Người cha bất hạnh
jasmin_2002_tran 03.08.2009 03:05:43 (permalink)
NGƯỜI CHA BẤT HẠNH  
Mỗi năm đến ngày giỗ của cha,tôi lại ngồi trước bàn thờ mà khóc,mà kể lể đủ mọi điều cho cha nghe.Không biết cha thấu hiểu được những nỗi khổ và những cô đơn của 3 anh em tôi không ?Nhưng tôi có một linh cảm ,là cha cũng hiểu được,và rất thương chúng tôi.Thương cha tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng,lúc còn sống cha cũng đã gặp nhiều bất hạnh,đến lúc cha mất cũng chẳng được khá hơn.Ngày giỗ cha,tôi cũng chỉ có một chén rượu xuông và một đĩa hoa quả thắp hương cho vong linh của cha đỡ tủi thôi.
Ngày còn nhỏ,gia đình tôi sống rất hạnh phúc,tôi có đầy đủ cả cha lẫn mẹ,tôi là lớn ,sau tôi là đứa em gái và đứa em trai út.3 anh chị em tôi,rất thương yêu đùm bọc nhau,đứa nào cũng ngoan và hiền lành nữa,nên cha-mẹ tôi không bao giờ nghe thấy hàng xóm phàn nàn gì về chúng tôi cả.
Cha bị mất một bàn tay bên phải,nhưng Cha tôi kiếm tiền rất giỏi,là một người khéo ăn nói,lại đẹp trai nữa.Mẹ tôi cũng sắc sảo,và lo toan nội chợ gia đình.Chúng tôi hạnh phúc và rất tự hào về cha-mẹ của mình,vì thời đó bao cấp khó khăn vô cùng,nhưng nhà tôi đã có vô tuyến và đài quay đĩa nữa.Tối nào hàng xóm cũng sang nhà tôi xem vô tuyến nhờ.Tôi rất hãnh diện với mấy đứa bạn bằng tuổi.
Sau lần cha tôi lên huyện xin sổ thương binh ,nhưng bị từ chối,vì cha tôi ngày trước đi bộ đội,nhưng trong khi lau súng ,không biết tại sao cha lại bị đạn bắn vào tay ,từ đó cha bị mất một bàn tay phải.Nhưng huyện đội không cấp sổ cho cha ,vì lý do,đấy là lau súng chứ không phải trong lúc đi làm nhiệm vụ,nên không được xét vào hạng thương binh.
Cha thấy không có sự công bằng,nên đã sinh ra uống rượu,mới đầu cha uống ít,nhưng sau mỗi lần cha tức giận ,lại cố uống cho say để quên đi những bất công.Nhưng càng uống nhiều ,tâm trí cha lại càng không bình tĩnh được ,nhiều hôm cha uống say không là chủ được bản thân,đã chửi mẹ,rồi la mắng cả chúng tôi.Mới đầu cả nhà ai cũng thương và thông cảm cho cha.Nhưng sau này ,nhiều lần quá ,làm chúng tôi sợ , hàng xóm cũng chán,không ai muốn đến can ngăn nữa,và dần dần mẹ cũng chán.Rồi những trận cãi nhau giữa cha và mẹ sẩy ra hàng ngày,rạn nứt tình cảm của cha-mẹ cũng ngày càng rõ.Mỗi lần cha say là cả mâm cơm đều bị đổ,ngày đó tôi và 2 đứa em rất sợ,ngồi co dúm lại một góc nhà.Nhưng sau khi say ,cha tỉnh lại ,cha lại khóc và xin lỗi mẹ ,nhưng có lẽ mẹ cũng không chịu nỗi ,những ngày tháng sống trong cảnh cơm chẳng lành ,canh chẳng ngọt.Nên mẹ đã quyết định đặt đơn ly hôn.Trong những ngày chờ toà giải quyết,gia đình tôi sống thật lạnh nhạt và buồn tẻ,tôi không biết phải nói thế nào lúc đó,tôi cũng muốn mẹ được yên thân,nhưng lại thương cha,vì cha chỉ có một bàn tay.
Thế rồi ngày toà gọi gia đình chúng tôi ra để xử ly hôn,toà hỏi cha và mẹ lần cuối có muốn giải hoà không?Cha thì muốn,nhưng mẹ thì rất khoát không.Tới lúc toà hỏi con theo ai,thì mẹ không nhận nuôi chúng tôi,mà cả 3 anh em tôi đều ở lại với cha.
Tôi tuy còn nhỏ,nhưng cũng thấy tim nhói lại ,và cả 3 anh em tôi đều khóc,vì sợ sau lúc này đây ra khỏi cửa toà ,chúng tôi sẽ không được ở bên mẹ nữa ,chúng tôi nhìn theo mẹ nước mắt rơi như mưa rào,ai cũng thương tâm cho hoàn cảnh chúng tôi,nhưng mẹ quay mặt đi thẳng ra cổng.
