TRĂNG MUỘN Đêm buông... Lòng cô phụ chênh chao nỗi nhớ. Chỉ còn... Chút ánh tàn sót lại cuối mùa trăng. Người nơi đâu? Núi sông nào cách trở? Biết đến bao giờ, Tròn mộng ước trăm năm? Hà Thu MUỘN TRĂNG
Đêm buông !
Sầu viễn khách
Lòng ngỡ hoang tàn thân xa xôi
Níu mây mong tìm Trăng xứ lạ
Quay cuồng đêm vẫn loạn vân cao
Ánh trăng không thấy... chê lữ khách
Mỏi bước giang hồ mượn đêm say
Tàn đêm không tỏ đời chắc muộn
Có lẽ trăng sầu cũng chê bai
XuanVienXu TRĂNG TRÒN Sầu viễn khách
Một thân cô quạnh
Ngắm vầng trăng mà lệ cứ thầm rơi.
Biết khi nao mỏi bước bên đời
Có tìm thấy vầng trăng tròn hơn thế?
Tàn đêm,
Trăng đếm bước về,
Nhường ánh mặt trời nhô lên
Xua đi quạnh quẽ.
Và em cũng sẽ chẳng còn đơn lẻ
Bởi sớm nay nắng đã lên rồi.
Hà Thu