Nhân tình ( A love affair )
long. 24.07.2009 19:18:55 (permalink)
Nhân Tình ( A love affair )
 
        Anh luôn biết cách đi vào tôi êm ái nhất.Những ngón tay đưa nhẹ vào miệng tôi,anh thúc  và tách dần 2 đùi tôi 1 cách bình yên.Anh không mảy may vồn vã hay vội vàng.Điều quan trọng nhất chính nhờ việc anh lun tắt fone khi chúng tôi bắt đầu quyện vào nhau.ít ra thì điều đó cũng làm tôi thấy mình đựơc tôn trọng tuyệt đối.Khúc dạo đầu của anh lúc nào cũng bắt đầu bằng những ngón tay lần mò trên tấm lưng trần của tôi,anh luôn biết được cách nhanh nhất để khơi dậy những ham muốn từ phía tôi.Anh làm tôi nóng ran và cảm nhận đựơc sự rung động từ những cơ bắp của anh.Tôi khẽ rên lên khi biểu tượng giới tính hơi quá khổ của anh đi dần vào trong và hòa quyện vào tôi.Giây phút đó tôi đã thực sự thăng hoa trong  tình cảm của người tình vụng trộm nhỏ bé này.Anh và tôi khám phá những bí mật nhỏ nhoi của nhau đến từng milimét,từ vết thẹo ngay phần hông kéo dài xuống bụng dưới do 1 lần bị tai nạn giao thông cho đến vết chàm nhỏ nơi tiếp giáp giữa eo dưới và mông.Chúng tôi có thể nói gần như thuộc nằm lòng đến từng hơi thở,từng bộ phận cơ thể,từng mạch cảm xúc của nhau.Hòan tòan thuộc về nhau ,nhưng đáng tiếc chỉ thuộc về nhau trong vài giờ ngắn ngủi của tuần.Ngọt ngào là những điều mà con người ai cũng muốn nhưng thường thì những điều tuyệt vời nhất lại luôn ngắn ngũi nhất.Tôi chán nản lếch vào nhà tắm.Bạn có biết chăng rằng cảm giác tội lỗi nhất của 1 cuộc tình vụn trộm là sau mỗi lần bên nhau,chính bản thân bạn lại là người gột rữa những kỷ niệm ngọt ngào nhất của kí ức ?
 
