ĐẤNG TỐI CAO VÀ ÁC QUỶ TRONG GƯƠNG
novelist 27.07.2009 14:46:13 (permalink)
ĐẤNG TỐI CAO VÀ ÁC QUỶ TRONG GƯƠNG
THE GREAT WIZARD AND THE MIRROR DEVIL
 
 

CHƯƠNG MỘT
GIA ĐÌNH HARTLEY










Gia đình Hartley [1], sống tại một căn nhà nhỏ mang số 666 đường Ave thứ 10, thành phố New York nước Mỹ. Gia đình này thường lạ lẫm với bà con xung quanh họ. Thường thì nói, họ ít khi nào sống trong căn nhà ấy. Những gia đình mới dọn đến sống tại đây cũng có người không biết đến sự có mặt của họ nữa là khác. Nhiều người nói là nhà đó đã bị bỏ hoang từ lâu. Thật chẳng có một chuyện nào ngạc nhiên đến thế, mấy căn nhà sống cùng với nhau mà như chẳng quan tâm gì nhau cả.
Ông chủ của căn nhà này, Richard Hartley, làm một tài xế taxi, thường rất ít về nhà. Ông ta nhìn như đã ngoài bốn mươi, có thân hình cân đối, có thể nói ông ta là một kẻ nghiện rượu. Vợ ông, bà Hartley đã chết lúc đứa con trai độc nhất của họ được sinh ra. Cậu thanh niên khoảng mười chín tuổi gì đó, Peter Hartley cũng chính vì chuyện đó mà bị cha của mình xem như là một đứa con khắc cha khắc mẹ. Cậu là người có thể nói là thân hình rất thể thao, có sức khỏe cũng được xem là tốt. Cái gia đình Hartley này được xem là cá biệt. Ông Hartley ấy thì thường không về nhà bởi công việc, còn Peter thì chỉ lo chơi bời lêu lỏng, kết quả học tập sút kém hơn bạn bè. Cậu cũng rất hay đi chơi qua đêm nên căn nhà số 666 đã bị cô lập khỏi đường Ave thứ 10. Peter thường kéo cả một đám bạn về nhà mình chơi, mở nhạc lớn ầm ỉ khiến các hàng xóm khó chịu. Có người còn nặng lời chửi cậu ta có cha sinh không có mẹ dạy. Nhưng những lời chửi bới ngoài kia đâu có lọt vào lỗ tai của cậu. Các bạn của cậu ta còn ngủ qua đêm tại đó cho đến sáng hôm sau thì cả căn nhà trở thành bãi rác kinh khủng nhưng cậu cũng mặc để nó như vậy, không dọn dẹp một tí nào cả.
Trong một đêm tĩnh lặng không tiếng ồn trên con phố này, Peter mặc cái áo ba lỗ cùng chiếc quần đùi nhỏ từ trên cái cầu thang bước xuống mở cái vô tuyến truyền hình và leo lên nằm dài trên chiếc sô-pha để hưởng thụ cuộc đời đối với cậu là thoải mái. Gió cứ luồn vào nhà qua khe cửa sổ hé mở, nghe như lành lạnh. Cậu đã định đứng lên đóng chặt cái cửa sổ lại nhưng cái tính lười làm việc đã ngăn lại. Nhìn xuống cái sàn nhà đầy rác bẩn, nào là vở bánh kẹo, những cái lon nước ngọt và các vết bẩn hoặc là vết thức ăn đầy rẩy. Còn tệ hơn, cả nhà bốc lên cái mùi hôi thúi khắp nơi, đây có phải là nơi của một con người sống chăng. Bên ngoài phố, trên những cành cây, những chú chim tụ về đây hót líu lo, gió thổi qua khẻ là xào xạc, tiếng con cú mèo đang đậu trên nóc nhà của Peter. Hãy yên lặng nghe bản giao hưởng của thiên nhiên. Nhưng cái bản nhạc này bị tiếng động phát ra trong vô tuyến nhà Hartley. Trên bầu trời đen mịt cùng cái ánh trăng sáng được bao bọc bởi hàng nghìn vì sao sáng đang rọi xuống chiếc taxi của ông tài xế Richard Hartley đang đi dọc theo con đường về căn nhà nhỏ kia một cách chậm chạp. Ông lái xe đi tiếp và dừng lại trước căn nhà mang số 666 của mình. Ông ta cầm lên cái loa bộ đàm mình để báo với cái cô tổng đài tiếp viên taxi về việc nghỉ ngơi vài phút của mình. Khi bước ra khỏi chiếc xe, con cú mèo trên nóc nhà nhìn chằm vào ông nhưng lúc này thì ông Hartley này chưa để ý đến cái con chim cú kia. Lấy từ trong cái túi áo ra một xâu chìa khóa khoảng vài chiếc vỏn vẹn, ông cầm trên tay kiểm tra từng chiếc để tìm cái chìa khóa cửa nhà. Đột nhiên cái cánh cửa ấy tự động bật mở ra mà ông ấy còn chưa tìm ra cái chìa khóa chính xác nữa cơ chứ. Có sự huyền bí nào chăng. A! Không có gì đâu. Chính cậu Peter đã mở cửa cho ông vào.
Ngay lúc đó, một người hàng xóm đang từ trong nhà bước ra để vươn vai hít thở không khí trong lành trong buổi tối hôm nay. Thật lạ là giờ này ông hàng xóm ấy còn chưa ngủ. Ông Hartley nhìn vào người hàng xóm ấy mà không mở miệng cho một lời chào nào cả. Hãy mặc kệ ổng đi. Hãy đi vào vấn đề chính. Cậu Peter ngay sau khi mở cửa ra thì chạy ngay vào chiếc sô-pha để tiếp tục hưởng thụ. Ông Richard lắc đầu nói:
"Chừng nào mày mới lớn được đây, Peter. Mày đã mười chín tuổi rồi đấy, phải có một chút bản lãnh để gánh giác cái gia đình này chứ, tao cũng đã mệt mỏi lắm rồi đây".
Từ một căn nhà đầu đường khu phố kia, mang số 670 hay gì đó, cũng nằm trên đường này, một bà già cũng không ngủ, ngồi trên chiếc ghế lắc lư nhìn vào cha con Hartley. Còn Peter, vẫn ưởn mình nằm trên chiếc ghế ấy, cậu chậc lưỡi và bỏ qua những lời khuyên của cha mình, tiếp tục đặt hai con mắt thâm quần kia vào cái vô tuyến đó. Không còn thiết nói thêm bất cứ một lời nào nữa, ông Hartley lặng lẽ bước đi lên lầu để có thể cố đánh một giấc ngủ ngon trong vòng vỏn vẹn chỉ ba mươi phút ngắn ngủi. Trong vòng ba mươi phút nhanh nhảu này mà dường như là cả ba mươi tiếng đồng hồ dài đăng đẳng đối với cậu Peter, cậu ta đang cố giết thời gian để qua một đêm thức trắng như hôm nay. Cứ theo chu kì khoảng bảy ngày thì Peter lại thức trắng một đêm dài như câu ‘Thức đêm mới biết đêm dài’, có lẻ là cậu ta nghĩ thế ư. Mà không đâu, vì bảy ngày kia thì cậu hầu như đều vui đùa cùng bạn bè tại nhà, tất đều làm phiền hà đến những ngôi nhà xung quanh nhưng điều đó lại làm cậu thấy dễ dàng đi vào một giấc ngủ hơn những ngày tĩnh lặng. Peter thấy đêm hôm nay quả là buồn chán, cậu chợt thấy cái bụng mình thật cồn cào. Quyết định đi kiếm thức ăn cho vào cái bụng đói men của mình, cậu ta nhảy ra khỏi cái ghế sô-pha và tiến đến bên cái tủ lạnh trong căn nhà bếp nhỏ xíu. Peter mở cái cửa tủ lạnh ra để tìm thức ăn, nhưng trong ấy chỉ có vài trái cam thôi. Cậu nhép miệng:
"Hứ! Cả cái nhà mà chẳng tìm thấy được đồ gì ngon cả. Thôi kệ, có gì ăn nấy".
Và cậu con trai độc nhất của nhà Hartley đã cầm lên những món đồ ăn cuối cùng cón trong căn nhà này để góp phần cho sự buồn chán của đêm này. Peter đang cầm con dao để gọt vở những quả cam này thì bất chợt có chuyện kì lạ xảy ra, một tiếng nói vọng lên từ đâu trong căn nhà này, giọng nói nghe có vẻ khàn khàn của một người đàn ông đứng tuổi, cũng có lẻ là ông ta rất mệt mỏi hay là đang bị ốm đau:
"Richard Hartley, ông phải cứu chúng tôi. Bọn ác quỷ có sức mạnh vô biên đã giết chết rất nhiều sinh mạng rồi, cậu phải cứu chúng tôi".
Một lát sau thì có một tiếng khác vọng lên nữa:
“Cái nhà Hartley đã làm cho ta ra nông nổi này, Đấng Tối Cao không giúp người, bỏ xứ ra đi”.
Một tiếng kêu cứu nghe như rất thảm đang gọi cha của Peter và đến một lời chửi mắng, lúc này cậu có vẻ thấy rợn trong người nhưng lại lấy được bình tĩnh sau khi giọng nói tắt đi. Cậu nghĩ rằng có lẻ đây chỉ là một điều tưởng tượng ra trong đầu mình thôi, tưởng tượng với sự vô thức trong cái đêm dài này, hai tay ôm đầu lắc lư một lúc.
Ra khỏi nhà của gia đình Hartley, hãy dõi mắt theo con đường Ave số 10 đang yên tĩnh kia bỗng từ đâu trên trời một người phụ nữ già đang bay xuống trên chiếc chỗi thần, mà không, không phải, người thì cớ sao mà bay được, đó có thể như là một phù thủy. Một bà phù thủy đang cưỡi chỗi bay xuống ngay trên con đường này. Người hàng xóm kia cũng chắc đã đi vào nhà rồi nên không thấy chuyện xảy ra. Bà ấy mang vẻ như một phù thủy hiền lành ngoài tuổi lục tuần, đôi mắt đẫm những tình thương chan chứa, khoác một chiếc áo choàng màu tím dài từ cổ cho đến chân, nó còn quét cả đất, đầu đọi một chiếc nón chóp nhọn và trên cánh tay phải bà có đeo một chiếc vòng uốn khúc trông rất đặc biệt bởi cái hình thù kì lạ đó. Người mà sở hữu cái vòng ấy tên Alexandra Jane Talbot [2], một dòng dõi phù thủy rất nổi tiếng với uy lực có thể nói là tối cao, hoặc là sau cái từ tối cao một bậc, dòng dõi Talbot. Bà Alex bước đến trước cửa căn nhà 666 cá biệt kia, bàn tay cụm lại gõ vào cửa ba tiếng tỏ ý lịch sự. Từ trong nhà, Peter vọng ra hỏi:
  "Ai đó ?".
Bà ấy nhẹ nhàng trả lời:
"Cho hỏi có ông Richard Hartley ở nhà không ?".
Ông Richard cũng rất tình cờ bước xuống ngay lúc ấy, nói:
"Tôi đây, bà là ai ?".
"Xin mở cửa cho tôi vào, ông sẽ biết ngay tôi là ai". Bà Talbot mạnh dạn đề nghị.
Lúc này ông Hartley đang thắt chiếc cà vạt của mình nên gọi Peter:
"Peter, mày mặc áo vào rồi đi mở cửa cho bà ấy đi, nằm đó hoài chết sớm đó".
Cậu con trai độc nhất này tức tối đứng dậy vì đã bị làm phiền hà đến cái sự hưởng thụ đặc biệt, quơ lấy chiếc áo khoác của mình trên cái tay vịn của chếc sô-pha, tiến đến bên cái cửa và mở nó ra, vẫn còn mặc cái quần lửng kia không thay. Cậu Peter giật mình khi nhìn thấy một người ăn mặc lạ thường như thế này đứng trước cửa nhà mình.
"Ai vậy Peter ?". Vừa uống nước ông Hartley vừa hỏi.
"Không biết". Một câu trả lời hổn láo với cha của mình.
Ông ấy bước ra cùng với cái ly thủy tinh đang cầm trên tay bước ra, và bất chợt khi nhìn thấy bà Alex đang đứng trước cửa nhà thì cái ly trên tay ông ta rớt xuống cùng sự ngạc nhiên quá độ của mình, hoặc là một sự sợ hãi lo lắng gì về một bí mật nào đó sắp bại lộ, có lẻ thế.
"Xin chào ông Richard". Bà ấy cúi chào.
Cái ly thủy tinh rớt xuống đã đặt một dấu chấm hỏi lớn trong đầu cậu thanh niên Peter về bà già bí ẩn này, cậu nhìn chằm vào bà ta, tự hỏi trong đầu mình những câu hỏi tu từ.
"Tôi có thể vào nhà được chứ". Bà ta nói tiếp.
"Vâng... à... vâng". Ông ngập ngừng. "Mời bà vào nhà tôi nghỉ một lát".
Bà Alex bước vào một cách tự nhiên nhưng khi thấy căn nhà quá bề bộn, Alex thở dài và nhìn vào hai cha con nhà Hartley như tỏ ý muốn nói là ăn ở bẩn quá. Thấy chướng mắt, bà ta đã giúp dọn dẹp sạch sẽ căn nhà bằng cách giơ cánh tay lên búng nhẹ các ngón tay nói:
"Sạch sẽ! [3]".
Cả ngôi nhà bỗng nhiên trở nên sáng loáng sau cái búng tay của bà ấy. Điều này đã làm Peter một lần nữa ngạc nhiên về bà Alexandra này nhưng có vẻ là ông Richard không mấy gì bất ngờ về hiện tượng lạ này, dường như đây là một chuyện thường ngày ông ta thấy vậy. Ông ta đang đứng trong bếp, cầm trên tay hai ly nước ra đặt trên bàn và lịch sự mời:
"Mời bà Talbot ngồi".
“Talbot. Biết tên bà ta nữa cơ chứ”. Peter há hốc mồm nghĩ ngợi trong đầu. Và theo lời mời thì bà Alex bước đi nhẹ nhàng đến bên chiếc sô-pha trước cái vô tuyến và đặt cả người ngồi lên ấy, ông Richard nói tiếp:
"Chẳng hay, hôm nay, bà ghé thăm cái căn nhà nhỏ bé này của chúng tôi là có chuyện gì chăng?".
Nghe đến đây thì bà ấy có vẻ rất buồn, uống một ngụm nước, bà nói:
"Thế giới phù thủy [4] đang bị năm con ác quỷ [5] quản lí, điều này có vẻ ông biết...".
Peter dường như đã bị lùng bùng cái màng nhỉ nằm trong hốc tai cậu ta khi nghe đến bốn chữ 'Thế giới phù thủy' và cái từ gì mà ‘Ác quỷ’ kia. Bà Alex nói tiếp:
"Chúng tôi đã nhiều lần cố trấn giữ lại nhưng thế giới ấy đã bị tàn phá nghiêm trọng, nhiều người bị giết chết, nên chúng tôi phải đến đây để nhờ hai người về giúp đỡ".
"Không được... không". Ông Richard cố phản đối.
Sự phản đối của ông đã làm cho Peter buộc miệng hỏi:
"Ông biết bà ta là ai à, chẳng lẽ...".
"Đúng đấy, mà cháu là Peter chăng?". Bà Alex hỏi .
"Vâng". Một sự trả lời hơi có duyên một tí đối với cậu Peter.
"Chúng tôi không còn...". Ông Hartley cố chặn lại không cho nói.
"Bố cháu và cháu và cả ta nữa...".
“Không được nói”. Ông nạt. “Không được nói cho nó biết”.
"Là những phù thủy". Bà ta cố giải thích cho cậu trai trẻ này hiểu.
Câu nói này, nhất là hai cái từ ‘phù thủy’ đã làm cả người Peter như run sợ lên. Cậu ta trừng mắt xoay qua nhìn vào ông Hartley, còn ông ấy thì lại nhìn vào bà Alex, bà ta nhìn ngược lại Peter, cái nhìn vòng tròn thật khó có thể tả tâm trạng của họ hiện nay là như thế nào. Nhưng có thể nói rằng, Peter đang bị sốc bởi một người là cha mình đã giấu mình một bí mật rất lớn mười chín năm nay, một người là bà phù thủy mình vừa mới quen biết đã bật mí cái bí mật này. Peter phải cố giữ bình tĩnh rất nhiều, nếu không thì bây giờ có lẻ cậu đã ngất xỉu rồi, không còn ngồi đây đâu. Câu chuyện về một Đấng Tối Cao của cái thế giới phù thủy kia đều bắt đầu từ đây, từ đây sẽ là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của Peter, người được xem là Đấng Tối Cao đó của thế giới phù thủy. Rồi để cứu thế giới ấy, Peter sẽ phải làm những chuyện hết sức kinh khủng đối với một thanh thiếu niên tuổi mười chín như thế này, hoàn toàn không phù hợp với những người cùng trang lữa với cậu ấy. Để làm được những chuyện đó, thì quãng đường đi, quãng đường đi trong cuộc đời của Peter phải nói là còn rất dài mới đạt đến sức mạnh để cứu cả thế giới phù thủy. Gia đình Hartley, một cái gia đình sống trong cái nhà mà mang con số huyền bí 666, cái con số chưa ai có thể giải đáp được, gia đình mà bị cô lập bởi những hàng xóm xung quanh. Và rồi mai đây, có lẽ sợ cô lập này không còn nữa, đó là vì một ngày không xa trong tương lai, Richard Hartley và Peter Hartley sẽ phải rời xa cái con đường Ave thứ mười này mà đi đến một con đường khác sống, không phải tron thành phố New York, không phải trong nước Mỹ, không phải trong thế giới này nữa, mà đó là một thế giới hoàn toàn khác xa đối với những con người trần tục [6] này đây. Thế giới mà đang phải chịu sự chiến tranh thảm khốc, không một ai dám ló cái mặt ra đường, các nhà lãnh đạo đang tìm cách để đối phó với những cái sinh linh mà gọi là Ác quỷ kia. Mai rồi, có thể hàng xóm không còn dịp để trách mắng cái gia đình này nữa, hoặc cũng có thể là họ sẽ thân thiện hơn rồi sao. Đó là điều mà tương lai sẽ xảy ra, để rồi một cuộc đời, hai cuộc đời rồi đến ba, bốn cuộc đời sau đều sẽ biết ơn đến những con người này, hoặc là họ sẽ chê trách những con người này không ngừng miệng.
____________________________________

