ĐẤNG TỐI CAO VÀ ÁC QUỶ TRONG GƯƠNG
ĐẤNG TỐI CAO VÀ ÁC QUỶ TRONG GƯƠNG
THE GREAT WIZARD AND THE MIRROR DEVIL
CHƯƠNG MỘT
GIA ĐÌNH HARTLEY
Gia đình Hartley [1], sống tại một căn nhà nhỏ mang số 666 đường Ave thứ 10, thành phố New York nước Mỹ. Gia đình này thường lạ lẫm với bà con xung quanh họ. Thường thì nói, họ ít khi nào sống trong căn nhà ấy. Những gia đình mới dọn đến sống tại đây cũng có người không biết đến sự có mặt của họ nữa là khác. Nhiều người nói là nhà đó đã bị bỏ hoang từ lâu. Thật chẳng có một chuyện nào ngạc nhiên đến thế, mấy căn nhà sống cùng với nhau mà như chẳng quan tâm gì nhau cả.
Ông chủ của căn nhà này, Richard Hartley, làm một tài xế taxi, thường rất ít về nhà. Ông ta nhìn như đã ngoài bốn mươi, có thân hình cân đối, có thể nói ông ta là một kẻ nghiện rượu. Vợ ông, bà Hartley đã chết lúc đứa con trai độc nhất của họ được sinh ra. Cậu thanh niên khoảng mười chín tuổi gì đó, Peter Hartley cũng chính vì chuyện đó mà bị cha của mình xem như là một đứa con khắc cha khắc mẹ. Cậu là người có thể nói là thân hình rất thể thao, có sức khỏe cũng được xem là tốt. Cái gia đình Hartley này được xem là cá biệt. Ông Hartley ấy thì thường không về nhà bởi công việc, còn Peter thì chỉ lo chơi bời lêu lỏng, kết quả học tập sút kém hơn bạn bè. Cậu cũng rất hay đi chơi qua đêm nên căn nhà số 666 đã bị cô lập khỏi đường Ave thứ 10. Peter thường kéo cả một đám bạn về nhà mình chơi, mở nhạc lớn ầm ỉ khiến các hàng xóm khó chịu. Có người còn nặng lời chửi cậu ta có cha sinh không có mẹ dạy. Nhưng những lời chửi bới ngoài kia đâu có lọt vào lỗ tai của cậu. Các bạn của cậu ta còn ngủ qua đêm tại đó cho đến sáng hôm sau thì cả căn nhà trở thành bãi rác kinh khủng nhưng cậu cũng mặc để nó như vậy, không dọn dẹp một tí nào cả.
Trong một đêm tĩnh lặng không tiếng ồn trên con phố này, Peter mặc cái áo ba lỗ cùng chiếc quần đùi nhỏ từ trên cái cầu thang bước xuống mở cái vô tuyến truyền hình và leo lên nằm dài trên chiếc sô-pha để hưởng thụ cuộc đời đối với cậu là thoải mái. Gió cứ luồn vào nhà qua khe cửa sổ hé mở, nghe như lành lạnh. Cậu đã định đứng lên đóng chặt cái cửa sổ lại nhưng cái tính lười làm việc đã ngăn lại. Nhìn xuống cái sàn nhà đầy rác bẩn, nào là vở bánh kẹo, những cái lon nước ngọt và các vết bẩn hoặc là vết thức ăn đầy rẩy. Còn tệ hơn, cả nhà bốc lên cái mùi hôi thúi khắp nơi, đây có phải là nơi của một con người sống chăng. Bên ngoài phố, trên những cành cây, những chú chim tụ về đây hót líu lo, gió thổi qua khẻ là xào xạc, tiếng con cú mèo đang đậu trên nóc nhà của Peter. Hãy yên lặng nghe bản giao hưởng của thiên nhiên. Nhưng cái bản nhạc này bị tiếng động phát ra trong vô tuyến nhà Hartley. Trên bầu trời đen mịt cùng cái ánh trăng sáng được bao bọc bởi hàng nghìn vì sao sáng đang rọi xuống chiếc taxi của ông tài xế Richard Hartley đang đi dọc theo con đường về căn nhà nhỏ kia một cách chậm chạp. Ông lái xe đi tiếp và dừng lại trước căn nhà mang số 666 của mình. Ông ta cầm lên cái loa bộ đàm mình để báo với cái cô tổng đài tiếp viên taxi về việc nghỉ ngơi vài phút của mình. Khi bước ra khỏi chiếc xe, con cú mèo trên nóc nhà nhìn chằm vào ông nhưng lúc này thì ông Hartley này chưa để ý đến cái con chim cú kia. Lấy từ trong cái túi áo ra một xâu chìa khóa khoảng vài chiếc vỏn vẹn, ông cầm trên tay kiểm tra từng chiếc để tìm cái chìa khóa cửa nhà. Đột nhiên cái cánh cửa ấy tự động bật mở ra mà ông ấy còn chưa tìm ra cái chìa khóa chính xác nữa cơ chứ. Có sự huyền bí nào chăng. A! Không có gì đâu. Chính cậu Peter đã mở cửa cho ông vào.