Chương 1 :  Lá thư -The letter
       
          Tôi tìm được lá thư của 1 ai đó viết được kẹp trong quyển “Cô đơn trên mạng” của Wisniewski.Không hiểu cố tình để lại đây như 1 cách tỏ tình với người mình yêu mà tôi vô tình là vật cản hay chỉ là tính đãng trí của 1 người tình ngọt ngào,1 library’s love story chăng ? Bạn có tin vào linh cảm của 1 người đàn bà hay không khi tôi cho rằng anh ta chắc chắn phải là 1 người đàn ông tinh tế lắm đấy ? Câu trả lời là tin hay không cũng không quan trọng .Vì ngay lúc này đây,tôi muốn bạn tự cảm nhận người đàn ông này hơn hết thảy.
“ Sài Gòn 1 tối tháng 6.
Thật ra thì anh định viết là ngày 21 tháng 6, nhưng nghĩ lại thật sự không cần thiết phải có 1 ngày cụ thể nào cả.Vì có những khi anh bận,thậm chí không có được cả thời gian để viết những dòng như thế này thì em lại cho rằng anh không NHỚ em.Vì vậy,1 tối tháng 6 hay trọn 1 tháng 6 thì nỗi NHỚ em với anhcũng như nhau cả mà thôi,em à !
Anh NHỚ em à ? Có không ? Có không ? Ừ thì anh đoán … À ! Anh không đoán mà chắc chắc rằng anh rất NHỚ em đấy.
Anh NHỚ em như ngân hà kia dẫu có triệu triệu tinh tú vẫn muốn thắp thêm lên 1 vì sao bé nhỏ .
Anh NHỚ em như tên thần chết khó ưa vốn ngàn đời tước lấy cuộc sống của bao người nay lại vẫn muốn nắm giữ thêm 1 sinh linh bé nhỏ .
Anh NHỚ em đến biếng lười, chỉ muốn nằm đó ôm trọn nỗi nhớ về em, mặc cho thời gian có làm trì trệ mọi thứ.
Anh NHỚ gần như vô cảm, vô cảm với hàng ngàn những cám dỗ xung quanh, đến mức quên cả những đam mê xác thịt của bản thân.
Con người vẫn cho rằng nỗi NHỚ trong tình yêu luôn là 1 điều gì đó to lớn đến khó thở.Nhưng thật ra họ đã ngộ nhận về điều đó.Vì khi yêu, chính họ đã vĩ đại hóa tình yêu của riêng mình.
Ừ thì là vì họ yêu, họ ích kỷ.
Ừ thì anh ích kỷ.
Ừ thì anh cũng như họ.
Anh cũng yêu, yêu em.
Vì thế xin đừng nói rằng anh vĩ đại hóa nỗi NHỚ của mình dành cho em là 1 sai lầm.
Vì ít ai lại dám đánh đổi bản thân cho dù biết trước đó là vực sâu không lối thoát.
Vì không ai cho rằng yêu lại là 1 điều sai trái.
Anh từng so sánh em với 1 loại nước vu vơ nào đấy mà anh vẫn thường dùng trong các buổi buôn chuyện phiếm cùng bè bạn .Anh từng đặt những cái tên ngốc ngếch và ngờ nghệch cho em theo những phim hoạt hình đã xem.Anh vẫn NHỚ đến từng chi tiết lúc em bên anh.
Vì anh yêu em.
Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về tình yêu của chúng ta.
Có hoang đường lắm không ?
Có không tưởng lắm không ?
Có sai lầm lắm không ?
Có ngốc nghếch lắm không ?
Không ! Không ! Không đâu em nhé, không hề đâu!
Vì sao em biết không ?
Vì anh yêu em, yêu em rất thật đấy.
Long .”
 
          Rõ ràng tôi đến thư viện không phải để mượn những dạng sách tiểu thuyết như thế này,và cũng không dự định sẽ đọc được bất cứ bức thư nào như thế này.Cái tôi cần bây giờ là là 1 quyển sách nói rõ rằng tâm lý của tôi sẽ chuyển biến thế nào trong những ngày tháng kế tiếp.Cái tôi cần lúc này là sự thanh thản trong tâm trí,vì ít ra tôi không muốn suy nghĩ nhiều lúc đang mang thai.Nhưng không hiểu sao trí tưởng tượng của người đàn bà lại bay cao đến bất ngờ vào những lúc không cần thiết như thế này nhỉ hay đó chính là bước chuyển biến tâm lý đầu tiên của thai phụ? Hình ảnh của người đàn ông ấy đang dần định hình trong trí tưởng tượng của tôi 1 cách rõ nét hơn.1 người đàn ông lịch lãm,nghiêm nghị nhưng không kém sự tinh tế,giao thiệp rộng , hiểu biết nhiều ….như …như chồng tôi chẳng hạn .Tuy nhiên anh sẽ không lớn tuổi đến thế đâu , anh ta sẽ nằm trong độ tuổi khoảng chừng ….khoảng chừng …. Không hiểu sao tôi lại cất lá thư vào trong túi áo phông của mình,mạch suy nghĩ bị cắt bởi trong tim tôi có 1 cái gì đó rung lên rất dữ dội.Không ! Không phải như bạn nghĩ là tim tôi đập nhanh như những cô gái đang chìm ngập trong bầu trời ngút ngàn những mơ tưởng kia đâu.Chẳng qua là phone của chồng tôi mà thôi.
 
