khietnghi
-
Số bài
:
332
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.01.2004
- Nơi: Việt Nam
|
RE: BI KỊCH TÌNH YÊU
-
20.07.2009 23:17:01
BI KỊCH TÌNH YÊU (Mỹ Dung) PHẦN I LY HÔN Sang trọng trong bộ đầm đen từng bước chân của Nghi hút theo ánh nhìn của bao người xa lạ. Những lọn tóc quăn được chăm sóc tỷ mỉ hôm đó được bới cao chứ không thả bồng bềnh gợn sóng như thường ngày. Nhìn từ phía sau, dáng Nghi bước đi như bồng bềnh, thanh thóat không trọng lượng dần khuất nơi cổng Tòa án đầy uy nghiêm. Khuôn mặt dường như không trang điểm, đôi mắt chìm đắm vẻ u buồn ươn ướt như muốn hòa tan vạn vật và sâu thăm thẳm như nhấn chìm bất cứ ai nhìn sâu vào đó. Làn môi mọng mím chặt như cố nén những nỗi đau. Nghi vừa bước chậm rãi lên cầu thang vừa liếc nhìn tờ giấy triệu tập của Tòa án, có tiếng chân ai đó bứớc vội vã phía sau, Nghi nép sát vào một bên, mắt vẫn không rời tờ giấy. Một người đàn ông trung niên bước qua mặt Nghi và ngóai đầu nhìn lại, Nghi không thèm để ý, vẫn bước chậm rãi từng bước một. Đi qua dãy hành lang dài, Nghi nhìn đồng hồ 7:50, còn khá sớm nhưng rãi rác dọc hành lang đã có vài người đứng chờ. Nghi đưa mắt tìm kiếm, đây rồi phòng số 2.3, trước cửa phòng là một dãy ghế đã có 4-5 người ngồi chờ. Nghi liếc nhìn họ và chọn một chiếc ghế khá xa. Sau khi đã ngồi xuống Nghi mới để ý không khí thật nặng nề, tĩnh mịt. Mọi người hình như đều im lặng, mỗi người một thế giới riêng, không ai nói chuyện với ai. Nghi lại đảo mắt nhìn họ một lần nữa: ba người đàn ông và 2 người phụ nữ, Nghi bắt gặp ánh mắt của hai người đàn ông cũng đang nhìn Nghi, Nghi cảm thấy khó chịu với ánh nhìn đó. Nghi nhìn về phía họ chỉ để tìm kiếm người cùng được Tòa Án triệu tập cùng với Nghi hôm nay - Huy - chồng Nghi. Nghi lại nhìn đồng hồ 7:55, một chút thất vọng và lo lắng, lẽ nào anh ta không đến? Nghi bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên và đứng dậy đi lại phía hành lang nhìn ra phía cổng Tòa án, có vài người đàn ông bứớc vào, nhưng không phải Huy. Tiếng thở dài của Nghi như làm không khí đã nặng nề càng nặng nề thêm, mệt mỏi, chán chường Nghi lê bước tiến lại chiếc ghế lúc nãy, ánh nhìn của người đàn ông lạ lại dõi theo Nghi, Nghi giả vờ không hay biết vừa dán mắt vào tờ giấy triệu tập vừa ngồi xuống ghế. Nghi lại thở dài và lại đưa tay nhìn đồng hồ 8:05. Tiếng cô thư ký Tòa làm Nghi giật mình - Mời anh Huy, chị Nghi Nghi đứng dậy và như một cái máy tiến về phía bàn, đặt tờ giấy trước mặt cô thư ký và không nói lời nào. Cô Thư ký lướt qua tờ giấy và ngước nhìn Nghi qua cặp kính dày cộm, vẻ mặt cô ta lạnh tanh không chút cảm xúc - Chồng chị đâu? Nghi bối rối trước câu hỏi đột ngột của cô ta. chưa kịp trả lời cặp mắt vô hồn vô cảm ấy lại ngước lên nhìn Nghi một lần nữa và hỏi - Anh Huy không tới? - Tôi không biết, có thể tới trể. Nghi trả lời thật nhanh như sợ cô ta sẽ giận dữ và sợ ánh nhìn có thép của cô ta nhìn Nghi - Chị ra ngòai ngồi chờ, khi nào anh huy tới thì vào. Cô ta vừa nói vừa quăng mạnh tờ giấy về phía Nghi, nếp Nghi không đưa tay chụp vội có lẽ tờ giấy sẽ bay xuống đất. Nghi cầm lấy tờ giấy và bước ra cửa. Đứng chờ sẳn là người đàn ông lúc nãy luôn dõi mắt nhìn Nghi, bên cạnh anh ta là một người phụ nữ, họ lướt qua Nghi thật nhanh đi lại phía bàn. Đây là lần thứ hai Tòa án mời Nghi đến giải quyết đơn xin ly hôn, lần trước đã hòa giải bất thành. Huy không đồng ý ký vào đơn, trước Tòa anh ta khẩn thiết xin đòan tụ với lý do còn rất yêu Nghi. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của Huy khi nghe người ta bảo về nhà chờ giấy triệu tập lần 2, Nghi cảm thấy con người ta sao mà quá giả dối, từ "yêu" sao người ta có thể lạm dụng và thốt ra một cách quá dễ dàng. Yêu mà ngang nhiên qua lại với người phụ nữ khác? Yêu mà vứt bỏ tất cả những gì đã và đang có sao? Mãi suy nghĩ miên man, Nghi giật mình khi có một ai đó ngồi sát bên mình. - Xin lỗi, Anh đến trể. Nghi không nói gì và cũng không ngước lên nhìn Anh ta. Giọng nói ngày nào còn thân quen, nay đã thành xa lạ, Nghi chỉ mong sao mọi việc sớm giải quyết xong, mong sao Nghi sớm thóat khỏi tâm trạng nặng nề và cuộc sống địa ngục. - Happy birthday! Mừng sinh nhật em Vẫn giọng nói đó làm Nghi giật mình. Nghi lại liếc nhìn tờ giấy 8:00 ngày 02 tháng 06. Con số này quen quá, đúng rồi đó là ngày sinh nhật của Nghi, tự nhiên mũi Nghi có cảm giác cay cay, tim Nghi đập mạnh hơn và Nghi cảm thấy nó nhói đau, Nghi thở hắt một cách khó khăn và đứng dậy bước nhanh lại phía hành lang, một cơn gió vô tình lướt qua khiến Nghi cảm giác dễ thở hơn, Nghi dõi mắt nhìn ra phía xa... mắt Nghi mờ đi không nhìn thấy rõ... cố trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu và dặn lòng không được khóc, cố nuốt lệ vào trong, hãy can đảm và vượt qua. Nghi lại giật thót mình khi bàn tay ai đó chạm vào vai, Nghi quay người nhìn lại và phản xạ tự nhiên thật nhanh Nghi hất mạnh tay người đó ra - Em có sao không? Em xanh xao lắm đó. Nghi bước nhanh như chạy lại phía hàng ghế ngồi chờ, chỗ của Nghi đã có người ngồi. Ngay lúc đó, người đàn ông luôn nhìn trộm Nghi từ sáng và vợ ông ta bước ra, Nghi nhanh chân chạy đến bàn và chìa tờ giấy triệu tập cho cô thư ký và nói không kịp suy nghĩ - Anh ta tới rồi! Ánh mắt sau cặp kính dày hình như bớt lạnh nhạt hơn. - Mời anh chị ngồi. Anh chị khai vào tờ khai này, khai xong nộp tại đây và ra ngòai chờ. Nghi tránh không ngồi gần Huy, Nghi cảm thấy ghê tởm khi người đàn ông được gọi là chồng và chung sống 3 năm ấy đụng vào cơ thể. Nghi không ngồi yên một chỗ mà đi đi lại lại dọc hành lang. Đầu óc Nghi đang nghĩ đến những câu hỏi Tòa có thể hỏi, nghĩ đến phải sắp xếp câu trả lời như thế nào để anh ta không thể chối cãi, không thể ngụy biện và cũng không thể viện cớ là còn yêu vợ. Nghi không muốn phải đi lại nhiều lần, Nghi không muốn bước chân đến nơi này thêm một lần nào nữa và nhất là Nghi không bao giờ muốn gặp người đàn ông đã lừa dối Nghi, phản bội Nghi, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Nghi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2009 00:15:10 bởi khietnghi >
Có những lúc tưởng chừng đã gục ngã không thể gượng đứng lên và sống tiếp. Nhưng mặt trời vẫn mọc và trái đất vẫn không ngừng quay... cuộc sống vẫn có ít nhiều ý nghĩa và ta vẫn phải bước tiếp hết đoạn đường đời dù nhiều chông gai...
|