Chú thích:
[1] Dòng họ Hartley: một cái dòng dõi được gọi là Đấng tối cao của thế giới phù thủy.
[2] Dòng họ Talbot: một cái họ của phù thủy đặc biệt, được xem như là một thái sư trong triều đinh Trung Quốc.
[3] Câu thần sạch sẽ: xem trang 38.
[4] Thế giới phù thủy: xứ sở Hozymaling, nơi mà các sinh vật trong trí tưởng tượng của con người sinh sống.
[5] Năm con ác quỷ: Ác quỷ trong gương Walter Henry Giles có sức mạnh gây ra ảo giác cho mọi người (xuất hiện ở Phần một), Ác quỷ Phục hồi Matthew Giles có sức mạnh phục hồi những gì đã mất, kể cả sinh mạng (xuất hiện ở Phần hai), Ác quỷ Bóng tối Alison Giles có khả năng chế ngự vào ban đêm (xuất hiện ở Phần ba), Ác quỷ phong vân Glorida Giles có sức mạnh điều khiển gió và bão (xuất hiện ở Phần bốn) và chúa tể của chúng, Ác quỷ Tim Giles, có thể làm bất cứ việc gì (xuất hiện ở Phần năm).
[6] Người trần tục: thường được biết đến với cái tên Honegiac trên thế giới phù thủy Redifytion, đó là những người không biết phép thuật, như những người ở thế giới loài người.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2009 21:56:03 bởi novelist >
#1
    novelist 28.07.2009 11:16:29 (permalink)


