Người tình ơi, em yêu và mong anh mà tại sao ta vẫn sống xa rời nhau, cho nhau yên vui rồi lại chia tay nhau thôi. Đường tình ta không sao tìm ra lối. Mãi mãi chỉ là người tình ta không thể đến với nhau, cố gắng thì cuộc tình mình cũng chẳng thể đi đến đâu nên thôi đành lòng nguyện cầu nhìn anh hạnh phúc cất bước ra đi. Mãi mãi chỉ là người tình ở một nơi xa rất xa, gặp mặt làm gì để rồi tim ta lại thấy nhói đau, có lẽ mình đành ngậm ngùi quên đi hạnh phúc xa vời.
Em biết anh đã có gia đình và em cũng vậy, nhưng anh ơi lí trí làm sao thắng nổi được con tim, và em đã yêu anh từ lúc nào không rõ. Đúng là ông trời thích trêu đùa, Ngài ban cho mỗi người chúng ta một gia đình rồi lại đưa mình đến với nhau để rồi sai lại càng sai. Giá như ngày ấy mình đừng đến với nhau đừng cho nhau cơ hội thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, em sẽ không đau như bây giờ.
Anh à! Cảm ơn anh khoảng thời gian qua đã yêu em, đã cho em biết được cảm giác yêu một người là như thế nào và em là người chờ đợi, giờ em mới biết yêu một người thật khó và để quên đi một người càng khó hơn. Tình yêu mà ít ai yêu nhau mà đến được với nhau, và đối với mình lại là một điều khó hơn bởi giữa chúng mình còn nhiều rào cản và ranh giới khó mà vượt qua. Anh đã từng nói yêu nhau mấy núi cũng qua chỉ cần mình cùng nhau cố gắng, và em đã tin, tin một cách ngây thơ. Em biết trong cuộc tình này em là kẻ đến sau, em vẫn biết yêu anh là sẽ đau mà sau anh ơi em vẫn yêu, để hôm nay nước mắt hoen bờ mi, để tình em ôm nỗi đau sâu vào tim, một lần yêu trăm lần đau, một lần nhớ ngàn lần thương (giờ thì em mới hiểu được ý nghiã: yêu +thương = đau)
Em đã cố để hiểu anh nhưng khó quá. Em nhớ anh nhiều nhưng không thể vượt qua được lòng tự ái của bản thân. Em nghĩ rằng ở nơi đó chắc anh đã có người khác nên mới im lặng như vậy, và cứ thế mỗi ngày là một ngày chờ đợi trong sự im lặng, em nhớ anh, nỗi nhớ da diết không dám thổ lộ, chỉ biết chôn chặt trong lòng với bao sự ngổn ngang.
Từ khi bắt đầu không phải em đã nói với anh
"em không ép buộc anh bỏ vợ con vì em, em có thể sống như một cái bóng bên cạnh anh chỉ cần anh luôn yêu em và nhớ đến em là đủ". Em thật ngốc phải không anh, em cứ nghĩ anh cũng yêu em như em yêu anh vậy, nào ngờ sau những mật ngọt sau những môi hôn thì em mới nhận ra tất cả chỉ là giả dối. Anh chỉ là khách trọ lạ mặt chỉ dừng chân nơi em lúc mệt mỏi, có thật không anh những lời yêu anh đã trao để em như con thiêu thân lao vào. Nói đi anh bao lời yêu anh đã trao chẳng lẽ anh đành quên em như thế sao? Anh nói rằng anh mãi yêu em, anh đang cố gắng làm tất cả mọi chuyện có thể để sau này em đến bên anh sẽ cảm thấy hạnh phúc, rằng hãy cho anh thời gian, em đã tin và cảm thấy lòng mình ấm áp. Em đã đợi ngày ngày tháng tháng, mỗi ngày người càng xa em hơn, người quay lưng giấc mộng xưa úa tàn, bàn tay em bao khát khao đợi chờ, người vẫn mãi xa.
Ngày tháng em lệ rơi, khóc bao đêm nhớ mong một người, niềm đau đã dần vơi em nhận ra mình không nên khóc, phải cố phải cố quên người dù cho em vẫn yêu anh nhiều. Nhớ làm chi, khóc làm chi cho người vô tình và rồi em lao vào công việc để cố quên đi tất cả. Anh biết không, khi đã cố quên được anh thì anh lại gọi điện cho em, để bao kí ức ngày xưa lại tràn về và em lại càng yêu anh nhiều hơn. Em trách sao anh lại vô tâm đến thế, em nghĩ mãi vẫn không hiểu được trong bao nhiêu cách để nói lời chia tay vì sao anh lại chọn cách gây tổn thương cho em nhiều nhất, em trách sao anh đã bước đi còn quay trở lại hay nỗi đau em đang phải chịu vẫn chưa đủ hả anh. Anh có biết em đã khóc từng đêm nhớ anh thật nhiều, em đã cố để không phải nghĩ đến anh mà sao em vẫn không thể nào gạt đi trong tâm trí. Hình bóng anh, tiếng nói anh, nụ cười của anh. Em vẫn biết giờ anh đã quên thật rồi, nhưng em chẳng quên quá khứ có anh. Vì khi yêu đã yêu quá nhiều để hôm nay không thể nào quên anh, em cứ nhớ anh mỗi ngày!