Chương 2 : Chuyển biến – A fix point
 
           Tôi lâm vào thời khắc chán ăn đến cực độ,và tôi tin chắc rằng đó cũng là triệu chứng của đa số phụ nữ trong những tháng đầu của thai kì.Chán chường việc cứ phải ăn những món dinh dưỡng, đủ chất, chán chường với những hộp sữa dán mác dành cho phụ nữ mang thai mà họ hàng gửi tặng.Tôi bắt đầu thèm món lạ.Có lúc nửa đêm lại thèm cháo cá đến nao người,có lúc đang lạnh rét lại muốn uống bia,thậm chí quá đáng hơn là thèm cả ngửi mùi phân bò khi tôi mang thai được 3 tháng lẻ 8  ngày.
 
          Tôi vừa mua một đôi giày cho trẻ sơ sinh. Còn quá sớm để sắm sửa, nhưng ai lại đánh thuế một bà bầu đi chọn đồ cho em bé cơ chứ.Tôi đưa nó cho anh xem vào trước bữa ăn,cảm thấy mình như 1 học sinh tiểu học đang háo hứng nhận nhận lấy điểm cộng sau câu trả lời xuất sắc.Không 1 ánh nhìn, anh chỉ đơn giản là ban phát vài lời khen qua loa và bảo rằng chúng tôi vẫn còn khá nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện đó.Bạn có cho rằng đó là 1 phản ứng thái hóa nêu tôi cảm thấy hụt hẩng vì chuyện này hay không ?Đơn giản tôi chỉ là 1 người sắp làm mẹ.
Đôi khi trên đường đi làm về, đi ngang qua những cửa hàng bán quần áo trẻ em, tôi lại ngập ngừng muốn bước vào. Nhưng dẫu sao tôi nghĩ, chắc chồng tôi sẽ có thể dành vài giờ trong quỹ thời gian đặc nghẹt của anh để cùng tôi chuẩn bị cho đứa con đầu lòng, âu cũng là việc nên làm để vợ chồng làm quen với một sinh linh mới.
Trong bữa cơm tối hằng ngày, tôi thường kể anh nghe đủ thứ chuyện linh tinh của một phụ nữ sắp làm mẹ. Thời gian đầu anh còn hào hứng đáp lại, còn hầu như gần đây chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Có những ngày tâm trạng tôi vui vẻ, tôi cũng chẳng màng đến cái thái độ thiếu hưng phấn của anh trong các cuộc đối thoại thường rất ngắn ngủi giữa vợ chồng. Nhưng khi số ngày mang thai tăng lên, sự mệt mỏi càng khiến tôi trở nên cáu bẳn hơn thường khi. Tôi bắt đầu thấy khó chịu với sự thờ ơ vô lý của chồng. Ít ra thì, dù tôi đương nhiên chẳng xinh đẹp lên, sự thật thì tôi bắt đầu tăng cân và cũng đã thấy bụng, dáng nguời thon thả của tôi bị cái thai phá hoại đến mức triệt để. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn tự thấy mình là một người đàn bà đẹp. Phụ nữ mang thai cũng có cái hấp dẫn riêng của nó chứ. Và tôi tự cho rằng mình vẫn còn rất quyến rũ.
Tôi mon men lên thư viện để đốt cháy thời gian nhàm chán của 1 người sản phụ “vô công rỗi việc”.Người ta thường lo thế này, lo thế kia sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi,khi có mang, hình như người phụ nữ chỉ còn 1 nghĩa vụ duy nhất là chăm thai và ngồi chờ tới ngày sinh nở.Nhưng có mấy ai để ý rằng ngay trong lúc này đây, tôi nói riêng và các sản phụ khác nói chung đều thấy mình rất rất rất vô dụng.Tôi gần như giống 1 cục thịt di động hơn là 1 người đàn bà có mang.Tôi đọc từ “Baby Thượng Hải”,”Dili”,”Em ở đâu?” cho đến “22 luật bất biến trong chiến thuật marketing”,”Khơi nguồn sáng tạo” … tôi hầu như đốt hết quỹ thời gian của mình vào những quyển sách dù thích dù không.Và tôi đọc nhiều cũng vì 1 lý do,tôi muốn biết liệu mình có tình cờ tìm thấy được thêm 1 bức thư nào nữa của anh chàng kia hay không?
Bạn có thể cho là tôi tò mò, cho là tôi hiếu kỳ hay thậm chí là đàn bà hư khi đang ăn nằm với chồng mà lại tơ tưởng đến 1 người đàn ông khác cũng được.Chẳng qua vì anh ta vẫn còn là 1 ẩn số so với 1 người phụ nữ đang có những chuyển biến tâm lý đầy phức tạp như tôi.
 