    CHƯƠNG HAI
    TẠM BIỆT CĂN NHÀ 666










    Vẫn là cái nhìn vòng tròn bí ẩn kia trong vòng hơn một phút, một thời gian như có lẻ là rất ngắn để làm một việc gì đó nhưng đã gây ra bao suy nghĩ trong đầu của Peter, bao nhiêu nỗi sợ trong lòng của Richard, bao nhiêu lo lắng trong trái tim bà Alex và đặc biệt là bao nhiêu cái chết trong thế giới phù thủy Hozymaling do những con ác quỷ gây ra. Cả ba như sống trong một thế giới hoàn toàn khác, một cái thế giới mà chỉ có ba người thôi, chỉ có ba người thôi mà đã lập nên một thế giới khác, thế giới của sự suy nghĩ đặc biệt của họ, nhịp tim đập cùng nhau, suy nghĩ phát ra cùng nhau. Trong đầu họ đây đang suy nghĩ gì thì không một ai ngoài cuộc biết rõ hơn được, đó chính là điều đặc biệt của những đôi mắt đăm chiêu cùng nhìn theo một vòng tròn. Đã hơn nửa đêm rồi, mà như là cái căn nhà mang số 666 kia chỉ mới trải qua vài phút thôi. Sốt ruột, bà Alex, ông Richard, cậu Peter như là muốn biến mất ngay trong cái thời gian chậm chạp trôi qua, có thể đếm được từng giây từng khắc như thế này, nhưng chắc là một vài điều bất ngờ nữa sẽ xảy ra trong cái căn nhà bí ẩn này. Sự mệt mỏi chờ đợi của ông Richard đã mất tích, mà nhường chỗ cho sự nóng giận. Ông ta đập bàn đứng lên, nói lớn tiếng:
    "Bà Talbot". Cái tên này chỉ có những người dòng họ Hartley là có thể gọi. "Chúng tôi không còn muốn quay lại cái nơi đó nữa, tôi đã nói với các sinh linh của Hozymaling rồi. Sao bà lại...".
    "Ông Richard, ông hãy bình tĩnh lại. Nghe tôi nói này". Bà ta chặn lời và cố khuyên cho được điều gì đó. "Ông được mọi người xem là đấng tối cao của thế giới phù thủy chúng tôi. Không có ông thì có lẻ sau này Hozymaling sẽ hoàn toàn rơi vào tay của bọn quỷ dữ".
    "Ông...". Petter không chịu nổi cú sốc. "Ông... là cái gì... Đấng..."
    Cậu ta ngất xỉu đột ngột giữa căn nhà huyền ảo mộng lung này. Cái ngất xỉu này đã là một sự cố cắn răng chịu đựng liên tiếp những bất ngờ này đến bất ngờ khác, nếu là một ông già thì đã đột tử rồi. Hai người đứng tuổi kia hốt hoảng chạy ngay lại đỡ Peter. Dù thế, bà Alex vẫn cố khuyên ông Richard cho bằng được:
    "Ông Richard, ông hãy suy nghĩ lại đi".
    Ông ta rất tức giận:
    "Giờ này mà còn nói cái gì nữa".
    "Bình tĩnh đi. Sao ông...".
    "Sao cái gì mà sao?".
    "Sao ông không lấy cái vòng phép thuật [1] ra để cứu con mình ?".
    Ông ấy ngậm ngừng và cuối cùng cũng đi đến quyết định:
    "Thôi được".
    Ông Richard chạy một mạch ngay lên cái bậc thang kia một cách rất hối hả. Trên cái lầu nhỏ, ông ấy chạy đến bên một cái tủ, kéo ra một ngăn trong đó, lục tung hết mọi thứ, nhưng không thấy cái vòng rồi đến cái ngăn tủ tiếp theo. Và còn ở đây, dưới nhà, một cái điều đặc biệt xảy ra nữa. Bà Alex giơ cái ngón trở mình lên chĩa vào Peter, và nước mắt như rưng rưng theo cái nhịp nhàng của đêm lắng. Những giọt lệ chưa rớt hẳn ra này đây như muốn nói lên điều gì đó. Điều đó là cái sự thương tiếc về thế giới phù thủy Hozymaling, cái sự nuối tiếc về mất đi một Đấng Tối Cao ở thế giới đó. Bà ấy nói thầm với Peter đang nằm đó:
    "Xin lỗi cháu, ta phải đưa cháu đi mà không được sự đồng ý. Nhưng hãy hiểu cho ta, sự thật thì cha cháu chính là cái Đấng Tối Cao mà cô nói, không phải là là cô nói dối cháu đâu, ông ấy đã từng là Đấng Tối cao của thế giới của cô, của ông ấy và cũng của cháu nữa. Dù sao thì cũng xin lỗi cháu, vì đã làm cháu ngất xỉu như thế".
    Bà ta đọc thần chú mà đôi mắt vẫn đẫm nước:
    "Biến mất! [2]".
    Lập tức, Peter từ từ thu nhỏ lại và hoàn toàn biến khỏi trong không gian. Lúc này, đôi mắt đó không còn rưng nước mắt nữa mà hai dòng lệ đã tuôn ra. Tiếp tục, bà ấy chạy nhanh ra ngoài cửa, đóng nó lại một cái rầm thật mạnh. Cái tiếng động này làm ông Richard giật mình ngay khi đang lục tìm cái vòng phép. Bà Alex nhanh chân leo lên cái chỗi thần đang dựng trước mặt, vụt một cái bay lên trời nhanh nhảu hơn bình thường trong cái trời vẫn đen mịt, con chim cú trên nóc nhà cũng đã biến mất ngay sau đó. Ông Hartley chạy nhanh ngay xuống dưới nhà nhưng đã quá muộn rồi, cậu Peter đã bị bà ấy đem đi khỏi cái căn nhà này rồi. Ông giật mình khi không thấy cậu ấy và vật vả la to lên:
    "Bà Talbot, bà quay lại đây. Bà trả thằng Peter lại đây. Nó chưa đủ sức để chiến đấu đâu mà. Bà đem nó đi không có ích lợi gì cho cuộc chiến đấu đâu. Nó chưa được huấn luyện kĩ, có đi thì để tôi đi cho, bà Talbot. Trả nó lại đây".
    Những ngôi nhà xung quanh như một lần nữa bị làm phiền hà bởi cái gia đình này, họ tất đều bật đèn lên để xem chuyện gì xảy ra. Một trong số họ nói chuyện với người nhà mình. Bàn tán về cái chuyện này bằng những lời chửi bới nghe có vẻ cũng không nặng lắm đâu.
    “Ôi giời, cái gia đình này”. Một ông già trong căn nhà số 664 nói.
    “Ông cần nói gì nữa, chuyện này quả là quen rồi”. Một bà già dường như là vợ ông ta lên tiếng.
    Bên một căn nhà mang số 662 cách đó một căn, một cậu thanh niên nhìn cũng cỡ tuổi Peter nói:
    “Cái nhà này đúng là không khi nào để cho hàng xóm họ yên một ngày”.
    Và tại một căn nhà số 668, một phụ nữ tuổi khoảng ba mươi:
    “Tôi không ngày nào ngủ yên với cái nhà đó”.
    Và những lời trách móc càng lúc càng nhiều từ các căn nhà cùng con phố, nhưng rồi cũng lặng dần vì họ cũng cần vào nhà để đánh một giấc ngon, không có thời gian mà đứng bên ngoài chửi rủa cái căn nhà bí ẩn kia. Chỉ duy một chiếc xe taxi còn đậu đõ mãi, chiếc xe mà từ nảy đến giờ không xê nhích một mi-li-nét nào. Chiếc bộ đàm trong xe vẫn mãi vang lên không dứt, cái cô tổng đài gọi:
    “Anh Hartley, anh Hartley. Nhà hàng Meskerem đường W. thứ 47 có khách đang chờ. Mau lái xe đến đó. Anh có nghe tôi nói không, anh Hartley”.
    Nhưng dường như cái câu này trong xe không có một tiếng trả lời nào mà cứ thế im lặng, một lúc mỗi tỉnh lặng, tiếng động ngày càng ít đi, cái ban đêm lành lạnh như hôm nay càng thêm run sợ trước cái yên tĩnh như thế này.
    Ông Richard cật lực ngồi xuống đất một cách không sức lực, khóc ra nước mắt tràn trề. Không còn một chút ý nghĩ gì nữa, mọi suy nghĩ và ý nghĩ đều biến mất một cách lạ thường. Mà không, nó không phải xa lạ gì, mà chỉ là một cái sự yêu thương con cái của mình hoặc là một điều gì đó mà ông ta đã biết trước được, một điều mà thật khủng khiếp đối với Peter cũng như ông ấy. Không biết chuyện gì, bất ngờ và cả đêm như có nhiều tiếng vỡ đỗ, đập phá phát ra từ đâu, đã lướt qua sau khi sự tĩnh lặng mất đi. Điều đó lại làm cho hàng xóm khó mà yên giấc được
    Và cuối cùng đêm nay cũng đã trôi qua, mặt trăng đã lặn xuống hẳn để nhường chỗ cho ánh nắng mặt trời hé lộ khỏi những đám mây mờ, sương đọng trên những tán lá hoàn toàn đã bốc hơi lên không khí cả, những chú chim sẻ hay chim ri gì đó đã bay đi để đón chào ngày mới. Mọi người hàng xóm đều vươn vai tập thể dục buổi sáng trên con phố, ai ai cũng bước chân đi ra đường nhưng có vẻ mệt mỏi vì một đêm khó ngủ. Chiếc xe taxi kia vẫn còn đó, mọi người xung quanh đều thấy lạ, họ nghĩ là hôm nay Richard về sớm, hoặc đi trễ gì đó, ai cũng thế, cứ hễ đi ngang qua nhà số 666 là phải nhòm vô xem một cái để thỏa mãn sự tò mò của người phàm tục. Còn ông ấy, ông Richard Hartley hãy vẫn còn trong căn nhà ấy, ông đang nằm dài dưới mặt đất, tay cầm cái chai rượu và xung quanh lại càng bề bộn hơn, đồ đạc bị đập bể vỡ lung tung khắp nơi, khăn trải bàn, chén dĩa, bàn ghế, không một thứ gì mà ngay ngắn cả. Mọi vật khi nhìn vào thì đã biết là trí óc của Richard lúc này đang rồi tung lên. Nhưng một điều gì đó đã khiến ông tĩnh tâm suy nghĩ lại. Ông lại chạy ngay lên lầu, vừa dốc lực chạy thì đầu óc ông vẫn đang cố nhớ lại cái vòng phép thuật nằm ở đâu. Ông ta lại lục tung cả phòng lên khi vừa mới bước chân vào, lục tung nó lên, cái tủ như bị mối ăn gần hết, còn nữa, quần áo trong tủ nhăn nheo hết cả lên lại bị văng tứ tung. Cứ thế mười phút, mười lăn phút trôi qua mà không có một kết quả nào cả. Và bất ngờ một người đàn ông từ làn khói đen vụt biến ra trước mặt của Richard một cách lạ thường. Ông ấy nhẹ nhàng bước đến bên Cựu Đấng Tối Cao với cái vẻ lếu láo của người họ Craig [3], ông Smith Craig. Ông Hartley ngước mặt lên và hỏi:
    "Ông đến đây làm gì ?".
    Ông Craig cười bằng một giọng điệu ranh mảnh và nói:
    "Tại sao phải buồn rầu vậy ông Richard".
    "Ông đi đi".
    "Thằng Peter bị bắt đi phải không ?"
    "Tôi nói ông đi ngay cho tôi"
    "Vậy thôi, ông hãy đầu quân bên tôi đi rồi sẽ... "
    "À... Tìm thấy rồi". Ông Richard đã tìm được cái vòng phép thuật vội vã đeo nó vào tay phải, xoay qua chĩa vào ông Craig và la lên. "Câm nín! [4]".
    Nhưng ông Smith đó đã kịp cản lại:
    "Bảo hộ! [5]".
    Bất chợt có ba phù thủy khác cùng lúc xuất hiện trong làn khói trắng, một là bà Alex quen thuộc cùng một người thuộc dòng dõi Talbot, em gái của bà ấy, Sally Talbot. Và một người nữa thuộc dòng họ Hunter [6], dòng họ đặc biệt, bà Jeanette Hunter. Ba người phụ nữ tạo thành bộ ba tài nữ phù thủy của thế giới Hozymaling. Họ xuất hiện như để cứu ông Richard. Bà Sally bảo ông ấy:
    "Hãy quay về thế giới phù thủy".
    "Biến mất!". Ông ấy đọc thần chú cho chính mình.
    "Craig. Ông chịu chết đi". Alex nói.
    "Đừng có mà mơ mộng". Ông Smith cười. "Các người không đấu nổi ta đâu".
    Và một sự tĩnh lặng bắt đầu xuất hiện trong vài giây, chỉ vài giây ngự trị thôi thì đã nhường cho câu thần chú.
    "Hủy diệt! [7]". Ông Craig đọc lên câu thần chú này.
    “Tấn công! [8]”. Ba tài nữ phản công.
    Bốn dòng điện xuất hiện từ tay họ, đang dốc hết sức lực để tiêu diệt đói phương nhưng cuộc chiến kéo dài trong khoảng vài phút cho đến khi họ đều bỏ tay xuống. Họ mệt mỏi và hô lên:
    "Biến mất!". Cả bốn người họ đều một giây hô biến khỏi căn nhà mang số 666 này. Căn nhà này đã thật sự bị bỏ hoang theo những tưởng tượng của hàng xóm xung quanh. Không một bóng người kể từ đây con trong căn nhà này nữa. Bỗng sau đó, một người đàn ông lấp ló trong căn nhà đang ngó mọi người bên ngoài, ông ta là Richard, chính Richard. Có lẻ ông ta đang thương tiếc cái con đường Ave thứ 10 này, thương tiếc cái nghề nghiệp như là bình thường trong cuộc sống, thương tiếc cả những người hàng xóm mà trong khi họ ghét mình. Ông thầm thì nhép miệng:
    "Tạm biệt mày". Và ông xoa nhẹ lên cái tường nhẵn bóng. "Căn nhà 666 đường Ave thứ 10 đáng yêu của tao".
    Để chứng minh cho cái sự thương tiếc của mình, ông ấy muốn làm một điều tốt trước khi rời khỏi ngôi nhà này. Ông Richard đây đi từ phòng bếp, sờ những cái nồi, những cái thìa rối tung lên, chuyển sang cái phòng khách đang bề bộn, những cái dĩa vỡ, những mảnh khăn tứ tung, bước lên cầu thang, ông đi vào căn phòng ngủ của mình, sờ nhẹ vào cái giường ngủ, cái tủ quần áo và cả cái bức tranh được treo trên tường. Từ đó, ông ấy tiến đến bên phòng của Richard, một cái phòng luôn luôn bẩn thỉu, cái phòng có đủ mọi thứ để chơi bời, như thể là một vũ trường thu nhỏ vậy, đủ mọi thứ, có cả sàn nhảy, cái loa lớn và những bản nhạc rock & roll bằng đĩa CD. Cứ thế, những nổi buồn, niềm vui, những cái giận dữ, cái trách mắng người con đều quay lại ngay trong cái đầu óc ông ấy, cứ tuôn tuôn thế mãi như những cuộn phim điện ảnh lịch sử không phai nhòa. Và ông Hartley đã giơ cả bàn tay mình chĩa vào ngôi nhà:
    "Sạch sẽ!".
    Không như lần trước lần này, cái thần chú này làm cho cả con đường trở nên sạch sẽ hơn trông thấy, những hạt cát biến mất đi, những cái thùng rác trên đường bỗng sạch hơn cả một bồn nước, các đồ ăn còn dơ trên khăn trải của tất cả mọi căn nhà đều bỗng sạch đep, mọi người đều ngạc nhiên vì chuyện này, duy chỉ có một bà lão nhà số 670 thì không, bà chỉ cưới nhếch môi thế thôi. Và nước mắt đã rơi từ đôi mắt Richard, ông ta búng tay:
    "Biến mất!".
    Một làn khói đã hiện lên làm cho ông Richard cùng nó biến mất khỏi cái căn nhà này, căn nhà bí ẩn 666 đường Ave thứ 10. Để cái sự bí mật của nó được chôn vùi mãi trong không gian, trong trí óc, và trong cả sự sinh hoạt của con người. Còn chiếc taxi của ông nữa, nó sẽ được một người khác thay thế, nhưng hiện giờ cũng đang còn nằm trước cửa nhà ấy, trời đột nhiên đổ mưa, mọi người đi đường đều phải chạy, chạy thật nhanh có thể để tìm một cái mái hiên của ai đó để trú mưa.
    ______________________________

    Chú thích:
    [1] Vòng phép thuật: Cái vòng được nhắc đến trong chương một, các phù thủy phải đeo chiếc vòng này vào thì mới có phép thuật, quyền năng. Nếu một phù thủy mà không có chiếc vòng này thì cũng như một người bình thường, nhưng một người thường thì không thể chạm vào cái vòng đặc biệt đó.
    [2] Thần chú biến mất: xem trang 38.
    [3] Dòng họ Craig: Một dòng dõi phù thủy đầu quân cho Ác quỷ, tìm mọi cách lôi kéo người khác vào con đường tà đạo.
    [4] Thần chú câm nín: xem trang 38.
    [5] Thần chú bảo hộ: xem trang 38.
    [6] Dòng họ Hunter: Một dòng họ đặc biệt chủ toàn là phái nữ, không lấy ra một nam giới, đó là cái dòng họ chỉ được một người tài còn lại hầu như đều ăn đất cả.
    [7] Thần chú hủy diệt: xem trang 38.
    [8] Thần chú tấn công: xem trang 38.

