BREAKING DAWN - TWILIGHT 4
Toctien1 22.07.2009 17:32:57 (permalink)
0
Tác phẩm của Nữ văn sỹ Stephenie Meyer
Người dịch: VanTienSinh.


MỞ ĐẦU.

Tôi có thiện ý là muốn chia sẻ với bạn nhiều hơn về những kinh nghiệm khi đến gần với cái chết, đây là điều mà không phải lúc nào bạn cũng gặp.

Một cách thật lạ lùng có vẻ dường như không thể tránh khỏi, tôi lại đối mặt cái chết một lần nữa. Hình như tai hoạ đã chọn tôi làm người bạn đồng hành. Tôi đã thoát vài lần để rồi nó tiếp tục quay trở lại kiếm tôi.

Tuy nhiên, lần này lại rất khác so với những lần trước đây.

Bạn có thể chạy khi bạn gặp ai đó mà bạn thấy sợ hãi, bạn có thể cố gắng để chống lại người mà bạn căm ghét. Với tôi thì tất cả sức mạnh của mình lại chỉ dành riêng cho những loại người sát nhân, những quái vật hay những kẻ thù.

Khi bạn đã yêu một người mà họ muốn giết chết bạn, bạn sẽ phải lựa chọn như thế nào. Bạn có bỏ chạy? Bạn có chống lại không? Khi mà làm như thế sẽ tổn thương đến người mà bạn rất mực yêu quý? Nếu cuộc sống của bạn là vì người mình yêu, bạn có chịu hy sinh không?

Nếu như đó lại chính là một người bạn thật sự yêu hết lòng?

1. ĐÍNH HÔN

Không ai để ý đến ta, tôi thầm nhủ với chính mình. Không ai để ý đến ta. Không ai để ý đến ta. Tuy nhiên, bởi vì tôi không thể lừa dối ngay cả chính mình nên tôi phải kiểm tra.

Khi tôi đang ngồi trong xe chờ cho đèn giao thông trong thành phố chuyển sang màu xanh lá cây, tôi liếc nhìn qua bên phải, trong một chiếc xe tải nhỏ, cô Weber đã xoay thân mình hướng về phía tôi. Đôi mắt của cô ấy nhìn tôi một cách chán chường, và tôi phải nhăn mặt quay lại, tự hỏi là tại sao cô ấy không dịu bớt cái nhìn của mình hoặc có vẻ dịu dàng đi một chút. Cách nhìn kiểu này thật là thô lỗ gây khó chịu cho người khác. Có lẽ cô không nên nhìn tôi như thế nữa nếu gặp lại?

Bỗng tôi chợt nhớ ra rằng cửa sổ xe thì màu tối và cô ấy có lẽ không phải đang nhìn tôi, khi tôi bắt gặp cái nhìn đó của cô. Tôi cố gắng an ủi là cô ấy thực sự đã không phải là đang nhìn tôi, mà là đang nhìn xe của tôi.

Xe của tôi. Ừm.

Tôi quay nhìn sang phía bên trái và bật lên tiếng kêu. Hai khách bộ hành đang lạnh cóng trên vỉa hè, đã bỏ mất cơ hội qua đường của họ khi họ mãi nhìn xe của tôi. Ở phía sau lưng họ, ông Marshall đang dí sát khuôn mặt của mình vào cái khung cửa kính cửa hàng lưu niệm nhìn ra chiếc xe của tôi. Chỉ xíu nữa là mũi ông ép dẹp vào cửa kính.

Đèn xanh đã bật, tôi vội vàng đạp mạnh vào chân ga mà lại quên mất rằng tôi đang đi trên chiếc xe mới, không phải là đang đi trên chiếc xe tải cổ lổ Chevy của tôi như bình thường.

Chiếc xe chợt gầm lên như con beo vừa bị thương, xe tôi bật nhanh lao về phía trước làm người tôi giật mạnh vào ghế ngồi bọc da màu đen làm cho bụng của tôi dẹp sát vào cột sống.

-Arg!. - Tôi hoảng hốt khi dò dẫm chân thắng. Tôi đạp liên hồi làm chiếc xe lắc lư một chút rồi đứng yên.

