụt, không biết rồi sẽ đi đâu về đâu, em không thể quên anh, không thể yêu ai, xung quanh em lúc nào cũng ngập tràn hình bóng anh, kỷ niệm về anh, và tình yêu của anh. Chia tay rồi mà sao ánh mắt anh nhìn em vẫn còn nồng nàn đến thế, giờ đây, em có hối hận, có tiếc nuối thì cũng đã quá muộn màng, từng giọt nước mắt rơi giờ đây cũng không thay đổi được thực tại. Mình đã đi trên hai con đường, mà hình như nó không có điểm giao nhau, để em mất anh mãi mãi. H ơi, giá như có một điều ước, em sẽ ước một điều rằng “mình không để mất anh, dù chỉ một lần”. Nếu anh đọc được những dòng chữ này, xin anh hãy hiểu một điều rằng “em vẫn ngàn lần yêu anh!”
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2010 21:37:42 bởi Linh Linh >