Tôi không tin vào những điều lãng mạn như dạng cùng nhau đi dưới những tán cây rợp cả 1 vùng thảo nguyên nào đấy, tôi càng không tin rằng có sự việc trùng hợp đến nỗi 2 người đang đi song song vẫn vô tình lướt qua nhau.Vì tôi là người phụ nữ hiện đại, quyến rũ và thực tế.Tôi biết khi nào con người ta nên tưởng tượng và khi nào thì nên quẳng thẳng tay cái não bộ của mình vào sọt rác.Đơn giản vì tôi tự tin ở bản thân mình.Nhưng có lẽ tôi nên xem lại cái chính kiến của mình ngay lúc này thôi,ngay cái lúc mà tôi cầm trong tay cuốn “Tình nhân” này đây.Và nếu bạn ở 1 dạng trường hợp nào tương tự thì có lẽ bạn cũng sẽ cần 1 ly cà phê để trí não minh mẫn mà phân tích đấy chứ.
 
“Em yêu,

Anh vẫn đang tự hỏi mình làm gì vào cái giờ quái quỉ này? Anh ngồi trước màn hình vi tính và không sao rời mắt khỏi những dòng chữ anh đang viết cho em.
Em biết không, đêm đã khuya lắm rồi. Em thường bảo anh không nên thức khuya thế, sẽ không có lợi cho sức khỏe. Nhưng thói quen rồi em ạ, biết làm thế nào bây giờ? Cộng vào thêm những giờ nhớ em đến thao thức. Chưa bao giờ, đêm dài hơn lúc này. Em giờ chắc đang say ngủ. Em biết không, khi em nhắm mắt, trông em hệt như một thiên thần, thiên thần của anh, của tình yêu chúng ta. Anh đã luôn muốn hôn lên đôi mắt ấy...hàng ngàn lần.
Anh đang viết luận án , nhưng lại không sao sắp xếp được câu chữ trong đầu. Hình ảnh em cứ bay nhảy giữa hàng ngàn neutron thần kinh anh đang cố gắng tập trung vào công việc. Ý anh không phải trách em làm gián đoạn, anh chỉ không biết phải nói với em rằng anh nhớ hình dáng em đến thế nào, rằng anh không thể ngưng mỉm cười để quay lại bản luận án chán ngắt mà ông giáo sư đầu hói đáng ghét giao cho.
Anh biết là anh đang viết một bức thư tình dở nhất trái đất cho em, nhưng giờ anh chỉ nghĩ được có thế, em không giận anh đấy chứ? Em cũng biết anh không thể viết được thứ gì quá văn vẻ dài dòng ngoài mấy bài thuyết trình vớ vẩn. Vả chăng, em cũng chẳng thích thứ gì quá màu mè, vì em toàn bảo chúng giống miếng sắt rỉ mạ vàng đấy còn gì.
Anh nhớ gì nhất em biết không? Em nhớ tiếng em thì thầm trò chuyện cùng anh. Nhớ tiếng em cười. Nhớ môi em ẩm ướt. Anh không thể cưỡng được cái mong muốn lao đến ngay bên cạnh em nhưng cứ nghĩ đến giấc ngủ em anh lại không đủ can đảm. Ý anh muốn nói rằng, có thể anh không yêu tất cả những gì thuộc về em, nhưng vì tình yêu không trọn vẹn ấy khiến chúng ta đặc biệt, em hiểu không?
Tối mai anh sẽ đến ăn tối cùng em. Sau đó anh sẽ cùng em đếm xem hôm nay trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao. Anh thích ngắm thật nhiều sao, như cả một dải ngân hà. Nhưng anh nghĩ đêm mai sẽ chỉ có duy nhất một ngôi sao thôi. Không phải vì anh xem dự báo thời tiết và biết ngày mai trời nhiều mây đâu, chỉ là bên cạnh anh đã có một ngôi sao rất sáng,đó chính là sự hiện hữu của em đấy thôi.
Anh đã bao giờ nói với em rằng anh yêu em chưa nhỉ? Nếu vẫn chưa thì anh bảo này, anh không yêu em đâu nhé. Anh chỉ là nhớ em và không thể ngưng nghĩ về em thôi. Vì chúng mình vẫn cần nhiều thời gian để có thể yêu nhau, em nhỉ?
Đấy khuya rồi, anh lại viết linh tinh. Thế này mà gọi là thư tình thì anh thật sự là một tay viết tệ hại.
Thôi em ngủ ngon đi nhé. Nếu trong giấc mơ em có gặp được sao băng, hãy ước cho anh được một giấc ngủ ngon như em vậy. Đùa thôi anh sẽ gặp em sau!