Tôi không thể phải vừa lái lại phải vừa để ý tới phản xạ của mình. Nếu ai đó đã lái chiếc xe này trước đây hẳn phải là một người thật cẩn thận. Bằng mũi giày, tôi thật nhẹ nhàng nhấn xuống chân ga chỉ khoảng một nửa millimeter, và chiếc xe lại ngay lập tức bắn đi tiếp một lần nữa.

Tôi đang cố gắng để tới được trạm xăng. Nếu như tôi không chạy kịp như tôi đã hình dung, thì tôi sẽ không vào tới thành phố. Tôi ra đi mà không mang theo một số thứ, như là bánh xốp và dây giày để tránh vẩn vơ mất thời gian ở những nơi công cộng.

Giống như đang chuẩn bị đua, tôi hạ mui, mở nắp xăng, cắm thẻ và bơm xăng trong một loạt động tác chỉ mất vài giây. Tất nhiên là tôi không thể làm cho kim trên đồng hồ bơm xăng nhảy nhanh hơn được. Chúng nhảy từ từ một cách lười biếng, gần như là chúng sinh ra chỉ để làm trái ý tôi.

Trời âm u, một ngày mưa phùn điển hình ở Forks - Washington, nhưng tôi vẫn thấy hình như có ánh sáng đang di chuyển trên người tôi, làm cho tôi sực nhớ tới chiếc nhẫn quý giá đang đeo trên tay trái. Vào những lúc như thế, tôi lại chợt có cảm giác như có ai đang nhìn tôi sau lưng, cảm giác này giống như là chiếc nhẫn đang biến thành một bảng hiệu dèn nê on kêu tôi: Nhìn tôi đi này, nhìn tôi đi,

Và tôi biết thật ngu ngốc khi cứ tự tưởng ra như thế. Không biết khi ở bên cạnh cha mẹ của tôi, mọi người sẽ nói gì về việc đính hôn của tôi? Về xe mới của tôi? Về sự chấp nhận bí ẩn của tôi khi vào trường cao đẳng Ivy League? Về cái thẻ tín dụng đen bóng mà tôi đang cảm thấy nó nóng đỏ lên trong túi của tôi ngay bây giờ?
- Yeah, ai mà cần quan tâm họ nghĩ gì. - Tôi lẩm bẩm.
- Urn, em ơi? - Giọng một người đàn ông vang lên.
Tôi quay lại, và sau đó tôi chợt ước gì là mình đừng có quan tâm.

Hai người đàn ông đứng bên cạnh chiếc SUV cái tiến với những chiếc xuồng nhỏ đời mới cột trên mui. Không ai nhìn tôi mà cái họ đang nhìn là...chiếc xe của tôi.

Về cá nhân mà nói, tôi không nhận thức ra được điều mà tại sao họ lại chú ý tới chiếc xe. Tôi chỉ tự hào là tôi có thể phân biệt được giữa các biểu tượng của xe Toyota, Ford, và Chevy. Chiếc xe của tôi đen bóng, sang, và đẹp, nhưng nó cũng chỉ là.. một chiếc xe hơi đối với tôi.
- Xin lỗi vì đã phiền em, nhưng em có thể cho anh biết loại xe mà em đang sử dụng. - Tay cao kều hỏi.
- Urn, một chiếc xe Mercedes, phải không anh?
- Đúng . - Người đàn ông nói lịch sự trong khi anh bạn thấp hơn tròn xoe mắt khi nghe câu trả lời của tôi. - Anh biết. Nhưng anh đã tự hỏi, là ... là có phải em đang lái xe một chiếc MercedesGuardian? - Người đàn ông thốt tên chiếc xe với sự sùng bái. Tôi đã có một cảm giác là anh chàng này có vẻ biết Edward Cullen, vị ... hôn phu của tôi (thực sự cũng không hẳn phải gọi là hôn phu khi mà đám cưới sắp sửa diễn ra).
- Chúng chưa có ở châu Âu. - Người đàn ông bước tới chiếc xe. - Chỉ có ở đây.

Đôi mắt của anh ta đang chăm chú nhìn vào những đường nét trên chiếc xe. Với tôi thì chiếc xe này có khác gì những chiếc xe Mercedes tôi đã gặp, nhưng thật sự thì tôi có biết rõ nó không? Trong đầu tôi bây giờ chỉ luẩn quẩn những từ đại loại như hôn phu, đám cưới, chồng ...

