NGƯỜI XƯA
Lúa đồng bén ngọn chân đê,
Mảng vui đã thắt thì về người ơi!
Về đây còn đất với trời,
Còn nơi rũ áo, phơi lời thở than.
Vì đâu trăng ngậm mây ngàn,
Để chim vỗ cánh về đàn phân vân.
Gió lùa cành mía qua sân,
Cứa lòng em xót mỗi lần nhớ ai.
Người ơi! Tình thức đêm dài,
Tay đưa cái ngủ nấc bài trăm năm.
Ai mong rước bóng về nằm,
Năm canh ủ bóng khóc thầm ai vay.
Mới đêm đã ngẫm đến ngày,
Đồng chua lả bước đường cày đi đâu?!
Bởi ai cay mái rải sầu,
Để mang, để nhớ, để cầu ,để thương.
Trách mình cuối gió đầu sương,
Thân đưa cánh vạc dạ vương vấn lòng.
Phu thê nghĩa vận tròn nong,
Dẫu trăm năm vẫn còn mong đợi người!
BÙI MẠNH HẢO
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2009 21:10:33 bởi hoaphuong >