Hôn em,
Sài gòn ngày 2 tháng 7,
Long.”
 
Một người đàn ông. Một nguời đàn bà. Có thể không yêu nhau như thế sao? Cái tò mò bản năng khiến tôi cảm thấy được chạm tới. Không biết từ đâu và như thế nào, tôi như đứa trẻ mong chờ những bức thư đến. Tôi lùng sục trong thư viện hàng giờ liền, lật giở như điên dại chỉ để hy vọng lại tìm được một bức thư lạc ở đâu đó. Có lẽ, ngoài văn phong nhạy cảm, sự tinh tế động chạm của người đàn ông trẻ này, đó còn như một bàn tay ôm lấy tôi và cái bào thai đang khát quan tâm này một hơi ấm tưởng chừng như không thể.
 
Chương 3 : Đàn ông và lòng tự trong  - A man and their pride
 
        
         Vợ tôi đang ở phòng bên. Nghỉ làm theo yêu cầu của bác sĩ để bảo vệ cái thai đang lớn dần lên, ngày nào sau khi tôi rời khỏi nhà, cô ấy cũng lên thư viện. Tôi thoạt đầu không suy nghĩ gì về vấn đề ấy. Vốn là một phụ nữ sắc sảo, chuyện vợ tôi yêu thích những thứ văn chương ấy âu cũng là điều đương nhiên. Sẽ là cực hình nếu cứ bắt cô ấy ở nhà và ngoan ngoãn như bao bà nội trợ khác.
Đôi khi nghĩ đến việc không lâu nữa thôi, tính từ ngày tháng này, lần đầu tiên trong đời, tôi đảm nhiệm một vai trò hoàn toàn mới lạ mà không một trường lớp nào giảng dạy: vai trò làm cha. Nếu bảo rằng chỉ có người phụ nữ là trải qua sự thay đổi tình cảm đột ngột, trên mọi phương diện, thì tôi tin chắc rằng kẻ nói ra điều ấy là ngu ngốc, là chưa một lần nào ‘sắp được’ làm cha. Người đàn ông cũng là con người. Và nếu vậy thì, anh ta cũng sẽ cảm nhận và phản ứng với hàng tá việc lớn bé thay đổi xung quanh mình. Nói phù phiếm hơn, cứ tưởng tượng rằng mỗi một cá thể là một mặt trời, và xoanh quanh mặt trời đó không chỉ có tám hành tinh mà là hàng ngàn hàng vạn các hành tinh lớn bé cùng những vệ tinh không đếm được của chúng. Đấy, cho những kẻ thiếu trí tưởng tượng, tôi nghĩ vậy là chúng ta đã rõ về chủ đề đang được đề cập tới rồi chứ? Tình cảm tôi nói riêng, trong thời gian này, lên xuống như bản đồ điện tim. Đặc biệt hơn, của một người bị rối loạn nhịp tim. Vì sao, như thế nào, đừng nóng vội, tôi sẽ giải thích ngay thôi.
