Em cô đơn và chông chênh nỗi buồn?
Không hiểu vì sao ?
Không hiểu vì sao?
Câu hỏi ngàn đời vẫn chưa lời giải đáp.
Có phải em
Buồn và cô đơn giữa đám đông người?
Vì sao???
Anh nhớ lại câu thơ
"Ai nỡ bắt em gái bán hoa tang phải có bộ mặt buồn
Buồn mãi vậy, làm sao em sống nổi
Xin hãy giữ nụ cười, cho mọi người đến cõi
dằng dặc một kiếp người có mấy nụ cười đâu?" ***
Em ơi!
Trong cõi bể dâu
Trắng đen lẫn lộn
Cao thượng hẹp hòi
Cái buồn ghen tỵ niềm vui
Gío thoảng mây bay,em cần gì phải nghĩ!
Thả nỗi buồn vào cõi phù vân
Em lại là em
Say đắm cuộc đời
Mặc lá vàng rơi
Hẹn chồi xuân đến.
TRĂNG TREO
Đêm tàn canh,
Nhưng nỗi buồn hãy còn như mới nhú.
Tìm đâu chút an lành,
Khi cuộc đời còn trỗi giấc phù vân?
Nắm trong tay những món nợ đồng lần,
Có khó gì mà ngàn năm người đời chưa trả được?
Hạnh phúc có hình hài đâu
Nhưng nỗi buồn thì rất thật
Những thứ có rồi, về cát bụi là thôi.
Nhưng bây giờ
Em bỗng đắm say đời
Say hết cả buồn vui
Say luôn cả những điều từng được, mất.
Khao khát đi tìm ước mơ hoàn thiện nhất
Để thấy đằng kia,
Hạnh phúc là những ánh trăng treo.
Hà Thu
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2009 20:56:54 bởi Huyền Băng >