5. ĐẢO ESME.
- Có phải mình đến Houston không? - Tôi hỏi, nhướn hàng chân mày khi chúng tôi tới sân bay ở Seattle.
- Chỉ là một trạm dừng trên đường thôi em. - Edward mỉm cười giải thích.
Tôi lại rơi vào trạng thái buồn ngủ thì anh đánh thức tôi dậy. Tôi đi loạng choạng khi anh kéo tôi qua các quầy ở phòng chờ sân bay, trong trạng thái mắt nhắm mắt mở. Tôi mất một vài phút mới có thể tỉnh ra khi chúng tôi đã ngừng tại quầy quốc tế để kiểm tra cho chuyến bay tiếp theo của chúng tôi.
- Rio de Janeiro hả anh? - Tôi hỏi với một chút lo lắng.
- Cũng chỉ là một chỗ dừng chân khác. - Anh đáp.
Chuyến bay đến Nam Mỹ khá dài nhưng thật thoải mái khi chúng tôi ngồi ở ghế hạng nhất rộng rãi, và Edward đang ôm tôi trong vòng tay của anh. Tôi ngủ mê mệt và chợt thức dậy bởi một sự cảnh báo bất thường khi chúng tôi đang lượn vòng về hướng sân bay trong ánh hoàng hôn chênh chếch qua cửa sổ của máy bay.
Chúng tôi cũng đã không ở lại sân bay để đi chuyến tiếp như tôi đã nghĩ. Thay vào đó, chúng tôi đi taxi qua những con đường tối, đông người và náo nhiệt của Thành phố Rio. Tôi không thể hiểu một lời nào của Edward khi anh nói tiếng Bồ Đào Nha chỉ đường cho tài xế, tôi đoán rằng chúng tôi chắc là nên tìm một khách sạn nào đó để nghỉ ngơi trước khi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Bụng tôi chợt như bị một vật gì nhọn đâm vào nhảy thót lên sợ hãi khi tôi nghĩ đến chuyện...động phòng.
Chiếc taxi tiếp tục hành trình đi xuyên qua những đám đông ồn ào cho đến khi đường thưa vắng dần, và chúng tôi đã đến gần bờ tây rộng lớn của thành phố, biển xanh đã thấp thoáng ở trước mặt.
Chúng tôi dừng lại nơi bến tàu.
Edward dẫn tôi đi xuống con dốc mà hai bên neo đầy những chiếc du thuyền màu trắng trong màn nước đen sẫm. Anh dừng lại khi đã đến thuyền của mình, thuyền của anh nhỏ nhắn hơn những chiếc khác, nhìn bóng loáng hơn, rõ ràng là được thiết kế dành cho tốc độ thay vì dành cho không gian. Và nó cũng rất sang trọng và thanh nhã hơn. Anh nhảy lên du thuyền nhẹ nhàng, mặc dù tay anh đang mang những túi hành lý nặng nề.
Anh thả chúng xuống trên sàn du thuyền và giúp tôi cẩn thận bước qua thành vào trong chiếc tàu.
Tôi quan sát anh trong im lặng khi anh đang chuẩn bị cho du thuyền khởi hành, vô cùng ngạc nhiên khi tôi thấy anh có những kỹ năng thật khéo léo và lại có vẻ rất thoải mái khi anh điều khiển chiếc du thuyền, bởi vì anh chưa bao giờ nói là anh thích thú khi đi tàu trước đây. Và lại một lần nữa, anh đã chứng tỏ là anh rất giỏi về tất cả mọi việc.
Lúc chúng tôi bắt đầu tiến vào đại dương mênh mông theo hướng đông, tôi hơi loáng thoáng nhớ lại vị trí địa lý cơ bản trong đầu. Hình như chẳng phải chúng tôi đi rất xa ra khỏi vùng phía đông của Brazil ... mà là cũng có thể đang tới Châu Phi.
Edward vẫn tiếp tục cho du thuyền tiến về phía trước, trong khi những ánh đèn của Rio mờ dần và cuối cùng biến mất ở phía sau chúng tôi. Trên khuôn mặt của anh là nụ cười hưng phấn quen thuộc, được tạo ra từ tốc độ. Du thuyền chồm qua những con sóng và nước bắn lên người tôi từng hạt nhỏ li ti.
Cuối cùng tôi cũng đã không nén nỗi sự hiếu kỳ của mình.
- Chúng ta còn đi xa nữa không vậy anh? - Tôi hỏi.
Có lẽ anh vẫn còn chưa quên tôi hãy còn là một con người, và tôi tự hỏi phải chăng anh đã lên kế hoạch để chúng tôi sống trên chiếc du thuyền này suốt đời.