            Nói không hận em là 1 điều láo toét đến tột độ.Nhưng nếu vì đó mà buộc em phải từ bỏ sinh linh nhỏ bé đầy nhơ nhuốc này thì tôi không làm được.Không phải là cao thượng,chỉ vì tôi vẫn còn là 1 con người.Mà đã là con người thi không thể cư sử vô nhân tính như 1 con thú được.Bế tắc là 2 từ diễn tả chính xác nhất về tôi lúc bấy giờ.Tôi đã sai việc gì cơ chứ ? Không làm tròn trách nhiệm của 1 người chồng ? Không biết cách thể hiện tình yêu của mình đối với em ? Hay là vì bất cứ 1 lý do nào đấy thì thật sự ngay bây giờ tôi đang rất muốn siết chặt em trong vòng tay của mình và bắt em phải trả lời bằng được câu hỏi đó.Nhưng đôi khi “muốn” và “làm” lại thuộc 2 trường phái đối lập đến vô cực.
Cách đây vài ngày, thực sự mà nói thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái ngày đó hoặc giả mong rằng nếu 1 ai đó có quyền năng tối thượng thì hãy tước đi ký ức về ngày đó trong gốc rễ não bộ tôi.Tôi không phải là 1 người chồng ghen tuông bệnh hoạn,càng không phải dạng độc tài thích xen vào những chuyện cá nhân của vợ.Chẳng qua tôi đọc lá thư ấy khi lấy 1 số thứ linh tinh trong túi áo phông của cô ấy trước khi bỏ vào máy giặt.Quả thật khi thấy mảnh giấy ấy, tôi cũng không hề nghĩ mình sẽ mở ra , sẽ đọc nó và nếu được ước, tôi ước mình đừng tò mò quá như vậy,đừng đọc nó thì có lẽ trí não tôi sẽ được nới lỏng hơn sau những giờ căng thẳng đầu óc trên thương trường.Tôi đang làm cái quái quỷ gì thê này ?Đang cố ép não bộ mình từ chối lỗi lầm không do mình gây ra hay là đang cố gắng làm 1 luật sư tốt cho người đã phản bội mình, hoặc giả đang tự lừa dối bản thân rằng đó vẫn là giọt máu của riêng tôi,người đàn bà đó vẫn còn được tôi chiếm hữu ?
Điều này, không định rõ được là do căng thẳng trong công việc gần đây, hay sự bấp bênh của chính bản thân mà tôi đôi khi tự hỏi, sự hào hứng của cô ấy với cái thai khởi nguồn từ việc đấy là đứa con đầu lòng của chúng tôi, hay là của cô ấy với một thằng đàn ông nào khác?
 