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2009 21:58:40 bởi novelist >
    #2
      novelist 29.07.2009 11:21:12 (permalink)
      CHƯƠNG BA
      CUỘC ĐỜI BÀ LÃO MARY PLOYD
       
       
       
       





      [font=.vnlincolnh]
      Về cái vụ chia tay căn nhà mang số 666 đặc biệt đã làm cho ông Richard phải rơi rớt bao nhiêu hạt nước mắt. Cái nhà mà mình sống bao nhiêu lâu thì quả là khó chia tay nó, cũng có thể nói là như chia tay một nửa của mình, chia tay mãi mãi. Tất cả những phù thủy còn sống trong thế giới loài người đã hoàn toàn biến khỏi đó. À không, còn một phù thủy khác vẫn còn sống tại New York. Một nữ phù thủy, bà ta đã rời bỏ thế giới phù thủy từ khi còn rất nhỏ, tính đến nay được khoảng ngoài sáu mươi tuổi, như bà Alexandra. Mặc dù vậy, bà ấy vẫn biết được mọi chuyện xảy ra ở Hozymaling bởi bà ta không bao giờ tháo bỏ cái vòng phép thuật của mình như khi còn ở Hozymaling. Sống trong một căn nhà cũng nằm trên đường Ave thứ 10, mang số 670, căn nhà đầu khu phố kế bên được cắt ngang bới con đường W. thứ 47. Mang cái dòng máu phù thủy [1] của họ Ployd [2], bà Mary Ployd, một bà già mà nhìn vẫn còn dai sức lắm, cái thân hình thon nhỏ của bà ấy đã nêu ra được cái chế độ ăn uống hợp lí từ trước đến giờ. Cuộc đời bà ta vẫn còn là một bí ẩn lớn đối với các phù thủy xứ sở Hozymaling. Thật ra, Mary đã biết cái Đấng Tối Cao Richard đã bỏ xứ để sống cùng đứa con mình những ngày vui thú trong cuộc đời. Nhưng cái tính nết của Peter chính là do bà ta ban cho. Đó là sự trừng phạt dành cho một Đấng Tối Cao đã để mặc những sinh linh của mình để bỏ chạy đi. Vào lúc này đây, bà Ployd đang ngồi trên một cái ghế cây lắc lư qua lại trước sân nhà của mình để hấp thu cái ánh nắng mặt trời vào buổi sớm. Cái nắng tốt lành này là do ông trời ban cho bà ấy, Mary đã và đang nghĩ thế. Đã trôi qua một vài phút, trong những cái suy nghĩ đặc biệt nhất mà không ai hiểu nổi của bà, một trong số đó là suy nghĩ cho tương lai của thế giới Hozymaling mặc dù đã bỏ xứ đi từ lâu, hoặc là một chuyện khác, suy nghĩ cho chính bản thân bà. Mary bỗng đứng lên, nhấc cả thân hình khỏi cái ghế cây một cách nhẹ nhàng, bước đi vào nhà một vẻ sang trọng, quý phái. Một cái tiếng cách của sự vặn cửa để vào nhà nghe thật nhẹ dịu. Ngoài kia thì nhiều tiếng động ồn ào thật như tiếng mưa chẳng hạn, hay tiếng trò chuyện của các bà già rãnh rỗi, nhưng khi bước vào căn nhà 670 này thì thật yên tĩnh, ở đây, có thể nghe được tiếng lỏn tỏn của những giọt nước, tiếng ù ù của làn gió thổi qua tai, và cả tiếng lộc cộc bước đi của bà Mary nữa. Bà ấy đang đi vào cái phòng của bà ta, căn phòng này không phải là phòng ngủ, mà là căn phòng được xem như là nơi làm việc vậy. Lại một tiếng cách nữa, cái vật đầu tiên mà đập vào mắt ta là một cây dương cầm cổ điển đặt ngay giữa căn phòng, tiếp đến, bên một góc, hàng nghìn quyển sách đước đặt ngay ngắn trên cái giá cao, cuối cùng, nhìn kĩ hơn, bên cạnh cây dương cầm ấy có một cây vĩ cầm đứng tựa vào. Phải nói lại là đây là một căn phòng để thư giản trí óc của bà Ployd. Một cách chậm chạp, bà bước đến bên cái cây dương cầm, đặt cả người lên cái ghế trước nó, đưa hai bàn tay sần sùi nếp nhăn của mình lên trên hàng phím dài thược kia. Những nốt nhạc đầu tiên được vang lên, đó chính là bài Nhớ về tôi (Think of me) trong vở kịch nổi tiếng Bóng ma trong Nhà hát (The Phantom of the Opera), những ngón đàn điêu luyện của bà ấy đã đưa chúng ta về khoảng năm mươi năm trước, tại thế giới phù thủy đang sinh sống yên bình. Cuộc đời của bà ấy được diễn tả lại qua tiếng đàn nhẹ dịu, bí mật về Mary Ployd sẽ được hé lộ.
      Lúc đó, tối ngày 15/07/1949, tại một căn nhà nhỏ của xứ sở Hozymaling, một gia đình ấm cúng đang vui vẻ sống cùng nhau, bà Mary lúc ấy chỉ vỏn vẹn mười tuổi. Mẹ của Mary Ployd, Wild Ployd đang lục sục dưới bếp nấu cơm tối cho cả nhà ăn. Khác với những Redifytion, các phù thủy đều nấu ăn bằng phép thuật của mình, và kể cả các món ăn cũng khác với thế giới loài người nữa. Hôm nay, nhân cái ngày sinh nhật mười năm chẵn của Mary, bà Wild làm những món đặc biệt mà cô bé thích ăn nhất, canh hoa xương rồng [3], chân quỷ hầm [4], và trứng vịt Yub [5] đem chiên, nghe qua cái tên mà muốn tìm một cái thao vậy nhưng đó lại là những món ăn ngon đấy. Bà ấy dùng bàn tay mình để di chuyển những lọ gia vị đặc biệt, những cái chén, dĩa. Chúng cứ bay qua bay lại trước mắt của bà ấy. Nhà Ployd có sáu người đều là phù thủy, Wild Ployd, cùng chồng làm chủ biên soạn tòa báo H-News [6], ông Jackson Ployd, có một mẹ là bà lão Jill Ployd, có ba con, con gái lớn tên Shirley Ployd, có một em trai là Chris Ployd và cô em út, chính Mary Ployd, người chủ sinh nhật hôm nay. Một gia đình ấm cúng, hạnh phúc như thế này thật là một ước mơ của các phụ nữ. Các món ăn hầu như đều đã làm xong, sẵn sàng phục vụ cô công chúa út của họ. Dường như là cô bé đó đã đánh hơi được cái mùi của món ăn, từ trên lầu chạy nhanh xuống vọt vào bếp. Mary nhỏ bé nói:
      "Mẹ ơi!"."Con ngoan, lại đây nào!". Bà Wild nhẹ nhàng.
      "Hôm nay mẹ làm món gì vậy ?".
      "Con đoán thử xem". Bà ấy lấy tay quơ ra sau. "Tàng hình! [7]".
      Tất cả các món ăn đều biến mất. Mary đăm chiêu suy nghĩ.
      "Con đoán là món... món chân quỷ hầm nè".
      "Đúng rồi con, còn gì nữa ?". Bà ấy thúc giục.
      "Và món... trứng vịt Yub chiên".
      "Tuyệt vời. Con thử đoán nữa đi, con món cuối cùng à".
      "Có phải là món... canh xương rồng không mẹ ?".
      "Con thông minh". Lại quơ tay ra sau một lần nữa. "Hiện hinh! [8]"
      Bà Wild cười thầm ôm con gái của mình vào lòng. Đột nhiên, ngay lúc đó bên ngoài cửa có một đám người gõ cửa, không, đập cửa thật mạnh vào. Những cái tiếng rầm rầm ấy đã đá động đến những người trong nhà, ngoại trừ Jackson, dường như ông ta đang làm việc, không có hoặc chưa về nhà. Cả năm phù thủy đều bước ra, bà lão Jill hỏi:
      "Ai thế?".
      Một tiếng nói bên ngoài vọng vào:
      "Mở cửa ra, chúng tôi có chuyện muốn nói".
      Bà mẹ Wild từ trong bếp bước ra, cả nhà cùng đứng tụ lại một vòng với nhau, muốn vảo vệ cùng nhau để có thêm nhiều sức mạnh hơn. Bà lão Jill đã xung phong lên mở cửa sau gần một phút đứng im bất động đấy. Từ từ thôi, bà lão này từ từ chậm chạp bước đến bên cánh cửa, tiếng đập cửa vẫn còn đó. Bất ngờ, khi bước gần đến cánh cửa, bà chưa kịp chạm vào nó thì tự động cánh cửa bật ra. Một đám đông các sinh vật quái lạ, như một con người có khuôn mặt và làn da như cóc kế bên một bộ xương đứng đầu đang cầm cái cây mã tấu, đó là Thần Chết [9] Walsh Morris, sau lưng ông là một đám thủ hạ khác trùm kín đầu. Cái người được gọi là Thần Chết đang cầm cổ áo của ông Jackson. Cả nhà ngạc nhiên khi thấy điều đó. Bà Wild lớn tiếng hỏi:
      "Thần Chết Walsh Morris, ông làm gì thế, sao bắt chồng tôi ?".
      "Tôi phụng lệnh của Đấng Tối Cao [10] đến để bắt cả nhà họ Ployd".
      "Tại sao chứ ?". Bà bắt đầu khóc.
      "Bà không cần biết". Thần Chết ấy quát, và đưa hai cái bàn tay xương lên. "Bắt hết bọn chúng!".
      Rồi cả bọn thủ hạ xông lên. Một sự bất ngờ đã đến với gia đình Ployd khổ cực này. Không hiểu sao, một dòng họ ấm cúng lại bị một điều khó hiểu này xem vào giữa. Điều này là điều gì, đó vẫn là một bí mật chưa được giải tỏa trong lòng của họ. Ba giờ sau đó. Vào gần nửa đêm. Trời đột nhiên âm u. Tất cả nhà họ Ployd đều sắp bị xử tử. Trong lúc đó, sáu sinh mạng đều gục mặt xuống không dám ngước lên. Họ đang bị treo trên sáu cây cột giữa đường, mọi người trong xứ sở này đều rất lấy làm tiếc cho gia đình họ. Nhưng Thần Chết đã đích thân ra xử tử thì không một ai cứu được. Ông Walsh hỏi:
      "Gia đình còn điều gì thì hãy nói đi. Một lát nữa thì linh hồn của các người sẽ bị nhốt trong cái lọ này".
      Mary đang đăm chiêu suy nghĩ:
      “Cha mình không thể làm chuyện như thế được, chắc chắn có ai vu oan cho cha mình. Không... mà người đó là ai chớ ?”
      Ông Thần Chết lấy một cái lọ nhỏ ra, trên đó có cái nhãn ghi 'Gia đình Plouyd'. Ai cũng im phăng phắc không một lời nói nào. Ông ta nhìn vào chiếc đồng hồ giữa chợ thú [11] đã điểm nữa đêm, ông hét lên:
      "Chuẩn bị". Chĩa thẳng cây mã tấu vào họ. "Hủy...".
      Một câu thần chú sắp được gieo thì đột nhiên trời ban một trận sấm sét ầm ĩ khiến các người xung quanh như ôm tai mình sợ hãi. Cái thanh sét ấy đánh vào ngay cây cột của Marry làm nó gãy làm đôi. Mọi người xung quanh thủ thỉ:
      "Cháu Mary. Cháu chạy đi". Một bà già gần đó.
      "Đúng đấy, chạy đi cháu". Một người khác đã góp phần.
      Cũng nhờ chính chuyện này đã để lại cho gia đinh Plouyd một sinh mạng. Cô bé cũng giật mình ngã xuống, nhưng vì sự sống, mọi người đều thúc giục bên lỗ tai mình bảo là hãy chạy thật xa đi, cô bé gái này đã mạnh dạn đứng lên và chạy khỏi cái pháp trường chết chóc này. Cái ông Thần Chết Morris như càng thêm tức tối khi để mất một tử tội nhân, giậm cây mã tấu xuống, hét to lên lần nữa:
      "Hủy diệt!"
      Một luồn điện chạy ngang qua năm người còn trên pháp trường kia và cuối cùng, sứ mạng của Walsh đã hoàn thành được một phần lớn. Sau khi năm phù thủy họ Plouyd chết đi, linh hồn của họ bay khỏi thể xác và theo cái tay của ông ta đi vào cái lọ nhỏ đó. Cô bé Mary chưa đi đâu xa, cô còn đứng nép một góc để nhìn cái cảnh đó, gia đình mình đã chết ngay trước mặt mình, trong ngày sinh nhật của mình. Mọi sinh linh xung quanh đều chắp tay lên trán, ngực và hai vai theo kí hiệu thiên chúa, họ đồng thanh:
      "Chúa Amen phù hộ".
      Năm cái xác không hồn vẫn còn trên những cái giá gỗ. Những sinh linh tội nghiệp này quả không còn sống nữa. Rồi mai đây, chính quyền làm sao đo được lòng dân nữa. Đấng Tối Cao đã giết chết họ rồi.
      Đó cũng chính là những suy nghĩ trong đầu của bà lão Mary Plouyd lúc đang chơi bài Nghĩ về tôi. Bà đứng lên ngay khi kết thúc những nốt nhạc cuối cùng. Đi ra khỏi căn phòng đó, Mary tiếp tục lên phòng ngủ trên lầu của mình. Từ từ, chậm rãi nhưng chắc chắn, bà ấy lên đến cái phòng đặc biệt. Trong phòng trang trí khác người, đó là căn phòng ngủ của một phù thủy. Cái giường làm bằng một tinh chất trong xương khủng long, có cả cái vạc dầu. Cả phòng phủ đầy một màu xám xịt, nếu là một con người thì đã ngất xỉu rồi. Bà ấy đóng cái cửa lại, giơ hai tay ra sau:
      "Chuyển hóa! [12]".
      Lập tức từ một cái bộ áo sang trọng trở thành một cái áo choàng phù thủy trông như một phù thủy của bóng đêm vậy. Bước đến cái vạc dầu, bà ấy cầm cái cây muỗng to đùng để khuấy đều nó, càng lúc càng mạnh. Hãy tránh mắt ra bà ta và đến bên cái bàn cây đằng kia thôi, à, một quyển sách được mở ra cái trang ngày, đúng rồi, 15/07/1949, cái ngày gia đình bà Mary bị bắt và giết chết. Bà ghi như thế này:
      “Ngày hôm nay, là ngày sinh nhật của tôi. Từ sáng đó là lúc tôi mong đợi nhất nhanh cho đến khi trời sụp tối để được đón sinh nhật bên gia đình nhưng nào ngờ rằng cái buổi tối đo làm tôi khó quên được. Không phải là vì những điều vui vẻ, mà đó là vì những nổi buồn sâu nặng mà tôi phải gánh lấy trong cái buổi tối đó.
      Một đám người bỗng xông vào nhà tôi mà dẫn đầu là cái tên Thần Chết Morris, tôi căm thù hắn đến tận xương tủy. Hắn khó mà sống được. Sau đó, mới biết cha tôi bị vu oan làm giả thần chú, đó là một tội nặng nhất trong xứ sở Hozymaling. Tôi không tin là cha tôi lại làm thế nên trong trang này có hai chữ vu oan. Tại pháp trường, tôi hồi hộp cầu trời, tôi thầm mong: ‘Nếu cha con có tội, hãy để con chết. Còn nếu cha con vô tội, bị oan hãy để con sống, Amen’. Chuông đã dỉnh nữa đêm, và cái tên Morris đã đập cái cây mã tấu xuống rồi. Trời đột nhiên có sấm sét, đánh vào cái cột gỗ sau lưng tôi, thế là tôi thoạt nạn. Vậy có nghĩa là cha tôi bị vu oan, tôi đã thoát nạn nhưng vẫn phải nhìn gia đình mình chết thảm.
      Tôi thề rằng nếu biết được ai là người mà vu oan như thế với gia đinh Plouyd thì hắn sẽ không yên ổn”
      Và một trang khác có ghi, ngày 22/05/2000:
      “Hôm nay rất vui, tôi đã biết là ai đã hại gia đình tôi ra nông nổi như thế này rồi. Không ai xa lạ, đó chính là bà Lizze Hunter.
      Thật là một chuyện rất tình cờ khi tôi đang dùng phép thuật để dò thám tình hình của Hozymaling như tôi đã làm hàng chục năm nay. Lúc đó tôi thấy bà Lizze sắp đi đến cái chết vì căn bệnh nào đó. Trên tay bà có cầm một bản di chúc, à không, một bức thư của Ác quỷ gửi cho bà ấy. Tôi nhìn thấy rất rõ cái dòng chữ, hãy cho gia đình Plouyd đi đời, tôi rất giận, không kiềm chế được, quật tung cả cái vạc dầu lên, nhưng điều đó cũng làm tôi biết được kẻ thù không đội trời chung với mình.
      Cái dòng dõi Hunter kia, các bà chị sẽ không yên được với tôi đâu, rồi đây sẽ biết tay tôi”.
      Quyển nhật kí đầy hận thù này đã nhắm vào dòng họ Hunter, nhưng sao lại thế, một dòng dõi như thế mà lại làm chuyện vu oan người khác khiến cho gia đình họ bị diệt môn ư. Nhưng lạ một điều, những cái ngày mà bà ấy ghi đều tính theo lịch của thế giới Hozymaling không. Thật không tin được. Rồi mai đây, bà Mary sẽ làm gì đây, sẽ đối phó với họ Hunter như thế nào. Hãy dõi xét theo tương lai để có một câu trả lời thích đáng. Nhưng cũng hãy xem là ai được mệnh danh Ác quỷ trong gương ?
      ______________________________
       