- Độ chừng nửa giờ nữa thôi em. - Mắt anh nhìn tay tôi, đang nắm chặt tay ghế, và anh nở một nụ cười.
Oh, ra là thế, tôi thầm nghĩ. Dù gì thì anh cũng là một Ma cà rồng. Có lẽ anh sẽ dẫn tôi đến Atlantis cũng nên. Hai mươi phút sau, anh kêu tên tôi qua tiếng gầm của động cơ.
- Bella, em hãy nhìn kìa. - Anh chỉ thẳng tay về phía trước.
Tôi ngẩng lên nhìn lúc đầu chỉ thấy mỗi một màn đen, và ánh trăng bàng bạc trên mặt nước. Nhưng khi tôi cố nhìn theo hướng anh chỉ cho đến khi tôi đã mờ mờ thấy một khối nho nhỏ nổi lên dưới ánh trăng dập dềnh trên sóng. Khi tôi căng mắt nhìn xuyên qua bóng đêm, cái khối nhỏ đã dần trở nên chi tiết hơn. Nó đã lớn dần dần thành hình một tam giác không đều sừng sững, với một cạnh bên trải dài hơn cạnh khác trước khi chìm vào trong những cơn sóng. Chúng tôi đã đến gần hơn, và tôi đã có thể thấy những đường nét mềm mại của nó, đang chao trong cơn sóng nhẹ.
Sau đó mắt tôi nhìn chăm chú và đã nhận ra: một hòn đảo nhỏ nhô ra khỏi mặt nước phía trước chúng tôi, cùng với những tán lá cọ đang vẫy chào, và một bãi cát trắng trải dài sáng rực dưới ánh trăng.
- Mình đang ở đâu vậy anh? - Tôi thì thầm trong khi anh định phương hướng, đi thuyền về phía bắc đến cuối đảo.
Anh đã nghe tôi nói, mặc dù trong tiếng ồn đinh tai của động cơ, và nở một nụ cười tươi thật rạng rỡ dưới ánh trăng.
- Đây là đảo Esme đó em.
Thuyền đã chạy chậm lại, cập chính xác vào một bến ngắn làm bằng những tấm ván, trăng trắng dưới ánh trăng. Động cơ đã tắt, và không gian chìm trong yên lặng sâu thẳm. Chỉ nghe có tiếng sóng, đang vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền, và tiếng gió vi vu đang lướt qua những hàng cọ. Không khí nóng, ẩm, và thơm ngạt ngào, giống như làn hơi vương vấn sau khi đã tắm hơi.
- Đây là đảo Esme? - Tiếng nói của tôi tuy nhỏ, nhưng nó lại vang to như pháo nổ khi phá vỡ không gian trong đêm yên tĩnh.
- Một món quà của Carlisle đã tặng Esme và mẹ đã cho chúng ta mượn nó.
Một món quà. Ai mà lại hào phóng lấy cả một hòn đảo để tặng như một món quà chứ? Tôi đăm chiêu. Hóa ra tôi đã không thực sự nhận ra tính hào phóng dị thường của Edward chính là một hành vi ứng xử được học từ trong gia đình của mình.
Anh đặt hành lý trên bến và sau đó quay người lại, nở một nụ cười tuyệt đẹp khi vươn tay về phía tôi.
Sau khi nắm lấy bàn tay của tôi, anh kéo tôi vào lòng.
- Sao anh không chờ tới khi chúng ta ở ngưỡng cửa? - Tôi nín thở hỏi, khi anh ôm tôi nhảy nhẹ ra khỏi thuyền.
Anh cười tươi. - Anh làm gì cũng đều suy tính kỹ càng rồi em.
Bằng việc nắm chặt tay cầm của hai ống khói lớn trên du thuyền trong một tay lấy đà, và ôm tôi trong cánh tay kia, anh nhẹ nhàng đáp lên bến và bế tôi đi theo con đường cát trắng mờ xuyên qua bóng tối của rừng cây.
Được một quãng trong bóng tối của rừng cây phủ lấy chúng tôi, thì tôi đã nhìn thấy một tia sáng ấm áp ở phía trước. Tôi nhận ra ánh sáng đang phát ra từ một ngôi nhà, gồm hai gian hình vuông tuyệt đẹp và sáng sủa với những khung cửa sổ và cửa ra vào rộng rãi, và trạng thái sợ hãi của tôi lại trỗi lên một lần nữa, càng mạnh hơn trước, tồi tệ hơn lúc tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ nghĩ tại một khách sạn.