 
            Tôi vùi mình vào việc nhiều hơn là thời gian dành cho gia đình,tôi trốn tránh, tôi thờ ơ trước mọi thứ cô ấy làm.Tôi không muốn làm cô ấy tổn thương, nhất là trong giai đoạn này.Người đàn ông khác người phụ nữ ở 1 điểm : quyết định của phụ nữ thường bị ảnh hưởng của tác động bên ngoài rất nhiều,còn đàn ông thì không.Tôi là 1 người đàn ông và tôi sẽ cư xử như 1 người đàn ông.Đã chấp nhận cho cô ấy tiếp tục nuôi dưỡng sinh linh non nớt kia thì tôi sẽ không làm bất cứ việc gì để tổn hại nó.Vì thế tôi xin em đừng trách tôi đã vô tình trước mọi thứ em đã làm,đơn giản vì tôi không thể thúc ép bản thân mình sống giả tạo với em, và điều quan trọng nhất là vì tôi hận em.Bên cạnh đó tôi cũng rất yêu em.
             Hôm nay em lại rủ tôi đi sắm sửa vật dụng cho “đứa con của chúng tôi”, tôi không biết cũng như không thể từ chối nhu cầu hết sức bình thường của 1 người đang làm mẹ.Đó là nhẫn tâm.Em xem xét kỹ từng món hàng, coi xuất xứ,giá cả, độ bền thậm chí đến cả từng vết xước nhỏ trên món đồ.Còn 1 điều mà tôi quên không nói về mình, đó là tôi cũng là 1 người đàn ông khá nhạy cảm.Nhìn em chọn đồ 1 cách rất nghiêm túc, tôi tự hỏi không biết khi đến với tôi em đã lựa chọn kỹ càng người sẽ cùng em chung sống trên cùng 1 chiếc giường vào mỗi buổi tối ,cũng như người em nhìn thấy đầu tiên vào mỗi buổi sáng hay không? Vì nếu đã lựa chọn trong 1 đống sạn của cuộc sống để sàn lọc ra 1 thứ tinh khiết nhất mình muốn,thì tôi băng khoăn liệu tại sao em lại vẫn còn muốn lựa chọn thêm cho riêng mình.Là tôi ích kỷ không cho em lựa chọn kỹ càng trước lúc kết hôn hay là vì em vốn là 1 người đàn bà hiện đại và tham lam?
           Đàn ông chân chính là 1 dạng động vật cấp cao có thể dễ dàng bỏ qua mọi việc sai trái của 1 loài động vật cấp cao khác : đàn bà.Nhưng bỏ qua không có nghĩa là quên,và có 2 điều cho dù có vị tha đến thế nào họ cũng không thể kiềm chế bản thân mình : sự phản bội và sự khinh thường.Nhất là 2 điều đó lại đến từ người đàn bà họ thương yêu nhất. Bản năng đàn ông trỗi dậy mạnh mẽ nhất khi tự ái bị đụng chạm.Mà em lại chính là người thực hiện cả 2 thứ nói trên.Em ngoại tình .Đó là sự phản bội.Em ngang nhiên để những lá thư tình mà thằng đàn ông khác viết trong túi áo phông.Đó là sự khinh thường.Tôi không có thói quen lục lọi đồ vật của em từ ngày lá thư đầu tiên ( hay tôi cho là như thế vì đó là lần đầu tiên tôi tìm thấy) xuất hiện.Và giờ đây,hình như nồng độ ngọt ngào “hắn” bỏ vào càng ngày càng thái quá so với 1 người phụ nữ mang thai đã có chồng như em.Tôi tìm được lá thư thứ 3 trong lúc em mãi ngồi đọc sách nơi thư phòng.
 
“Hạnh phúc của người đàn ông là: tôi muốn
Hạnh phúc của người đàn bà là: Anh ấy cần”
[Nietzsche]          
 