      Chú thích:
      [1] Dòng máu phù thủy: mỗi dòng họ mang một dòng máu riêng, họ có sức mạnh đặc biệt được di truyền từ tổ tiên.
      [2] Dòng họ Plouyd: như đã kể, dòng họ này tất cả đều chết duy chỉ có bà Mary là sống sót cho đến nay.
      [3] Canh hoa xương rồng: một loài canh làm bổ dưỡng mọi thứ trong cơ thể, rất ngon.
      [4] Chân quỷ hầm: một món ăn có ý nghĩa, nó có ý là giết chết bọn quỷ dữ để chứng tỏ thế mạnh của phù thủy.
      [5] Vịt Yub: một loài vịt có tám chân, có thể bay được lên trời hay lặn xuống lòng đất.
      [6] H-News: Hozymaling Newspapers, một tờ báo tin tức lớn nhất thế giới phù thủy.
      [7] Thần chú tàng hình: xem trang 38.
      [8] Thần chú hiện hình: xem trang 38.
      [9] Thần Chết (dòng họ Morris): người chuyên xử tử một người hay một đám người, có quyền năng gần bằng dòng họ Talbot.
      [10] Đấng Tối Cao năm 1949: cha của Richard Hartley, người mà toàn dân ghét bỏ.
      [11] Chợ thú: chợ bán những thức ăn, đồ dùng làm từ thú vật.
      [12] Thần chú chuyển hóa: xem trang 38.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2009 22:00:14 bởi novelist >
      #3
        novelist 30.07.2009 10:45:40 (permalink)
        CHƯƠNG BỐN
        TRAO QUYỀN LÃNH ĐẠO THẾ GIỚI HOZYMALING
         
         
         
         
         