Ngay lúc đó, một người hàng xóm đang từ trong nhà bước ra để vươn vai hít thở không khí trong lành trong buổi tối hôm nay. Thật lạ là giờ này ông hàng xóm ấy còn chưa ngủ. Ông Hartley nhìn vào người hàng xóm ấy mà không mở miệng cho một lời chào nào cả. Hãy mặc kệ ổng đi. Hãy đi vào vấn đề chính. Cậu Peter ngay sau khi mở cửa ra thì chạy ngay vào chiếc sô-pha để tiếp tục hưởng thụ. Ông Richard lắc đầu nói:
"Chừng nào mày mới lớn được đây, Peter. Mày đã mười chín tuổi rồi đấy, phải có một chút bản lãnh để gánh giác cái gia đình này chứ, tao cũng đã mệt mỏi lắm rồi đây".
Từ một căn nhà đầu đường khu phố kia, mang số 670 hay gì đó, cũng nằm trên đường này, một bà già cũng không ngủ, ngồi trên chiếc ghế lắc lư nhìn vào cha con Hartley. Còn Peter, vẫn ưởn mình nằm trên chiếc ghế ấy, cậu chậc lưỡi và bỏ qua những lời khuyên của cha mình, tiếp tục đặt hai con mắt thâm quần kia vào cái vô tuyến đó. Không còn thiết nói thêm bất cứ một lời nào nữa, ông Hartley lặng lẽ bước đi lên lầu để có thể cố đánh một giấc ngủ ngon trong vòng vỏn vẹn chỉ ba mươi phút ngắn ngủi. Trong vòng ba mươi phút nhanh nhảu này mà dường như là cả ba mươi tiếng đồng hồ dài đăng đẳng đối với cậu Peter, cậu ta đang cố giết thời gian để qua một đêm thức trắng như hôm nay. Cứ theo chu kì khoảng bảy ngày thì Peter lại thức trắng một đêm dài như câu ‘Thức đêm mới biết đêm dài’, có lẻ là cậu ta nghĩ thế ư. Mà không đâu, vì bảy ngày kia thì cậu hầu như đều vui đùa cùng bạn bè tại nhà, tất đều làm phiền hà đến những ngôi nhà xung quanh nhưng điều đó lại làm cậu thấy dễ dàng đi vào một giấc ngủ hơn những ngày tĩnh lặng. Peter thấy đêm hôm nay quả là buồn chán, cậu chợt thấy cái bụng mình thật cồn cào. Quyết định đi kiếm thức ăn cho vào cái bụng đói men của mình, cậu ta nhảy ra khỏi cái ghế sô-pha và tiến đến bên cái tủ lạnh trong căn nhà bếp nhỏ xíu. Peter mở cái cửa tủ lạnh ra để tìm thức ăn, nhưng trong ấy chỉ có vài trái cam thôi. Cậu nhép miệng:
"Hứ! Cả cái nhà mà chẳng tìm thấy được đồ gì ngon cả. Thôi kệ, có gì ăn nấy".