Điều đó đúng không em? Đúng không?
Anh có thể nói ngược lại:
Hạnh phúc của người đàn bà là: tôi muốn
Hạnh phúc của người đàn ông [như anh] là: Cô ấy cần
Thế được không em? Được không?
Không, như thế vẫn không ổn. Anh biết mà, anh biết là không đúng. Chính xác thì phải thế nào mới thoả mãn? Anh đã nghĩ hàng giờ rồi. Thật điên rồ, nhưng đúng thế. Anh thề đấy. Không điều gì đúng với tình yêu chúng ta cả, chẳng điều gì.
Đôi khi anh tự hỏi, em ạ, có hiện hữu một người vừa có thể an ủi cho ta xác thịt, vừa có thể an ủi cho ta tâm hồn? Em nhỏ bé lắm. Đáng trân trọng lắm. Anh không biết nữa, anh chỉ là, em biết đấy, lan man thôi.
Anh bước đi, bước chân anh vô định. Rồi bỗng dưng, anh muốn ngồi ngay xuống vệ đường và viết cho em. Như thế thật kinh khủng. Nhưng anh không chịu được. Cứ thế này dễ anh phát điên lên mất. Chiếc áo sơmi anh có mùi nước hoa em. Anh không biết thứ mùi ấy từ đâu ra, ở đấy từ khi nào, nhưng anh biết nó hiện hữu. Thật đấy. Em không tin anh phải không? Anh không nói dối, không nói dối em đâu mà.
Anh đã xem lịch rồi, còn đúng 1 tháng 21 ngày nữa là đến sinh nhật anh. Chính xác là tính tại thời điểm anh viết bức thư này, chúng ta có thể cộng thêm 16 tiếng nữa. Hôm đấy anh sẽ đến thật sớm, và anh sẽ chải tóc cho em. Em sẽ là người phụ nữ rạng rỡ nhất, xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất trên trái đất. Và tất cả đàn ông sẽ thầm ghen tị với anh. Anh thích cảm giác đó. Nào, đừng mắng anh ích kỉ chứ, anh chỉ làm bọn họ ghen tức trong vòng vài giờ đồng hồ thôi mà. Anh hứa đấy, em yên tâm.
À vừa rồi anh đã tìm được chiếc kẹp tóc mà em thích, ngay dưới gầm giường. Anh đoán chúng ta đã ‘vô tình’ đá nó vào đấy. Ôi trời, vậy là bao lâu rồi anh không dọn nhà?
 
Lạy Chúa….
Sài Gòn ngày 13 tháng 7
Long”
 
         Nếu bạn là tôi, lòng tự trọng ở nấc thang thứ mấy trong bản xếp hạng ? Và liệu khi cầm được 1 lá thư như thế từ 1 người đàn ông khác gửi cho vợ mình, bạn sẽ như thế nào? Tôi bắt đầu nốc rượu.Có 1 cô gái nào đó đang vuốt ve sống lưng của tôi,tôi không phản ứng và cũng không biết phản ứng như thế nào trong tình trạng cơ thể bủn rũn như thế này.Có tiếng fone vang lên đâu đó.Nhưng quan tâm làm gì cơ chứ ? Nhất là khi 2 tay tôi còn bận phải chơi xúc xắc với 1 ả điếm xinh đẹp thế kia.Thoạt đầu rượu còn được pha với coke nhưng đã bao giờ bạn đi bar chưa nhỉ ? Vì chỉ có người từng đi bar mới biết sự hưng phấn của những ly rượu pha ban đầu sẽ dẫn bạn đến đâu mà thôi.Tôi bỏ hẳn coke mà chỉ dùng rượu thuần khiết.Tôi cũng không còn đủ minh mẫn để nhớ rõ là họ đưa cho tôi chai Remi Martin hay 1 chai Camus nào đấy.Rượu không giúp người ta quên vĩnh viễn nhưng ít ra nó giúp tôi mất trí tạm thời.Đầu tôi quay cuồng theo tiếng nhạc,người tôi bắt nhúc nhích,có 1 bàn tay nào đó dẫn tôi ra giữa sàn.Những tiếng la hét, những tiếng gào cũng là 1 động lực tốt để bạn bắt đầu hiểu rõ như thế nào gọi  là nhảy.
Tôi thức dậy lúc 7g sáng.Đầu vẫn còn nhức, không đủ tỉnh táo nhưng vẫn còn biết việc tiếp theo sẽ làm là gì.Tôi móc ví, để lại tiền cho cái con người nằm kế bên vẫn còn say ngủ.Mở tủ lạnh lấy miếng chanh ngậm rồi mở của phòng.Đúng ! Tôi đã qua đêm với ả.Tôi dùng từ qua đêm vì hoàn toàn đêm hôm qua tôi để cho bản năng của 1 người đàn ông làm việc.Hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào trong đó.Tôi còn yêu vợ rất nhiều.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9