        Nhưng thôi đi! Chúng ta hãy tạm biệt cái căn nhà 670 đầy thù hận của bà Mary Plouyd ấy, hãy tạm biệt đi, đừng vấn vãn gì một chút về nó. Đi xa hơn nữa, không phải tại bất cứ căn nhà ở đường Ave thứ 10 này, không phải tại cái thành phố New York xứ Mỹ này nữa, cũng chẳng phải tại thế giới loài người này. Đi xa hơn, xa mãi, xa mãi cho đến lúc gặp một con đường dài ngoằn đầy rẫy những cây đại thụ ở hai bên, cây nào cây nấy như cả một căn nhà lớn, mỗi nhánh đầy những tán lá rủ xuống trông thật đáng sợ, hầu như con đường này không có đích đến, nhìn thì nó cứ dài mãi, không điểm dừng. Có thể nói con đường vô hạn này đây cả vận động viên Marathon chạy cũng chẳng nối. Giữa cái bầu trời không một ánh trăng hoặc một vì sao sáng nào cả, tối mịt mù, nhưng may thay, trên những cái cành cây to đùng có đặt cái lồng đèn hình trái bí được khắc mặt người, y như trong đêm Halloween vậy, mà cũng chính thế nên con đường có thể thấy rõ hơn, nhưng nên thì đừng đi vào đó.
        Vèo... vèo!, những tiếng bay như gió thế. Ai vậy ? Câu hỏi này cần đặt ra trong tình trạng bây giờ. Bốn làn khói ba trắng một đen, từ trên bầu trời cao bay xuống đây. Đáp xuống mặt đất một cách nhanh nhảu kia không còn là khói nữa mà là bộ ba tài nữ của Hozymaling và ông Craig đáng ghét, trời đột trở gió khiến các tà áo khoác phất phơ nhìn lại càng đáng sợ hơn. Một trong bộ ba, bà Alex nói:
        "Ông Smith, tôi khuyên ông nên quay về thế giới này đi, ông cứ chui đầu theo bọn ác qủy rồi sẽ có ngày đi đời đấy".
        Một giọng cười sắc đá nổi lên từ thanh quản của ông Smith kia:
        "Bà nói thế nghĩa là gì ? Bà đừng quên là Chúa tể chúng tôi đang nắm giữ cái thế giới đó. Cái Đấng Tối Cao của mấy người cũng đã bỏ xứ đi rồi, đừng có mà ở đó dạy tôi. Các người chỉ có nước mà chết đi thôi, nếu khôn thì hãy đầu quân qua bên tôi đi".
        “Ông nói bậy gì đó”.
        Bà em Sally thốt lời:
        "Chị à, nói nhiều với mấy cái tên chó theo đuôi đó làm gì".
        Ông Smith gầm gừ với ba cái từ 'chó theo đuôi' kia, tức giận quá, ông thét lên:
        "Hủy diệt!".
        Ôi! Thật không may thế, sao lại dám chọc tức lão ta thế vậy Sally, lần này thì cô đã hại chết cả ba rồi. Đến giờ phút này đây, bộ ba ấy chưa chuẩn bị thì đã sắp dính cái thần chú cấm kia. Luồn điện đã đi ra khỏi bàn tay của lão Craig. Có lẻ lần này không còn cứu kịp ba tài nữ kia nữa rồi. Thánh Amen chẳng lẻ nào để họ phải chết thế ư. Không, không thể nào như thế được. Nhìn cái bộ mặt hoảng hốt của ba họ kìa, giờ này thì chỉ còn nói là 'Mất bò mới lo làm chuồng' hoặc đại loại thế. Nhưng một may mắn đã xảy ra, cái Đấng Tối Cao Richard đã kịp thời bay đến đây, từ trên trời, ông hét:
        "Phá hủy!"
        Luồn điện khác từ tay ông phóng ra, đó là luồn sức mạnh đặc biệt của dòng dõi Hartley, dòng dõi cao quý nhất của xứ Hozymaling. Sức mạnh đặc biệt đó đã nhanh chóng cản lại được dòng thần chú của tên Smith trong lúc ông Richard đã đáp chân xuống mặt đất. Luồn điện của Smith nhìn thấy là đã dần yếu đi, không tài nào địch nổi với truyền nhân dòng họ Hartley. Bị thua, sự tức giận của hắn ta đã lên tột đỉnh đầu. Nhưng dù thế thì sao, hắn làm gì được Đấng Tối Cao, chỉ còn cách bỏ đi thôi. Ông ấy đọc thần chú:
        "Mở cửa! [1]".
        Một cái vòng tròn kì lạ màu trắng xuất hiện trong không gian, nó không thể gọi là tròn nhưng đại loại là như thế đấy. Hắn vội chạy một mạch vào bên trong ấy, nhảy cái vèo vào. Cái vòng tròn đó lập tức hô biến mất dạng ngay. Ông Richard xoay qua hỏi thăm:
        "Mấy người có sao không ?".
        Sally mất bình tĩnh:
        "Dạ, không biết có sao không mà hình như thấy sao khắp bầu trời".
        Ba người còn lại cười lên cả vì cái câu nói này. Bà Jeanette cố nhịn nói:
        "Thôi, ta đi vào đó đi".
        "Được!". Ông Hartley chấp thuận.
        "Mở cửa!". Alex nhẹ nhàng đọc thần chú, và nói với Sally. "Đi thôi em".
        Cả bốn phù thủy đại tài ấy bước đi vào trong cái vòng tròn trắng mà như lúc nảy ông Smith vào. Nhớ lại cái câu của bà Jeanette, vào đó, đó là cái nơi nào vậy ta ? Hãy thử nghĩ, một cái nơi đầy âm u, buồn tẻ, và đầy rẩy những cái chết chóc, hãy thử nghĩ xem, cái nơi được gọi là thế giới phù thủy chứa biết bao nhiêu sinh vật lạ trong trí tưởng tượng con người, xứ sở Hozymaling. Lần này có lẻ là nơi đó sẽ vui hơn nếu có một vị lãnh đạo trở về, Đấng Tối Cao, hoặc là không.
        Con đường kia nhìn thì có vẻ dài lắm nhưng không phải đi hết, nó chỉ là cái cánh cửa để qua lại giữa thế giới khác nhau cùng sống song song trên Trái Đất. Richard, Alex, Sally và Jeanette cùng xuất hiện tại Hozymaling, cái nơi âm u như đã nói. Tại cái pháp trường mà xưa kia đã xử tử gia đình Plouyd thì giờ đây nó đã trở thành một khu đất nhuộm đầy máu đỏ. Những dòng máu dưới đất tràn lan không xót một chỗ, đó chính là những sự hi sinh oanh liệt để cứu lấy thế giới đó. Khuôn mặt của ông Hartley giật mình khi nhìn thấy đất đầy máu kia. Bà Alex nói:
        "Ông thấy chưa, Đấng Tối Cao".
        Ông Richard đã rơi nước mắt, bởi hai năm trước khi ông rời khỏi đấy, toàn dân chưa bị vụ thảm sát như thế này, dân chúng còn đông. Nhưng cũng không thể nói hoàn toàn là tại ông, vì bởi Richard đây quá nhu nhược, lúc cha của mình bỏ xứ thì không biết ngăn cản mà chỉ biết đi theo thôi. Đột nhiên các dân chúng của Hozymaling từ trong vài chục căn nhà gần đó bước ra, một cách từ từ chậm chạp. Một trong số họ, hình như là một cái con vật gì nhìn xấu xí, có thể nói là giống con Lầy Nhớt [2], nhưng không mang dòng họ đó, thét lên như kêu gọi mọi người:
        "Dòng họ Hartley về rồi, mọi người, cái tên chúa bỏ xứ về rồi kìa".
        Một con vật khác, trông như là một con chó già, chính là nó, dòng họ Doglubm [3], cái đầu thì y như con chó thế, cái tai rủ xuống, ôi nhưng trông thật đáng yêu khi những người họ Doglubm còn trẻ thơ. Cứ tưởng tượng xem, một chú cún con mà đang đứng nói truyện với bạn, thích thật không cơ chứ. Và một cô tiên nhỏ bé đang bay lơ lửng trong không trung. Còn rất đông, rất đông những sinh mạng khác, họ trầm trố mắt nhìn vào ông Hartley, một người la lên:
        "Hãy cho cái tên đó biết tay đi".
        Một sinh linh khác nói:
        "Đồ chết tiệt!".
        Và nhiều lời chửi bới khác:
        "Đồ quỷ!".
        Một người cố chạy nhanh lên để thúc giục mọi người khác, tất cả, tất cả cùng xông lên một lúc, mỗi người đều biến ra một thứ vũ khí xông lên. Dù đã bị thiệt mạng nhiều sinh linh nhưng nhìn thế thôi cũng đã thấy đông rồi, có thể nói xưa kia, Hozymaling là xứ nhộn nhịp dân chúng, đông hơn cả New York nữa cơ chứ. Trên bầu trời, có rất đông những loài thú đang cùng xông xuống với họ, dường như chúng nó cũng căm thù dòng dõi Hartley lắm. Bà Jeanette giơ hai tay lên trời:
        "Ngăn cản! [4]".
        Tât cả mọi người đều bị đứng khựng lại như đá, không phải đá, họ còn tri giác để nhận biết được việc diễn ra xung quanh. Người mà đã đọc thần chú nói:
        "Các người sao vậy hả, chẳng phải là thế giới phù thủy ta đang cần người lãnh đạo ư ?".
        Một người nói lên dù bị đứng khựng như điểm huyệt đạo:
        "Đúng là chúng tôi cần người lãnh đạo, nhưng phải cho cái tên Hartley ấy một bài họ chứ!".
        Bà Jeanette cố khuyên:
        "Các người chưa từng nghĩ là sau khi Đấng Tối Cao bị các người đánh bị thương hoặc theo lí chết luôn, thì lúc đó sẽ như thế nào, có phải là các người sẽ tự chiến đấu với các con ác quỷ đó ư, các người có đủ sức sao".
        Bà ấy dừng lại một lúc để tĩnh tâm lại tinh thần, và nói tiếp:
        "Các người hãy cố bình tĩnh suy nghĩ lại đi, nếu muốn trả thù cho những người đã hi sinh thì hãy để Đấng Tối Cao được sống, để ngài giúp ta đuổi bọn ác quỷ, đó là chuyện cần làm đấy. Và sau đó hãy muốn làm gì thì làm".
        Mọi người bên dưới dường như khóc theo cùng những lời nói của bà ta, có một người bạo gan hỏi:
        "Bà có chắc là ông ta sẽ đuổi được bọn ác quỷ đi không".
        Jeanette lúc này không nói gì nữa, xoay qua nhìn vào ông Hartley, đã đến lượt ông ấy thuyết giáo họ rồi:
        "Này mọi thần dân". Ông nói. "Nếu các người không tin tôi, tôi sẽ không làm Đấng Tối Cao nữa mà sẽ giao quyền lại cho con trai tôi, đã được đưa đến đây từ sớm, tên nó là Peter Hartley, từ ngày mai, tôi sẽ làm một buổi lễ giao quyền. Các người thấy sao".
        Và cả nơi ấy bao trùm bởi sự im lặng thất thường, chỉ còn lại những tiếng chim kêu, quạ hú khắp nơi. Nhưng ông Hartley đã làm sự im lặng này biến mất:
        "Giải chú! [5]"
        Tất cả đều đã đi đứng lại bình thường, bốn người này đây buồn bả đi dọc tới, thần dân đã biết điều, tránh đường cho họ đi. Khắp nơi đều đã yên lặng trở lại, mọi người đều ai nấy vào nhà mình. Một lát sau, tại cái nơi được gọi là phòng họp của Hozymaling. Cậu thanh niên Peter đang ngồi trên chiếc sô-pha trong phòng đó, cậu hầm hừ như đã biết được chuyện gì rồi vậy. Ông Hartley bước đến bên đó. Cái cậu Peter này đang ngồi khoanh tay lại ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
        "Con trai". Ông Richard nói.
        Peter xoay mặt lại nhìn vào mặt cha của mình, không nói một lời nào cả. Mọi người thì nhìn thẳng vào mắt của cậu ta, thúc giục cậu ta điều gì đó, nhưng thật quá đáng với cái thằng hổn tử kia. Nó vẫn không nói một lời nào mà dùng đôi mắt hận thù nhìn vào mặt người cha Đấng Tối Cao của mình.
        Ngày hôm sau, cái ngày định mệnh mà Peter phải lên thay cái trọng trách quan trọng của ông Richard đó. Một cậu nhóc tuổi mười chín, thanh thiếu niên đang tuổi mới lớn phải làm một Đấng Tối Cao thế. Buổi tối hôm đó, tại cái pháp trường cũ xưa kia, không khí trở nên căng thẳng hơn. Người dân đông nghẹt dưới đường, Ông Richard dẫn đầu bộ ba tài nữ, và cả cậu Peter nữa, từ từ, chậm chậm, bước một bước rồi đến bước thứ hai cho đến khi đi lên trên một cái bục tương tự như bục giảng trong trường học thế. Ông Hartley đang đứng bục trước hàng nghìn dân chúng còn sống sót, bên cạnh ông là cậu Peter đang đứng nhìn thẳng xuống. Những sinh linh dưới kia hồi hộp chờ đợi. Ông ấy tuyên bố:
        "Hôm nay, cái ngày định mệnh của con trai tôi, Peter Hartley".
        Nói đến đây, nước mắt đã rớt ra, ông lau những hạt lệ ấy và nói tiếp:
        "Tôi, Đấng Tối Cao của Hozymaling, tôi xin tuyên bố sẽ nhường quyền quản lí thế giới này cho con tôi. Nó chính là Tân Đấng Tối Cao của mọi người đấy".
        Một tràn pháo tay vang dội lên. Peter nói:
        "Tôi xin hứa sẽ làm tốt công việc này để mọi người sẽ không bị bất cứ xâm hại, tôi thề, Peter Hartley sẽ làm một Đấng Tối Cao tốt, mọi người không cần phải lo lắng điều gì về bọn ác quỷ cả, ngày mai tôi sẽ đi học phép thuật".
        Ông Richard lúc này tháo cái vòng ra và cầm nó giơ lên, nói:
        “Xin các vị làm chứng”.
        Ông ấy đặt vào tay của Peter, nắm chặt tay cậu ta và đeo vào, khắp nơi như tràn ngập tiếng hò reo vang dội. Mọi người ai ai cũng chúc mừng Tân Đấng Tối Cao Peter Hartley lên ngôi, mong sẽ trị vì tốt cái xứ Hozymaling. Rồi mai đây, Peter có thể sống được không còn chưa biết được nữa là chuyện khác. Sau đó một vài phút thì cái buổi lễ ngắn ngủi này đã tan rã, mọi người đều ai về nhà nấy, không một vấn bận gì mà đánh một giấc yên từ giờ đến sáng hôm sau. Còn những phù thủy này thì không, họ ngồi lại tại một cái bàn trong phòng họp. Có mười người tất thảy. Hai cha con dòng họ Hartley quen thuộc, hai chị em nhà Talbot, bà Jeanette. Lại còn xuất hiện một phù thủy mới nữa cơ chứ, đó là cậu thanh niên cũng cở tuổi Peter, họ Atkins [6], Tom Atkins, cùng cô bạn gái của mình, dòng dõi Gusto [7], Angela Gusto, ba anh em khác tuổi chênh lệch Angela nhà Wilson [8] là Kevin, Dean, và Keith. Họ cùng tụ họp lại với nhau, trên cái bàn đó có một quyển sách tực đề ‘Hozymaling’, tên của thế giới phù thủy đây mà. Ông Hartley nói với con trai mình:
        “Peter, con hãy cố gắng học thuộc những gì trong quyển sách này, nó rất quan trọng, hãy xem nó là bách khoa toàn thư nhé, học thuộc, và nhớ kĩ”.
        Một quyển sách củ kĩ đó lại rất quan trọng đối với thế giới phù thủy Hozymaling, không có nó thì không có thế giới này, tại sao ? Hãy để Alex khuyên Peter thêm lần nữa:
        “Peter, cháu hãy giữ kĩ nó không cho những người nào khác ngoài chúng ta biết, trong quyển sách có dây chuyền ngọc [9] để giữ sự yên bình cho cả thế giới đấy, hãy cố giữ nó, không để lọt vào tay bọn quỷ dữ, nhớ kĩ cháu nhé”.
        Và rồi tất cả đều đứng dậy đi hết, chỉ còn lại một mình Peter cậu phải học thuộc quyển sách dầy này theo lời của cha mình và bà Alex đã răn dặn. Cậu mở nó ra, trố mắt nhìn vào một sợi dây chuyền sáng chói trước mặt, giơ tay lấy nó đeo vào cổ một cách vui vẻ, Peter đã làm thế.
        _________________________________
         