Và cậu con trai độc nhất của nhà Hartley đã cầm lên những món đồ ăn cuối cùng cón trong căn nhà này để góp phần cho sự buồn chán của đêm này. Peter đang cầm con dao để gọt vở những quả cam này thì bất chợt có chuyện kì lạ xảy ra, một tiếng nói vọng lên từ đâu trong căn nhà này, giọng nói nghe có vẻ khàn khàn của một người đàn ông đứng tuổi, cũng có lẻ là ông ta rất mệt mỏi hay là đang bị ốm đau:
"Richard Hartley, ông phải cứu chúng tôi. Bọn ác quỷ có sức mạnh vô biên đã giết chết rất nhiều sinh mạng rồi, cậu phải cứu chúng tôi".
Một lát sau thì có một tiếng khác vọng lên nữa:
“Cái nhà Hartley đã làm cho ta ra nông nổi này, Đấng Tối Cao không giúp người, bỏ xứ ra đi”.
Một tiếng kêu cứu nghe như rất thảm đang gọi cha của Peter và đến một lời chửi mắng, lúc này cậu có vẻ thấy rợn trong người nhưng lại lấy được bình tĩnh sau khi giọng nói tắt đi. Cậu nghĩ rằng có lẻ đây chỉ là một điều tưởng tượng ra trong đầu mình thôi, tưởng tượng với sự vô thức trong cái đêm dài này, hai tay ôm đầu lắc lư một lúc.
Ra khỏi nhà của gia đình Hartley, hãy dõi mắt theo con đường Ave số 10 đang yên tĩnh kia bỗng từ đâu trên trời một người phụ nữ già đang bay xuống trên chiếc chỗi thần, mà không, không phải, người thì cớ sao mà bay được, đó có thể như là một phù thủy. Một bà phù thủy đang cưỡi chỗi bay xuống ngay trên con đường này. Người hàng xóm kia cũng chắc đã đi vào nhà rồi nên không thấy chuyện xảy ra. Bà ấy mang vẻ như một phù thủy hiền lành ngoài tuổi lục tuần, đôi mắt đẫm những tình thương chan chứa, khoác một chiếc áo choàng màu tím dài từ cổ cho đến chân, nó còn quét cả đất, đầu đọi một chiếc nón chóp nhọn và trên cánh tay phải bà có đeo một chiếc vòng uốn khúc trông rất đặc biệt bởi cái hình thù kì lạ đó. Người mà sở hữu cái vòng ấy tên Alexandra Jane Talbot [2], một dòng dõi phù thủy rất nổi tiếng với uy lực có thể nói là tối cao, hoặc là sau cái từ tối cao một bậc, dòng dõi Talbot. Bà Alex bước đến trước cửa căn nhà 666 cá biệt kia, bàn tay cụm lại gõ vào cửa ba tiếng tỏ ý lịch sự. Từ trong nhà, Peter vọng ra hỏi:
"Ai đó ?".
Bà ấy nhẹ nhàng trả lời:
"Cho hỏi có ông Richard Hartley ở nhà không ?".
Ông Richard cũng rất tình cờ bước xuống ngay lúc ấy, nói:
"Tôi đây, bà là ai ?".
"Xin mở cửa cho tôi vào, ông sẽ biết ngay tôi là ai". Bà Talbot mạnh dạn đề nghị.
Lúc này ông Hartley đang thắt chiếc cà vạt của mình nên gọi Peter:
"Peter, mày mặc áo vào rồi đi mở cửa cho bà ấy đi, nằm đó hoài chết sớm đó".
Cậu con trai độc nhất này tức tối đứng dậy vì đã bị làm phiền hà đến cái sự hưởng thụ đặc biệt, quơ lấy chiếc áo khoác của mình trên cái tay vịn của chếc sô-pha, tiến đến bên cái cửa và mở nó ra, vẫn còn mặc cái quần lửng kia không thay. Cậu Peter giật mình khi nhìn thấy một người ăn mặc lạ thường như thế này đứng trước cửa nhà mình.
"Ai vậy Peter ?". Vừa uống nước ông Hartley vừa hỏi.