Tim tôi đánh như trống làng trong ngực, và hơi thở của tôi dường như hơi nghẹn lại. Tôi đang cảm thấy Edward đang nhìn tôi, nhưng tôi lại ngó đi chỗ khác. Tôi nhìn chăm chăm đằng phía trước mặt, mặc dù không thấy gì.
Anh cũng không hỏi tôi đang nghĩ gì, mà bình thường lẽ ra anh đã hỏi. Tôi đoán rằng hình như anh cũng cảm thấy lo lắng giống như tôi đã thình lình cảm thấy.
Anh đặt hành lý dưới cổng vòm để mở cửa, và cửa đã được mở khóa.
Edward cúi xuống nhìn tôi, chờ cho đến khi tôi nhìn anh, trước khi anh bước qua ngưỡng cửa vào nhà.
Anh bế tôi đi vào trong căn nhà, cả hai chúng tôi cùng đều im lặng, đi trong ánh sáng của ánh đèn mỗi khi anh bật lên. Ấn tượng thoáng qua của tôi về căn nhà là nó khá lớn đối với một hòn đảo nhỏ bé, và lại quen thuộc đến kỳ lạ. Tôi nhận ra gam màu trắng xanh nhợt nhạt, màu sắc ưa thích của nhà Cullen, làm tôi có cảm giác như ở nhà. Dù vậy, tôi cũng vẫn không thể tập trung được vào những chi tiết đặc biệt nào. Dưới tai tôi lúc này đang dội mạnh lên những nhịp đập làm tôi thấy mọi vật hình như có vẻ mơ hồ.
Edward ngừng lại và bật cái đèn cuối cùng.
Căn phòng thật rộng lớn trắng xoá, và bức tường ở xa trông giống như kính, kiểu trang trí chuẩn mực cho những Ma cà rồng.
Bên ngoài phòng, ánh trăng chiếu dài trên cát trắng, và chỉ cách nhà một vài yard là những đợt sóng bàng bạc.
Nhưng tôi chỉ vừa để ý đến như thế mà thôi. Vào lúc này mắt tôi đang chăm chú nhìn chiếc giường trắng khổng lồ nằm chình ình ở chính giữa phòng, treo xung quanh nó là những tấm màn như những đám mây bềnh bồng.
Edward đặt tôi xuống nhẹ nhàng.
- Anh sẽ ... đi lấy hành lý.
Căn phòng khá nóng, hơi ngột ngạt hơn đêm nhiệt đới ở bên ngoài phòng. Một giọt mồ hôi đọng lại phía sau gáy. Tôi bước đi chầm chậm cho đến khi tôi có thể chạm tay vào tấm màn mịn màng như nhung. Vì một vài lý do tôi cảm thấy mình cần thiết đảm bảo rằng mọi thứ đang là thực chứ không phải ảo ảnh.
Tôi đã không nghe tiếng Edward trở lại. Thình lình, ngón tay lạnh giá của anh chạm nhẹ vào gáy tôi, quệt đi giọt mồ hôi vừa rịn ra.
- Hơi nóng phải không em. - Anh nói như xin lỗi. - Anh nghĩ... như thế thì tốt hơn.
- Anh thật chu đáo. - Tôi thì thầm trong hơi thở, và anh cười. Một giọng cười căng thẳng, rất ít khi Edward cười như thế.
- Anh đang cố gắng nghĩ về tất cả mọi thứ để mà có thể làm cho....dễ dàng hơn. - Anh thừa nhận.
Tôi nuốt nước miếng đánh "ực" một cái, vẫn chưa quay mặt lại với anh. Đã có ai cảm thấy như tôi trước đây trong tuần trăng mật hay không?
Tôi đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Không có.
- Anh tự hỏi... - Edward nói chậm. - Em có thể...đầu tiên ... bơi cùng với anh vào lúc nửa đêm không?
Anh hít một hơi thở sâu, và tiếng của anh đã được thoải mái hơn khi anh nói tiếp. - Nước rất ấm. Đây là loại bãi tắm mà em sẽ thích.
- Tuyệt. - Tiếng nói của tôi như vỡ ra.
- Anh nghĩ chắc em cần nghỉ một vài phút...Chuyến đi quả thật đã rất dài.
Tôi gật đầu như máy. Tôi vẫn còn là con người, một vài phút nghỉ ngơi có thể giúp tôi bình tâm trở lại.
Anh hôn phớt qua cổ tôi, ở phía dưới tai. Anh lại cười lo lắng một lần nữa và hơi thở mát lạnh của anh làm nhột làn da nóng hổi của tôi. - Đừng có lâu quá đó, bà Cullen.