        Chú thích:
        [1] Thần chú mở cửa: xem trang 38.
        [2] Dòng họ Lầy Nhớt: họ mà những con vật rất hôi hám, sống trong đầm lầy, khó ai mà có thể ở chung với họ này.
        [3] Dòng họ Doglubm: Dòng họ của những con chó, những con vật gần giống thế, chiếm số ít nhất trong Hozymaling, chúng có sức mạnh đặc biệt là có thể giả tiếng một ai đó chính xác.
        [4] Thần chú ngăn cản: xem trang 38.
        [5] Thần chú giải chú: xem trang 38.
        [6] Dòng họ Atkins: một dòng họ có cậu con trai tài giỏi.
        [7] Dòng họ Guston: cũng có thể nói như vậy, con gái họ cũng rất tài và đang làm người yêu của con trai Atkins.
        [8] Dòng họ Wilson: có ba người con trai với va tài lẻ khác nhau nằm trong những người trấn giữ Hozymaling
        [9] Chiếc vòng ngọc: nó có uy lực trấn giữ cả thế giới, hoặc là cả Trái đất nếu nằm trong tay phù thủy, còn nằm trong tay bọn quỷ dữ thì trở thành viên ngọc giết người vô số. Uy lực chỉ được sử dụng một lần một thế kỉ.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2009 14:46:14 bởi novelist >
        #4
          novelist 01.08.2009 14:42:58 (permalink)

          CHƯƠNG NĂM
          QUYỂN SÁCH HOZYMALING





          Cái quyển sách này là gì không biết nữa. Peter sau khi đã đeo cái dây chuyền ngọc vào cổ rồi thì dùng tay phải chà nhẹ vào trang sách đầu tiên, có thể đây là động tác quen thuộc khi đọc một quyển sách của bao người, không thể gọi là động tác của riêng ai. Cái trang đầu tiên được các người soạn sách ghi:
          NHỮNG ĐẤNG TỐI CAO VÀ CÁC SỰ KIỆN
           
          Ngày 22 tháng 6 năm 1853 theo lịch ở thế giới loài người, hôm ấy, có ba ông phù thủy trạc chín trăm tuổi ngoài, đã bay xuống một mảnh đất trống nằm sâu trong lòng đất của Trái dất mà loài người ngự trị từ bấy lâu nay, họ đã thành lập nên cái xứ sở Hozymaling, gồm ba người lãnh đạo, ông Bernard Hartley đứng đầu, xưng là Đấng Tối Cao, dòng họ cao quý nhất của phù thủy, cùng hai người kia, một là thuộc dòng họ Talbot, và người kia không chấp nhận làm một lãnh đạo, ông ấy là dòng dõi Plouyd sau này. Từ lúc đó, ông ấy chỉ chấp nhận làm một thần dân của xứ sở này thôi. Cho nên theo lời người truyền đạo thì chỉ có hai người khai sinh Hozymaling.
          BERNARD HARTLEY.

          Cái vị Đấng Tối Cao đầu tiên, ông Bernard Hartley ngự trị trong vòng bảy mươi năm, tám ngày thời gian ngắn nhất, từ ngày 1 tháng 1 năm 1 theo lịch của Hozymaling tức cái ngày thành lập cho đến ngày 29 tháng 10 năm 70 thì ông nhường ngôi cho con mình, và mất vào lúc 14 giờ 59 phút ngày 9 tháng 1 năm 72 do bị một con dã thú ăn thịt khi đi tham quan cảnh, thọ 998 tuổi.
          Trong cái thời gian ngự trị của mình, ông đã làm biết bao nhiêu điều tốt đẹp, chính tay ông, một Đấng Tối Cao, đã xây dựng lên mười sáu triệu tám trăm năm mươi ba nghìn sáu trăm mười chín ngôi nhà, ba ngôi chợ. mười lâu đài cho những dòng họ được gia nhập vào dòng thống lĩnh, bảy mươi sáu nghìn tám trăm hai mươi hai phong cảnh đẹp được dựng lên nhờ bàn tay ông, nạp thêm được mười hai nghìn sáu trăm năm mươi ba dân chúng.
          Ngày 3 tháng 1 năm 1, tức năm Bernard thứ nhất, mười thần dân đầu tiên gia nhập vào Hozymaling, trong đó có tám gia đình vào cấp lãnh đạo. Ông hứa với họ là sẽ xây cho mỗi gia đình một lâu đài.
          Ngày 13 tháng 1 năm 1, ông đã xây xong mười căn lâu đài trong đó có của mình. Một lời hứa danh dự, điều đáng học.
          Ngày 5 tháng 2 năm 1, ông dã hoàn thành tất cả mười sáu triệu tám trăm năm mươi ba nghìn sáu trăm mười chín ngôi nhà cho dân chúng
          Ngày 17 tháng 5 năm 1, ông lập ba ngôi chợ để giúp người dân mua bán dễ dàng hơn, một là chợ thú, bán những thứ về con thú dữ, hai là chợ phép thuật, bán dụng cụ phép thuật, và cuối cùng là chợ vui chơi, dành cho những em bé thích đùa giỡn.
          Ngày 26 tháng 10 năm 2, cũng tức năm Bernard thứ hai, ông làm một buổi lễ nhân sáu trăm sáu mươi sáu ngày ngự trị Hozymaling. Hôm ấy, ông mở một bữa lễ thật long trọng nhưng tất cả dân đều được mời, đó là một điều đáng cần phải học bởi hãy xem dân như con đừng phân biệt giai cấp.
          Ngày 10 tháng 5 năm 3, tức năm Bernard thứ ba, ông lập một nữ thường dân mà ông yêu lâu nay làm hoàng hậu, vị hoàng hậu này rất vui mừng cũng như gia đình cô, bởi cô cũng đã đem lòng yêu ông khi mới gặp lần dầu.
          Ngày 15 tháng 7 năm 10, tức năm Bernard thứ mười, hoàng hậu hạ sinh hai người con một trai một gái, hoàng tử tên là Herbert Hartley và cô công chúa tên Margaret Hartley.
          Ngày 22 tháng 7 năm 10, công chúa Margaret trong lúc đi chơi ngoài sông đã bị chết đuối, lúc đó, không có ai nên đã không kịp thời cứu cô.
          Ngày 25 tháng 7 năm 10, cái xác của cô công chúa được một thần dân của xứ sở phát hiện ra, báo cho hoàng cung biết và ngay sau khi nghe tin thì hoàng hậu đã ngất xỉu.
          Ngày 28 tháng 7 năm 10, hoàng hậu đã qua đời vì không chịu nổi cú sốc nặng nề của cô công chúa.
          Ngày 10 tháng 5 năm 68, tức năm Bernard thứ sáu mươi tám, ông đã lập di chúc và tuyên đọc nó trước mặt dân chúng nói là sẽ nhường ngôi cho hoàng tử. Đây cũng là điều đáng học, không có gì là bí mật.
          Ngày 23 tháng 6 năm 69, tức năm Bernard thứ sáu mươi chín, ông đã khánh thành bảy mươi sáu nghìn tám trăm hai mươi hai phong cảnh đẹp.
          Ngày 29 tháng 10 năm 70, tức năm Bernard thứ bảy mươi, ông đã chuyển ngôi cho con trai mình, Herbert Hartley dưới sự chứng kiến của hàng nghìn dân.
          HERBERT HARTLEY.
          Đấng tối cao thứ hai, Herbert Hartley, là một người đã đưa cả thế giới phù thủy lên đỉnh cao. Ông trị vì một nghìn không trăm ba mươi lăm năm một tháng, một ngày, từ ngày 29 tháng 10 năm 70, đến ngày 30 tháng 11 năm 1105. Trong thời gian này xảy ra nhiều chuyện lắm, nhất là những năm phồn vinh, sống thọ một nghìn không trăm chín mươi tám tuổi. Ông chết vào ngày 20 tháng 7 năm 1108, lúc 22 giờ 28 phút.
          Trong suốt quảng đời của mình, ông đã xây lên năm ngân hàng một nhà hát Opera, một bệnh viện, bảy trăm mười tám triệu căn nhà tiếp theo, bảy cảnh đẹp và rất nhiều thứ khác nữa, làm cho chúng thăng hoa lên đỉnh cao thật cao, ông là người có nhiều ưu điểm, thông minh tuyệt đỉnh. Trong đó, ông đã nạp bảy mươi triệu dân.
          Ngày 29 tháng 10 năm 70, tức năm Herbert thứ nhất, ông đã được cha mình truyền ngôi cho.
          Ngày 30 tháng 6 năm 71, tức năm Herbert thứ hai, ông khánh thành cái ngân hàng đầu tiên mang tên Withbank.
          Ngày 19 tháng 11 năm 71, ông đã xây lên sáu triệu hai trăm ba mươi căn nhà cho các thần dân.
          Ngày 9 tháng 1 năm 72, tức năm Herbert thứ ba, cả thế giới Hozymaling mười hai nghìn sáu trăm năm mươi ba người này đã khóc thương cho vị Đấng Tối Cao đã qua đời này. Vào ngày đó, ông Bernard cùng ông Talbot đi dạo tham quan cảnh do chính mình xây nên, khi bước ra đường thì ai cũng cúi chào người mà họ kính trọng nhất. Nhưng khi đến một khu rừng thì bị một con thú dữ quá đói ăn thịt, ông đã ngăn ông Talbot giết con thú để cứu mình, ông đã hi sinh.
          Ngày 17 tháng 6 năm 77, tức năm Herbert thứ tám, ông đã hoàn thành tất cả những ngôi nhà còn lại, và khánh thành bốn ngân hàng tiếp theo tên Wizbank, Hozybank, Agembank và Crenbank.
          Ngày 6 tháng 8 năm 80, tức năm Herbert thứ mười một, ông lấy vợ lập hoàng hậu từ dòng họ Talbot.
          Ngày 7 tháng 10 năm 84, tức năm Herbert thứ mười lăm, ông nạp thêm sáu mươi tám triệu dân.
          Ngày 1 tháng 12 năm 96, tức năm Herbert thứ hai mươi bảy, ông đã thành lập một nhà hát Opera mang tên Highopera, có bảy mươi ba triệu chỗ ngồi, sang trọng từ ngoài lẫn trong.
          Ngày 4 tháng 12 năm 96, nhà hát đó đã diễn vỡ diễn đầu tiên, có tất cả sáu mươi hai triệu người đi xem.
          Ngày 18 tháng 3 năm 100, tức năm Herbert thứ ba mươi mốt, cả bốn ngân hàng đều thăng hoa, lên đến những số tiền khó có được, tổng tiền tài của cả Hozymaling lúc này là tám trăm hai mươi sáu nghìn ba mươi tỉ bảy trăm hai mươi hai triệu tám trăm chín mươi bảy nghìn ba trăm hai mươi hai đô-la.
          Ngày 24 tháng 5 năm 107, tức năm Herbert thứ ba mươi tám, hoàng hậu hạ sinh một hoàng tử lấy tên Rockefeller Hartley. Khắp nơi ăn mừng. Cùng hôm đó, hai triệu dân đã được thêm vào danh sách.
          Ngày 10 tháng 9 năm 109, tức năm Herbert thứ bốn mươi, hoàng hậu hạ sinh thêm một hoàng tử và một công chúa. Chàng hoàng tử tên Douglas Hartley, và nàng công chúa tên Rosalind Hartley.
          Ngày 8 tháng 4 năm 200, tức năm Herbert thứ  một trăm bốn mươi mốt, ông đã dựng lên bảy cảnh đẹp, cả nước khánh thành.
          Ngày 10 tháng 6 năm 209, tức năm Herbert thứ một trăm năm mươi, ông đã lập nên một bệnh viện để cứu giúp bệnh nhân mang tên Hospimaling.
          Ngày 25 tháng 9 năm 216, tức năm Herbert thứ một trăm sáu mươi bảy, ông đã lập nên một trường học phép thuật mang tên Witgoghart, nhận học sinh từ mười ba tuổi, học mười năm để trở thành phù thủy chính thức, được cấp bằng chính thức, nhưng trường học này chỉ hạn chế cho những phù thủy.
          Ngày 30 tháng 3 năm 220, tức năm Herbert thứ một trăm bảy mươi mốt, ông đã lập ra một trạm cấp giấy phù thủy - Wizard, bán phù thủy - Halfwizard, và người phàm tục - Redifytion.
          Ngày 22 tháng 5 năm 224, tức năm Herbert thứ một trăm bảy mươi lăm, ông xây dựng thêm một trường dành cho tất cả mọi người trên mười ba tuổi.
          Ngày 15 tháng 7 năm 253, tức năm Herbert thứ hai trăm linh bốn, vợ ông đã qua đời tại bệnh viện do căn bệnh lạ chưa được giám chứng.
          Ngày 18 tháng 7 năm 253, căn bệnh quái ác đó có tên là Thiên Phân, tức bệnh của ông trời phân phát cho, từ đó, bệnh này lan rộng khắp nơi.
          Ngày 5 tháng 8 năm 253, ông dựng lên một nhóm bác sĩ phù thủy giỏi để giúp những người có bệnh như vợ ông.
          Ngày 3 tháng 6 năm 257, tức năm Herbert thứ hai trăm linh tám, ông lập ra một nơi chuyên sản xuất đũa phép.
          Ngày 7 tháng 8 năm 290, tức năm Herbert thứ hai trăm bốn mươi mốt, ông đã lập ra một bộ luật quy định về các bộ mặt ở  thế giới.
          Ngày 19 tháng 8 năm 315, tức năm Herbert thứ hai trăm sáu mươi sáu, ông đã lập ra Viện hàn lâm như loài người, để tổ chức và trao giải nhiều cuộc thi.
          Ngày 30 tháng 9 năm 399, tức năm Herbert thứ ba trăm năm mươi, ông đã lập một nơi để sản xuất những chiếc vòng của phù thủy đang đeo hiện nay.
          “Ôi, dài thế ?!! Thôi, bỏ qua.”. Cậu ấy than.
          Và tiếp theo đó, cậu Peter phải đọc một vài dòng văn dài cả chục trang về những Đấng Tối Cao tiếp nối theo sau, trong đó có cả nhiều việc làm rất tốt và cũng có nhiều việc làm tồi tệ không tả nổi như ông nội của cậu. Cậu cũng đã rất ngỡ ngàng khi đọc những số tuổi, đặc biệt là tuổi của chính mình, cậu không bao giờ ngờ được. Tiếp đến, cái phần mà cậu đọc đây mang tựa:
          NHỮNG DÒNG MÁU
          1. Dòng máu Hartley:
          Đây là dòng máu của Đấng Tối Cao đã nói trong phần trên, theo thời gian dần trôi thì dòng máu này gồm Bernard Hartley, Đấng Tối Cao đầu tiên, Herbert Hartley, người nối tiếp, Douglas Hartley, người tiếp nối, Ronald Hartley, Đấng Tối Cao thứ tư, người nối dỗi kế là Draco Hartley, người này bị dân chúng ghét bỏ, một người hoàng tử bị ông ta dẫn bỏ xứ, Richard Hartley, con ông là Peter Hartley.