"Không biết". Một câu trả lời hổn láo với cha của mình.
Ông ấy bước ra cùng với cái ly thủy tinh đang cầm trên tay bước ra, và bất chợt khi nhìn thấy bà Alex đang đứng trước cửa nhà thì cái ly trên tay ông ta rớt xuống cùng sự ngạc nhiên quá độ của mình, hoặc là một sự sợ hãi lo lắng gì về một bí mật nào đó sắp bại lộ, có lẻ thế.
"Xin chào ông Richard". Bà ấy cúi chào.
Cái ly thủy tinh rớt xuống đã đặt một dấu chấm hỏi lớn trong đầu cậu thanh niên Peter về bà già bí ẩn này, cậu nhìn chằm vào bà ta, tự hỏi trong đầu mình những câu hỏi tu từ.
"Tôi có thể vào nhà được chứ". Bà ta nói tiếp.
"Vâng... à... vâng". Ông ngập ngừng. "Mời bà vào nhà tôi nghỉ một lát".
Bà Alex bước vào một cách tự nhiên nhưng khi thấy căn nhà quá bề bộn, Alex thở dài và nhìn vào hai cha con nhà Hartley như tỏ ý muốn nói là ăn ở bẩn quá. Thấy chướng mắt, bà ta đã giúp dọn dẹp sạch sẽ căn nhà bằng cách giơ cánh tay lên búng nhẹ các ngón tay nói:
"Sạch sẽ! [3]".
Cả ngôi nhà bỗng nhiên trở nên sáng loáng sau cái búng tay của bà ấy. Điều này đã làm Peter một lần nữa ngạc nhiên về bà Alexandra này nhưng có vẻ là ông Richard không mấy gì bất ngờ về hiện tượng lạ này, dường như đây là một chuyện thường ngày ông ta thấy vậy. Ông ta đang đứng trong bếp, cầm trên tay hai ly nước ra đặt trên bàn và lịch sự mời:
"Mời bà Talbot ngồi".
“Talbot. Biết tên bà ta nữa cơ chứ”. Peter há hốc mồm nghĩ ngợi trong đầu. Và theo lời mời thì bà Alex bước đi nhẹ nhàng đến bên chiếc sô-pha trước cái vô tuyến và đặt cả người ngồi lên ấy, ông Richard nói tiếp:
"Chẳng hay, hôm nay, bà ghé thăm cái căn nhà nhỏ bé này của chúng tôi là có chuyện gì chăng?".
Nghe đến đây thì bà ấy có vẻ rất buồn, uống một ngụm nước, bà nói:
"Thế giới phù thủy [4] đang bị năm con ác quỷ [5] quản lí, điều này có vẻ ông biết...".
Peter dường như đã bị lùng bùng cái màng nhỉ nằm trong hốc tai cậu ta khi nghe đến bốn chữ 'Thế giới phù thủy' và cái từ gì mà ‘Ác quỷ’ kia. Bà Alex nói tiếp:
"Chúng tôi đã nhiều lần cố trấn giữ lại nhưng thế giới ấy đã bị tàn phá nghiêm trọng, nhiều người bị giết chết, nên chúng tôi phải đến đây để nhờ hai người về giúp đỡ".
"Không được... không". Ông Richard cố phản đối.
Sự phản đối của ông đã làm cho Peter buộc miệng hỏi:
"Ông biết bà ta là ai à, chẳng lẽ...".
"Đúng đấy, mà cháu là Peter chăng?". Bà Alex hỏi .
"Vâng". Một sự trả lời hơi có duyên một tí đối với cậu Peter.
"Chúng tôi không còn...". Ông Hartley cố chặn lại không cho nói.
"Bố cháu và cháu và cả ta nữa...".
“Không được nói”. Ông nạt. “Không được nói cho nó biết”.
"Là những phù thủy". Bà ta cố giải thích cho cậu trai trẻ này hiểu.