Không thể nào
quên anh em đã chọn cách yêu mãi và rồi anh cũng quay lại vòng tay ôm lấy em. Em biết chỉ là phút giây ngắn ngủi nhưng lòng vẫn vui, em biết sau tất cả mọi chuyện em chỉ là người thay thế, chỉ là món đồ chơi mà anh đã chọn, nhưng em vẫn yêu và không trách anh đâu, vì khi yêu người ta nhìn mọi thứ toàn là màu hồng và khuyết điểm chỉ ở vạch số 0. Bên cạnh em anh đã nói anh yêu em và khi xa nhau anh không điện thoại cho em bởi công việc không cho phép nhưng không lúc nào anh không nhớ đến em. Em biết đó chỉ là những lời đầu môi mà anh đã gạt em và giờ đây em dùng nó để tự gạt mình là anh rất yêu em, nhưng không sao em chấp nhận bị gạt để được bên cạnh anh. Em biết anh chỉ đến bên cạnh em khi cần người sẻ chia, em vẫn chấp nhận miễn sao anh được vui, với em không gì có thể thay thế anh.
Anh đã đến bên em trong giây phút rồi ra đi vội vã bỏ mặc em nơi đây một mình đếm thời gian. Thời gian cứ thế trôi trong nỗi nhớ và em vẫn ngồi nơi đây chờ bước chân anh quay lại, em tự cười chế nhạo bản thân mình sao lại yêu anh nhiều đến thế (đúng là theo tình tình chạy mà chạy tình thì tình theo). Có lẽ anh là người đầu tiên cho em biết được những hương vị ngọt ngào cuả cuộc sống và tình yêu, biết được những điều mà nếu không có anh. Em không bao giờ cảm nhận được và có lẽ anh không thuộc về em, nên em mới yêu anh như thế.
Em sẽ đợi anh, sẽ yêu anh, sẽ chỉ là người tình của anh mãi mãi nếu không có cái ngày định mệnh. Ngày em bị tai nạn, cái ngày hàng ngàn nỗi đau giày vò thân xác em nhưng không bằng vết cắt anh đã gây ra trong tim em. Có suy nghĩ nhiều đến mấy em cũng không nghĩ được anh lại lạnh lùng, vô tâm như một người xa lạ, không một lời quan tâm. Hết, đã hết thật rồi, giờ thì tất cả hi vọng niềm tin cũng theo anh mà tan biến, cảm ơn anh đã giúp em thức tỉnh sau một giấc ngủ mê dù em biết nó đã muộn màng, tình yêu anh trao em chỉ thế thôi sao mong manh như lá. Kí ức đã khép lại như một cuốn phim buồn có một kết cuộc bi thảm, nhân vật chính ra đi trong nỗi cô đơn và thầm lặng còn người kia quay trở về tìm lại những gì đã đánh mất. Tất cả giờ đây chỉ là quá khứ phải không anh, nhưng dù sao em vẫn hi vọng anh cũng yêu em thật lòng trong quá khứ, em không bao giờ hối hận với quá khứ nhưng không hiểu vì sao những giọt nước mắt ấy vô tình cứ rơi như đang nuối tiếc một cái gì đó đang bị phai mờ theo thời gian.
Nếu như ta không thể quay lại, nếu như không đến được với nhau, đành vậy thôi em nguyện chôn giấu thật sâu trong trái tim tình mình. Đã đến lúc em nên buông tay anh ra bởi vì em biết anh đã không còn nắm lấy tay em như lời anh đã hứa, bởi vì anh giờ đây bên ai thật ấm êm. Nói thật, qua bao nhiêu chuyện và qua bao nhiêu thời gian em vẫn không thể nào xem những ngày tháng bên nhau như chưa từng có, điều em có thể làm lúc này là em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh để anh hạnh phúc bên người, để anh trở về với những nụ cười thân quen.
Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu một thời của em, hãy hạnh phúc anh nhé! Em sẽ ở một nơi rất xa, hướng về anh để nhìn anh vui vẻ và bắt đầu lại từ đầu. Em sẽ cất anh vào một góc trong tim cất rất kĩ để không ai tìm thấy và mang anh ra khỏi trái tim em được. Em xin lỗi.
Em yêu anh luôn luôn là như thế. Em sẽ giữ mãi hình bóng của anh lúc vừa quen, chỉ có như vậy em mới có thể yêu anh mãi mà không có hận. Xin một lần được gọi HONEY.
"Nếu một mai trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Xin quay bước nhìn nhau giây phút
Ấm áp lòng cho kẻ ra đi
Hãy nở nụ cười dù là không dễ."
Tạm biệt MY LOVE!