          Những người trong dòng họ này có sức mạnh vượt trội, những câu thần chú họ gieo thì có thể đánh bật tất cả mọi câu thần chú tương tự, có thần lực mạnh nhất.
          Họ là những phù thủy, có máu phù thủy, xếp vào hàng Wizard.
          2. Dòng máu Talbot:
          Họ này được xếp thứ hai bởi cùng với họ Hartley dựng nên non nước này. Họ có thể có uy lực ngang ngửa hoặc kém một phần nhỏ nào đó đối với Hartley. Khó mà ai so sánh được với họ, có hai phụ nữ chiếm trong cái bộ ba tài nữ.
          Cái dòng họ này có người đã cùng ông Bernard lập nên thế giới này, Alan Talbot, ngoài ra còn ông Fritz Talbot, Ann Talbot, Connor Talbot, Mike Talbot, hiện nay còn sống là Alexavdra Jane Talbot, Sally Talbot, Terry Talbot.
          Một số dòng chữ nữa được viết rất dài xuống mãi đọc không xuể trong cái phần hai này đây, không thể xem hết được, cái phần ba có thể nói là phần rất quan trọng đấy, phải xem hết rồi mới lật sang trang cậu Peter này sao lâu thế, đọc hãy nhanh lên đi.
          “Còn nữa ư ?!! Thôi, bỏ qua cái phần này luôn”. Peter than tiếp.
          Cậu lật sang vài trăm trang tiếp, vui mừng nói:
          “Cái phần này đây, hay quá ?!!”.
          Ôi, chờ đợi mãi, đã đến rồi, tựa đề:
          NHỮNG CÂU THẦN CHÚ HỮU DỤNG
          1. Thần chú điều khiển, có tác dụng điều khiển những người khác kể cả con người và đầu óc trừ trái tim: Skiptama Olimina.
          2. Thần chú bảo hộ, tạo thành một là chắn những câu thần chú khác, hoặc phá hủy uy lực của chúng lúc đang đến: Protectem Squarfytion.
          3. Thần chú ngăn cản, chặn những thứ gì đang chạy đến mình nhưng họ vẫn còn tri giác: Stograma Ogwarymin.
          4. Thần chú hủy hoại, làm mọi vật xung quanh trong một ki-lô-mét đều bị hủy hoại hoàn toàn: Sabotawin Hquawet.
          5. Thần chú tẩy não, làm người khác mất kí ức về một chuyện gì đó mà người gieo cần: Distraunow Swahoung.
          6. Thần chú hóa đá, làm người khác bất động, không tri bất giác cho đến khi được hóa giải: Silicucan Rawrit
          7. Thần chú biến mất, làm mình hoặc người khác biến khỏi nơi này và xuất hiện tại nơi khác theo ý muốn, thần chú được đi kèm với bột biến: Vanclum Onhectrum.
          8. Thần chú mở cửa, mở ra cái cánh cửa của thế giới phù thủy Hozymlaing, chỉ có tác dụng với cánh cửa này duy nhất: Ophodoor.
          9. Thần chú hiện hình, có khả năng làm hiện hình những vật đang tàng hình: Manifesoun Oramskig.
          10. Thần chú hủy diệt, diệt mọi thứ trên đời này, đây là thần chú chỉ dùng trong chiến đấu và xử tử, không thể giải chú này chỉ có thể hồi sinh người chết trong vài phút: Extermiran Mesko.
          11. Thần chú bay lượn, làm mọi vật bay theo tay mình, dùng được cả cho con người: Hovermatie Squyphi.
          12. Thần chú đóng cửa, dùng để niêm phong một căn nhà hoặc cái gì đó không muốn ai vào: Freezin Aloman.
          13. Thần trú tra tấn, dùng để muốn tra tấn một người nào đó, còn đau khổ hơn cả chết, làm cho người bị tra tấn không còn sức chống trả: Torturon.
          14. Thần chú phát sáng, có thể phát sáng theo ý muốn, mỗi lần đọc thần chú thì nó càng sáng lên: Lumines.
          15. Thần chú hồi sinh, giúp người chết hồi sinh trong vài phút ngắn ngủi, có tác dụng với chú hủy diệt: Revinamin Oskaw.
          16. Thần chú phóng to: làm một vật gì đó to theo ý mình, mỗi lần đọc lại càng to, không có tác dụng với con người: Enlargeran.
          17. Thần chú giải chú, giúp giải hoàn toàn mọi câu thần chú đã được gieo ra, không có tác dụng với chú hủy diệt: Excepswona.
          18. Thần chú tàng hình, làm mình hoặc người hay vật khác trở nên tàng hình trong không gian: Disapwari Oramskig.
          19. Thần chú chuyển hóa, giúp chuyển hóa từ một phù thủy thành hình dạng con người nhưng đây chỉ là thần chú phòng khi cần thiết thôi: Changhwan Alomano.
          20. Thần chú câm nín, làm mọi vật mọi người xung quanh trở nên im lặng không nói một lời nào:
          21. Thần chú triệu tập, dùng để tập trung lực lượng của bên ác cũng như bên thiện khác nhau: Summo Andifit.
          22. Thần chú thu nhỏ, dùng để thu nhỏ lại một vật gì đó, không tác dụng đối với con người: Diminonwen.
          23. Thần chú tấn công, dùng để tấn công một người nào đó, vật nào đó, làm chúng bị văng ra thật xa: Attacio Snuma.
          24. Thần chú cười vỡ bụng, làm đối phương cười mãi cho đến khi nào được giải chú: Laugehigh.
          25. Thần chú sữa chữa, làm một vật nào đó từ hư hại để trở thành lành lặn, có tác dụng với những người khuyết tật: Repaxta.
          26. Thần chú sạch sẽ, làm mọi thứ quanh mình trở nên sạch sẽ đến cùng dù nó có dơ cỡ nào đi chăng nữa: Cleayin.
          27. Thần chú giải cứu, như S.O.S, nó là tín hiệu cấp cứu của thế giới phù thủy: Hextonglani Oraska.
          28. Thần chú mở khóa, giúp mở mọi cánh cửa bị khóa chặt thế nào, có tác dụng tất cả mọi cửa: Alomxopedo.
          29. Thần chú nhân đôi, làm một vật gì đó nhân đôi lên, có tính chất, chất lượng y như vật chủ, không tác dụng với con người: Doub
          30. Thần chú cắt đôi, dùng trong chiến đấu, cắt đôi một vật hay người nào đó: Cutyhung Swinpe.
          31. Thần chú nhớ mãi, làm người khác nhớ mãi về mình, không bao giờ phai cho đến lúc chết: Remexnum Omacniga.
          32. Thần chú đọc sách, có thể đọc những quyển sách dầy cỡ nào đi nữa trong thời gian rất nhanh: Reabohant.
          33. Thần chú hóa trang, có thể hóa trang thành những gì mà mình muốn được, ví dụ là người nghèo thành giàu, chó thành khỉ, v...v...:
          34. Thần chú bóng tối, có khả năng làm một nơi tối đen, càng đọc thần chú càng tối: Darinta.
          35. Thần chú choáng váng, có thể làm đối phương chóng mặt không còn sức đấu: Hexuhand Maeni.
          36. Thần chú phát nổ, làm đối phương trong vòng một dặm nổ tung không xác: Babigk Howm.
          37. Thần chú phản công, có khả năng phản lại những câu thần chú, có tác dụng đối với chú hủy diệt, tùy sức mạnh: Counatta Umain.
          Trong lòng của Peter lúc này đang rất hào hứng để chờ đợi sử dụng những câu thần chú này, cậu ấy lẩm nhẩm:
          “Thật tuyệt”.
          Quyển sách này còn rất nhiều ở đằng sau, hãy đến phần tiếp theo, chắc là cậu sẽ thích lắm phần này, bởi có nhiều thứ để trang bị cho mình. Và còn rất nhiều thứ khác nữa, hãy xem đi Peter. Nhưng trong lúc đang đọc quyển sách này thì cậu dường như cảm giác có một ai đang nhòm mình qua cái kính ở cửa sổ sau lưng. Đó là ai, nhân vật nào nữa đây ?
          “Peter, cậu hãy đưa nó cho ta”. Một giọng nói ghê sợ phát ra.
          Cậu không kiềm chế được mình nên la lên một cách vô thức. Mọi người trong căn phòng đó từ đâu bay đến, duy chỉ có cha cậu là chạy đến bởi đã mất chiếc vòng pháp thuật rồi.
          “Chuyện gì ? Peter, có chuyện gì ?”. Ông ấy hốt hoảng.
          “Dạ...”. Hình như cậu Peter này đã lễ phép hơn. “Có ai đó ở đằng sau tấm kính cửa sổ theo dõi con”.
          “Tấm kính”. Chín người phù thủy đó hoảng hốt.
          Chuyện gì sẽ rồi xảy ra trong khuôn khổ thế giới Hozymaling này nữa đây, mới chỉ lên ngôi được vài giờ đồng hồ mà cậu này phải gành một chuyện lạ nữa. Người đó là ai. Ai thế, có lẻ, đây chỉ là suy đoán, là một con ác quỷ, con ác quỷ đầu tiên.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2009 14:55:33 bởi novelist >
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9