Câu nói này, nhất là hai cái từ ‘phù thủy’ đã làm cả người Peter như run sợ lên. Cậu ta trừng mắt xoay qua nhìn vào ông Hartley, còn ông ấy thì lại nhìn vào bà Alex, bà ta nhìn ngược lại Peter, cái nhìn vòng tròn thật khó có thể tả tâm trạng của họ hiện nay là như thế nào. Nhưng có thể nói rằng, Peter đang bị sốc bởi một người là cha mình đã giấu mình một bí mật rất lớn mười chín năm nay, một người là bà phù thủy mình vừa mới quen biết đã bật mí cái bí mật này. Peter phải cố giữ bình tĩnh rất nhiều, nếu không thì bây giờ có lẻ cậu đã ngất xỉu rồi, không còn ngồi đây đâu. Câu chuyện về một Đấng Tối Cao của cái thế giới phù thủy kia đều bắt đầu từ đây, từ đây sẽ là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của Peter, người được xem là Đấng Tối Cao đó của thế giới phù thủy. Rồi để cứu thế giới ấy, Peter sẽ phải làm những chuyện hết sức kinh khủng đối với một thanh thiếu niên tuổi mười chín như thế này, hoàn toàn không phù hợp với những người cùng trang lữa với cậu ấy. Để làm được những chuyện đó, thì quãng đường đi, quãng đường đi trong cuộc đời của Peter phải nói là còn rất dài mới đạt đến sức mạnh để cứu cả thế giới phù thủy. Gia đình Hartley, một cái gia đình sống trong cái nhà mà mang con số huyền bí 666, cái con số chưa ai có thể giải đáp được, gia đình mà bị cô lập bởi những hàng xóm xung quanh. Và rồi mai đây, có lẽ sợ cô lập này không còn nữa, đó là vì một ngày không xa trong tương lai, Richard Hartley và Peter Hartley sẽ phải rời xa cái con đường Ave thứ mười này mà đi đến một con đường khác sống, không phải tron thành phố New York, không phải trong nước Mỹ, không phải trong thế giới này nữa, mà đó là một thế giới hoàn toàn khác xa đối với những con người trần tục [6] này đây. Thế giới mà đang phải chịu sự chiến tranh thảm khốc, không một ai dám ló cái mặt ra đường, các nhà lãnh đạo đang tìm cách để đối phó với những cái sinh linh mà gọi là Ác quỷ kia. Mai rồi, có thể hàng xóm không còn dịp để trách mắng cái gia đình này nữa, hoặc cũng có thể là họ sẽ thân thiện hơn rồi sao. Đó là điều mà tương lai sẽ xảy ra, để rồi một cuộc đời, hai cuộc đời rồi đến ba, bốn cuộc đời sau đều sẽ biết ơn đến những con người này, hoặc là họ sẽ chê trách những con người này không ngừng miệng.
____________________________________
Chú thích:
[1] Dòng họ Hartley: một cái dòng dõi được gọi là Đấng tối cao của thế giới phù thủy.
[2] Dòng họ Talbot: một cái họ của phù thủy đặc biệt, được xem như là một thái sư trong triều đinh Trung Quốc.
[3] Câu thần sạch sẽ: xem trang 38.
[4] Thế giới phù thủy: xứ sở Hozymaling, nơi mà các sinh vật trong trí tưởng tượng của con người sinh sống.
[5] Năm con ác quỷ: Ác quỷ trong gương Walter Henry Giles có sức mạnh gây ra ảo giác cho mọi người (xuất hiện ở Phần một), Ác quỷ Phục hồi Matthew Giles có sức mạnh phục hồi những gì đã mất, kể cả sinh mạng (xuất hiện ở Phần hai), Ác quỷ Bóng tối Alison Giles có khả năng chế ngự vào ban đêm (xuất hiện ở Phần ba), Ác quỷ phong vân Glorida Giles có sức mạnh điều khiển gió và bão (xuất hiện ở Phần bốn) và chúa tể của chúng, Ác quỷ Tim Giles, có thể làm bất cứ việc gì (xuất hiện ở Phần năm).
[6] Người trần tục: thường được biết đến với cái tên Honegiac trên thế giới phù thủy Redifytion, đó là những người không biết phép thuật, như những người ở thế giới loài người.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2009 21:56:03 bởi novelist >