Nhưng mỗi từ lại hiển thị riêng biệt và tôi không thể ghép chung nó lại với nhau ở trong đầu.
Ngoài ra, tôi còn đang nghĩ tới chiếc váy cưới màu trắng sang trọng và bó hoa của cô dâu trong đám cưới.
Nhưng còn nhiều hơn thế, khi tôi thật sự lúng túng không thể ghép nối một cách nghiêm trang, đúng đắn, hay mơ hồ về khái niệm từ chồng với khái niệm từ "của Edward". Nó giống như là biến một thiên sứ thành một anh nhân viên kế toán vậy. Tôi thật sự không thể hình dung ra anh trong bất cứ vai trò bình thường nào của cuộc sống.

Giống như mọi khi, mỗi lúc tôi bắt đầu suy nghĩ về Edward tôi lại chóng mặt xoay vòng trong hư ảo. Người khách lạ đã phải hắng giọng để lôi tôi về thực tế, anh ta vẫn còn chờ một câu trả lời về việc sản xuất và đời của chiếc xe hơi.
- Em thật tình không biết. - Tôi đáp.
- Em sẽ không phiền nếu anh chụp một bức hình với nó chứ?
- Thật sao? Anh thật sự muốn một bức hình với xe hơi của em? - Không chút do dự tôi thốt lên.
- Đúng vậy. Sẽ không ai tin nếu tôi không cho họ xem hình chiếc xe.
- Urn. Okay. Anh cứ tự nhiên.

Tôi đóng nắp xăng và chui vào ghế trước rồi thu mình lại, trong khi người hâm mộ lôi ra một camera lớn chuyên nghiệp dùng để chụp ảnh của mình ra khỏi ba lô. Anh ta và bạn của mình đã làm dáng các kiểu để chụp trước mui xe, và sau đó họ lại ra phía sau xe để chụp tiếp.
- Sao mình nhớ chiếc xe cổ lổ của mình quá. - Tôi chợt rên rỉ.

Rất, rất thuận tiện, cũng quá, quá thuận tiện khi mà chiếc xe tải cổ lổ của tôi đã thở khò khè lần cuối cùng chỉ vài tuần sau khi tôi và Edward đã đồng ý một bản thoả hiệp, mà theo tôi là không được công bằng lắm, và một trong những yêu cầu được đề cập tới là anh cho phép tôi thay thế chiếc xe tải của tôi khi nó không dùng được nữa.

Edward đã thề với tôi rằng nó đúng như anh nghĩ. Xe tải của tôi đã thật sự quá cũ, cũng đã hết hạn sử dụng và tôi cần phải vứt bỏ nó đi để thay bằng một chiếc xe mới. Và, tất nhiên, tôi không cãi lại hoặc cố gắng để tìm cách sữa chữa nó. Ôi, người thợ cơ khí yêu quý của tôi... tôi bỗng nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa, không muốn sẽ phải đi đến một kết luận nào đó. Thay vì vậy, tôi chợt để tai lắng nghe những giọng nói thầm thì của những người đàn ông ở bên ngoài chiếc xe của tôi.

- ... Đã thử nó với một súng phun lửa nhìn thấy trong video trực tuyến. Không hề gì hết, ngay cả sơn cũng không rạn.
- Tất nhiên là không rồi. Anh còn có thể dùng nó đè dẹp luôn chiếc xe nhỏ này của mình. Không nhiều thị trường dành cho nó đâu. Nó thường chỉ được thiết kế dành cho các nhà ngoại giao Trung Đông, tay môi giới vũ khí, và hầu hết là các trùm ma túy.
- Thế anh nghĩ cô ta là ai? - Người thấp hỏi bằng một giọng nhỏ xuống. Tôi cúi đầu, má chợt đỏ lựng.
- Huh. - Tay cao kều nói. - Không biết. Không thể hình dung được là lại có người ở đây cần một lớp kính chống tên lửa và bốn ngàn cân Anh của lớp bảo vệ. Phải là ở một nơi nào đó nguy hiểm hơn mới đúng.
Lớp bảo vệ. Bốn ngàn cân Anh lớp bảo vệ. Và lớp kính chống tên lửa? Tuyệt. Điều gì sẽ xảy ra với loại chống đạn thường trước đây?
Well, ít nhất là điều này đã làm nên một chút cảm giác, nếu như bạn trộn vào chút hài hước.

(Còn tiếp)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9