Tôi hơi nhảy dựng lên khi nghe lại cái tên mới của tôi.
Môi anh sau khi lướt qua cổ rồi xuống tới bờ vai. - Anh chờ em ở bãi tắm.
Anh bước ngang qua tôi đi tới cánh cửa kiểu Pháp mà nó mở thẳng ra bãi cát. Trên đường đi tới cửa, anh cởi áo sơ mi của mình, bỏ nó rơi xuống sàn, và sau đó bước qua cửa ra ngoài ánh trăng. Không khí nóng ngột ngạt có vị mằn mặn ùa nhanh vào phòng phía sau anh khi anh bước ra.
Da tôi đã bị đốt thành ngọn lửa chưa nhỉ? Tôi đã phải nhìn xuống để kiểm tra. Không, không có gì cháy. Ít nhất, không có dấu hiệu là da tôi đã bị cháy khi cơn nóng trong người tôi bừng bừng bốc lên khi anh hôn lướt qua tôi.
Tôi nhắc bản thân mình phải thở đều, và sau đó tôi lướt về phía chiếc va li khổng lồ mà Edward đã mở sẵn để ở trên đầu tủ quần áo màu trắng thấp. Nó chắc là của tôi, vì chiếc túi chứa đồ tắm quen thuộc của tôi đang nằm ngay ở phía trên, và có rất nhiều màu hồng bên trong đó, nhưng tôi đã không nhận ra đồ của mình, ngay cả là một nhãn hiệu của quần áo. Khi tôi lục tung đống đồ đã được sắp xếp ngăn nắp, tìm kiếm món đồ gì đó quen thuộc và thoải mái, một bộ đồ tắm cũ chẳng hạn, thì tôi nhận ra rằng chỉ toàn đồ ren mỏng và sa tanh mềm mại trong tay tôi. Là đồ ngủ. Đồ ngủ thật quyến rũ hiệu của Pháp.
Tôi không biết làm thế nào hoặc là vào khi nào, nhưng có lẽ trong một ngày nào đó, tôi sẽ tính sổ với Alice về chuyện này.
Kết thúc việc tìm kiếm, tôi đi vào phòng tắm và nhìn qua cửa sổ lớn cùng mở ra bãi tắm như là cánh cửa kiểu Pháp. Tôi không nhìn thấy anh, tôi đoán anh chắc là đang lặn đâu đó trong nước, chưa trồi lên để thở. Ở trên bầu trời, mặt trăng chếch về một phía, gần như tròn vành vạnh, và bãi cát sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Tôi chợt nhìn thấy một chuyển động nhỏ, đồ của anh đang treo trên tán một cây cọ trên bãi tắm, và nó đang đung đưa trong gió nhẹ.
Một cơn nóng bừng lại trỗi lên như ngọn lửa đốt cháy da tôi lần nữa.
Tôi hít một vài hơi thở thật sâu và sau đó đi tới trước những chiếc gương kéo dài phía trên tường. Tôi bây giờ nhìn đúng như là tôi đã ngủ trên máy bay cả ngày. Tôi tìm bàn chải tóc và chải thật khó khăn trong sự khó chịu phía sau gáy cho đến khi tóc đã thẳng mượt và bàn chải dính đầy tóc. Tôi đánh răng thật cẩn thận hai lần. Sau đó, tôi rửa mặt và thấm nước vào sau gáy, mà lúc này đang nóng bừng lên vì kích thích. Tôi định rửa tay xong rồi thôi, nhưng cuối cùng tôi đã quyết định không làm thế và đi tắm. Tôi biết thật là quá ư vô lý khi mà lại tắm trước khi đi bơi, nhưng tôi cần mình phải bình tâm, và nước nóng là một trong những cách đáng tin cậy để làm điều đó.
Ngoài ra, việc cạo lông chân của tôi dường như cũng là một ý hay.
Sau khi đã tắm xong, tôi với lấy một khăn tắm thật to màu trắng đang treo và quấn nó quanh người phía dưới cánh tay của mình.
Đột nhiên, tôi nhận ra mình đang đối mặt với một vấn đề tiến thoái lưỡng nan mà tôi không ngờ tới. Tôi sẽ mặc cái gì đây? Không phải là đồ tắm, rõ ràng. Tuy nhiên, lại dường như là mình điên khi bận lại đồ cũ. Và tôi lại không muốn suy nghĩ về những món đồ mà bà chị chồng tử tế Alice đã đóng sẵn cho tôi.
(Còn tiếp)