Chôn sâu giấu kín (Truyện đang viết- Tên chỉ là tạm thời)
namin.namin 26.07.2009 22:11:04 (permalink)
Bỗng một ngày tôi có hứng thú viết một câu chuyện tình. Tôi biết ngòi bút và vốn sống non nớt của mình khó có thể tạo nên được một câu chuyện sâu sắc và hấp dẫn như tôi hằng mong muốn, nhưng tôi vẫn viết vẫn sẻ chia bởi niềm đam mê được viết luôn thôi thúc tôi viết và viết. Tôi rất mong nhận được sự góp ý chân thành của mọi người về câu chuyện của tôi. Và trước hết tôi cũng thừa nhận rằng hầu hết các truyện tôi viết ra đều có tính kịch, tức là không thực tế, bởi tôi vốn dĩ là một người không thực tế, tôi luôn mong muốn rằng cuộc sống này lãng mạn và phi lý hơn một chút :D, vậy nên tôi vẽ những ảo vọng của mình vào truyện. Chân thành cảm ơn những người đến và đi trong cuộc đời tôi đã giúp tôi có nhiều niềm cảm hứng để tô vẽ nên những bức tranh cuộc đời...
Người ta bảo chuyện tình cảm chỉ được viết khi: Một là nó là một mối tình đã chết, hai là người viết đang muốn giết chết một mối tình. Mà quả cũng đúng thôi, đâu ai lại đem chuyện tình cảm ra để kể với khắp xóm làng, điều đó chỉ làm nảy sinh ra lắm vấn đề mà thôi Tôi thì đang muốn về một mối tình mà tôi thì cũng chẳng muốn giết chết mối tình đang đẹp như áng mây xanh của mình cho nên tôi viết về mối tình đầu, mối tình đã xa, xa lắm… Trước khi viết tôi có hỏi người yêu tôi rằng: “Em sẽ lột trần mối tình xưa cũ, sẽ có những điều làm anh khó chịu lắm lắm!”. Anh chỉ cười rồi bảo: “ Chỉ có kẻ ngớ ngẩn kia mới bực tức vì sau khi câu chuyện của em được publish thì hắn sẽ bị mọi người cười là một con lừa ngu ngốc vì đã buông tay em.” Ha ha, anh vui tính hay anh trốn tránh nhưng quả thực tôi rất thích kiểu nói chuyện tiểu thuyết này của người yêu tôi lắm, cái cách nói chuyện luôn khiến cho tôi như được bước trên mây, thả mình theo gió…
Mối tình đầu của tôi là mối tình học trò, đó là lúc chúng tôi bắt đầu học kỳ hai của lớp 12, một thời điểm mà hồi đó chúng tôi vội vội vàng vàng yêu, vội vội vàng vàng lưu giữ kỷ niệm… Tôi và Hải Minh cùng học một lớp. Năm lớp 10,11, tôi ngồi bàn trên, anh ngồi bàn dưới, có nói chuyện cũng chỉ là những điều vu vơ, không hề ấn tượng. Có một kỷ niệm duy nhất mà tôi rất nhớ, đó là năm lớp 11, khi anh bắt nạt Ngô, cậu bạn ngồi cùng bàn với tôi, một cậu bé vốn dĩ nhỏ bé nên hay bị mọi người bắt nạt, cả lớp tôi gọi Ngô là “đệ”. Khi đó Hải Minh bắt Ngô làm một việc gì đó và Ngô thì chỉ biết cười cười, tôi ghét kiểu cười xu nịnh đó, và nói:
- Anh, anh tha cho em!
- Nào, làm hay mất quyển sách này nào!- Hải Minh cầm quyển sách của Ngô giơ lên cao, và cứ thế nhử nhử. Thật là khó chịu khi tôi đang cố gắng tập trung nhẩm lại bài, tôi rất sợ bị kiểm tra miệng nhưng về nhà thì lười học cho nên là giờ nghỉ 10 phút trước mỗi tiết học là khi tôi cố lẩm nhẩm bài. Thế mà đây, trước mặt tôi đang diễn ra một sự việc vớ vẩn, làm cho sự tập trung của tôi bị phân tán. Bỗng nhiên “bộp”, do Hải Minh và Ngô giành giật mà quyển sách vô tình đập vào đầu tôi, hai thằng con trai quỷ sứ nhìn tôi cười rồi lại tiếp tục cái trò nhử nhử đó. Thế thì quá lắm rồi, tôi rất quan trọng hóa vấn đề cảm ơn và xin lỗi, theo tôi ai cũng nên có phép lịch sự cơ bản đó chứ! Thế là, tôi nắm chặt lấy tay đang cầm sách của Hải Minh và nói:
- Trả nó đi! – Mắt tôi nhìn thẳng mắt anh, câu nói rất dứt khoát, mặt thì có hơi vênh, thật là hơi vênh một tý thôi, thể hiện một thái độ rất là cao ngạo… Ha ha, tôi không ngờ rằng tự nhiên anh đỏ mặt và “bộp”, tất nhiên là quyển sách không đập vào đầu tôi nữa, nếu thế thì chắc tôi phát điên thật đấy, quyển sách rơi xuống đất… Lúc này đây, sau cử chỉ nghĩa hiệp lấy sách cho Ngô, tôi mới nhớ ra mình là con gái và nhớ ra cái câu “Nam nữ thụ thụ bất thân…” gì đó mà hay nghe thấy trong phim Trung Quốc, tôi cũng đỏ mặt, buông tay Hải Minh và ngồi xuống, tôi cúi mặt mình xuống, cắm đầu vào quyển vở và tự mình tủm tỉm cười nhớ lại cái gương mặt đỏ của Hải Minh. Trông thế mà cũng nhát! Tôi nghe các cô bạn trong lớp bàn tán là anh từng có người yêu rồi cơ mà…
Sau sự việc đó thì việc học hành, vui chơi với bạn bè khiến tôi chẳng còn nhiều tâm trí nhớ đến ấn tượng đó nữa. À tôi muốn nói một chút đến ngoại hình của Hải Minh, tại vì sao à? Tại vì tôi vốn là người háo sắc, ha ha, một đứa con gái háo sắc. Nếu như anh đẹp trai kiểu lịch lãm mà phong trần như Brad Pitt và cộng với ấn tượng trên thì chắc tôi sẽ tấn  công anh liên tục, liên tục, nhưng rất tiếc Hải Minh chỉ là một chàng trai bình thường, anh không cao, không trắng không đen, gương mặt thì cũng bình thường, điểm nổi bật, đáng yêu nhất mà cho đến tận bây giờ tôi không quên được ở Hải Minh chính là đôi mắt to, đen tròn có vẻ ngây thơ của anh. Đối với tôi, đôi mắt đó là một đôi mắt rất kịch, nó ngây thơ hơn gấp tỷ lần Hài Minh tinh ranh, nó quyến rũ và đầy đam mê. Tôi dám đảm bảo nếu anh không bị cận phải đeo kính thì đôi mắt đó sẽ hớp hồn được rất nhiều cô gái. Vâng, việc mô tả ngoại hình không đặc biệt gì của anh dừng lại ở đây.
Sau đây là giai đoạn chúng tôi học lớp 12, tôi chuyển xuống ngồi cùng Hải Minh vì Ngô có người yêu, đó là Hạ, cô bạn nhỏ bé của lớp tôi, tôi nhường chỗ cho Hạ ngồi cạnh Ngô, cậu bạn ngồi cùng Hải Minh thì chuyển trường nên tôi chuyển xuống ngồi cùng Hải Minh. Giai đoạn tình yêu mùi mẫn của tôi bắt đầu từ đây.
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9