Thơ buồn người đọc cũng sầu
Chuyển tông, ta vẻ tranh màu thắm tươi.
Thơ vui châm biếm cuộc đời
Châm chích thế sự, lắm lời gian ngoa!
KHI CHỒNG LÀ... VUA!
Chồng là vua chúa thời nay
Vợ là tì nử, để sai hằng ngày!
Chồng là ông chủ rất tài
Chỉ tay năm ngón_Nằm dài chờ cơm...
Vợ là cá vướng vào nơm
Bị chồng xẻ thịt, chiên thơm mà dùng.
Chồng ví mình là anh hùng,
Phùng mang, trợn mắt, đùng đùng ra oai!
Vợ cam chịu kiếp đọa đày
Bị chồng ức hiếp, đắng cay nghẹn ngào!
Lúc vui,hò hẹn với đào
Khi buồn mắng vợ ào ào cho coi...
Lắm ông đánh vợ tã tơi,
Máu sao pha trộn giống nòi vũ phu!
Xem vợ mình như kẻ thù,
Thẵng tay đàn áp, ở tù cũng vui!
Dám đâu. than khóc sụt sùi,
Cam thân bạc phuớc, ngậm ngùi, xót xa!
Chồng là thẩm phán ở tòa
Vợ là tội phạm, khóc òa vì oan !
Nhiều người là bạc tình lang,
Đèo bồng, để vợ khóc than, ghen hờn...
Biết thân, ôm gối cô đơn
Ghen ư ? chồng sẻ nổi cơn côn đồ!
Chồng là một áng mây mờ,
Vợ là nàng nguyệt,thẩn thờ lặng thinh.
Chồng là giông tố thình lình...
Ập đến cho vợ bất bình ,chua cay!
Chồng khoái, sáng xỉn, chiều say
Trung thành với bạn, là ngài lưu linh.
Khi thương nói chử ân tình,
Khi ghét lạt lẻo, để mình vợ đau!
Chồng kua ghệ, chẵng có sao
Vợ mà có kép, đá nhào xuống sông
Khi yêu âu yếm, mặn nồng
Khi giận, bỏ vợ cô phòng từng đêm!
Sương khuya, gió lạnh qua thềm,
Buồn vương khóe mắt, nổi niềm riêng mang!
Nhẩn nhịn mãi, chồng làm tàng...
Uy quyền, lấn lướt cho nàng khổ tâm!
Bao năm hận tủi âm thầm,
Ra đi, bỏ kẻ chết bầm là xong
Gương vỡ, rồi có lành không?
Đừng tìm,hành hạ nửa chồng tôi ơi !
Phen này,vợ quyết đổi đời,
Tránh xa người thích nói lời gian ngoa
Xa anh chồng, tính xấu xa
Tha hồ làm giặc, phá nhà , xỉn say....
< Mấy lão huynh đọc thơ. đừng có rầy ngọn cỏ nha.Chỉ làm theo thực tế nơi ngọn cỏ sống... chứ không có ý châm chích bạn đọc ...xin thông cảm...