Bốn cha con tôi bắt đầu vật lộn với cuộc sống,tôi mới 12 tuổi,em gái tôi 10 tuổi,còn em út tôi mới 8 tuổi.Tôi phải thay mẹ ,lo cho 2 đứa em,những ngày đầu không có mẹ,chúng tôi ngơ ngác như những con chim lạc đàn ,tối nào 3 anh em tôi cũng ngồi nhìn nhau khóc.Không biết anh em chúng tôi đã bao đêm khóc vì nhớ mẹ,nhưng từ ngày mẹ đi cũng chưa một lần quay lại thăm chúng tôi. Nhất là thằng em út tôi,nó mới bắt đầu đi học lớp 1,nó cần mẹ hơn bao giờ hết,nhưng mẹ cũng không đoái hoài đến ,nhiều đêm nó sốt ,cha thì say ,tôi lại phải chạy sang hàng xóm xin thuốc giảm sốt. Tôi thấy thương cha,thương em và hận mẹ .Nhữnh lúc 2 đứa gào lên đòi mẹ,lòng tôi quặn lại ,dỗ em ,nhưng chính tôi cũng không cầm được nước mắt nữa.Cuộc sống ngày một khó khăn hơn,cha đã phải bán dần từ đài,rồi vô tuyến.Trong nhà không còn thứ gì để bán được nữa.Một năm sau tôi thôi học,đi làm bốc vác ngoài ga xe ,người thì bé,nên mỗi khi vác bao gạo tôi cũng phải cố dùng hết sức,tuy mệt nhưng tối là có tiền mang về giúp cha được một phần.Có hôm tôi đau ê ẩm khắp người,nhưng vẫn cố lết đi.Thời gian cũng làm nguôi đi nỗi nhớ mẹ trong tôi,nhưng 2 em tôi thì vẫn khóc .Cha thì ngày càng tiều tuỵ hơn,càng chán đời hơn,bỏ mặc tôi muốn làm sao cũng được,tôi lại phải thay cha chi tiêu trong gia đình,lúc này tôi mới thấy cha-mẹ quan trọng với con cái như nào.Tôi tính từng ngày ăn một,mua từng cân gạo,lọ mắm,cân muối.Nhiều đêm tôi ngồi nhìn hai đứa em ngủ ngon giấc,còn tôi không sao chợp mắt được,vì nghĩ đến ngày mai làm sao kiếm đủ số tiền để đong gạo đây! nước mắt lại trào,những uất hận trong tôi như cắn nát vào da thịt tôi.Tôi hận tất cả những gì đã làm cho gia đình tôi tan nát .Tuy cuộc sống vất vả ,nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng cười của 2 đứa em,và những lúc cha không say ,hai cha con cũng ngồi tâm sự cả đêm,nên tôi cũng thấy đỡ hơn.Cha nói trong nước mắt,cha thương chúng tôi đến xé lòng,nên cha mượn rượu để quên hết sự uất hận.Thấy cha như vậy tôi lại càng hận mẹ.
Trời bắt đầu vào đông,tôi lại cố gắng làm để mua cho 2 đứa em mỗi đứa một chiếc áo ấm,và mua biếu cha một chiếc mũ len.Tôi dặn hai đứa đi học phải mặc ấm vào,nếu không ốm thì khổ lắm,không có ai chăm sóc đâu.

Hôm đó trời lạnh buốt giá,tôi phải nghỉ làm ,vì không có hàng.Mấy anh em ăn tối xong,lên giường ngồi nói chuyện tào lao,tôi giật mình ,vì đã muộn mà vẫn chưa thấy cha về.Vì sáng nay cha vẫn ở nhà,mãi đến chiều ,tôi mới thấy cha đi ,nhưng không hỏi,vì chiều nào cha cũng đi ra quán đầu ngõ ngồi cho đỡ buồn.Tôi đứng dậy với lấy chiếc áo bông khoác vào,rồi chạy ra đầu ngõ xem có thấy cha đâu không?ra tới nơi quán đó đã đóng cửa rồi,tôi thấy hơi lạ,vì mọi khi quán đóng thì cha cũng về,chứ không đi đâu nữa.Sao hôm nay không thấy cha đâu ,tôi vòng lại mấy lần vẫn không thấy.Tôi quay về,vừa đi vừa lo,cầu trời đừng có chuyện gì đến với cha.Chưa kịp nghĩ hết ,thì tôi nhìn thấy có ai đó nằm gục bên gốc cây đa ,tôi đi lại gần ,thì ra là cha,tôi gọi.Cha ơi ! cha !Nhưng không thấy động đậy gì,tôi lấy tay lay người cha,sờ lên mặt cha lạnh quá,có lẽ cha đã ngồi ở đây lâu rồi thì phải.Tôi vội cới chiếc áo bông , khoác vào cho cha,rồi cõng cha về nhà,vào nhà tôi lấy chăn đắp cho cha một lúc,rồi lay người cha ,mà gọi,nhưng cha không thưa ,mà cũng không nghe thấy tôi gọiTôi còn ngây thơ quá cứ nghĩ cha đang lạnh,và ngủ say,nên chờ cho cha nằm thêm một lúc nữa mới gọi ,cha .Gọi mãi , lay mãi cha vẫn không dậy,tôi sợ quá,chạy sang hàng xóm,nhờ họ xem giúp cha làm sao.Mọi người chạy sang ,ai cũng gọi cha ,nhưng cha vẫn im như vậy.Nhưng cha đã không dậy và không bao giờ dậy nữa,cha bị say rồi cảm lạnh đã chết ngay đêm đó,dưới gốc cây,mà tôi không biết.Lúc tôi cõng cha về cha đã không còn sống nữa.Cha đã lặng lẽ ra đi như thế đấy,bỏ lại 3 anh em tôi.
May mà hàng xóm ai cũng thương chúng tôi,nên mọi người quyên góp tiền làm đám ma cho cha.Sau khi cha mất,anh em chúng tôi lại một lần nữa đau khổ,nỗi nhớ mẹ chưa dứt,nỗi nhớ cha lại đè lên.Chúng tôi mất mấy tháng rời ,như kẻ mất hồn,không thiết gì trên đời này nữa.
Chúng tôi đã không còn nước mắt để khóc nữa,năm đó tôi cũng 18 tuổi rồi,lúc này tôi đã trưởng thành lên nhiều lắm,và không còn gì có thể làm tôi đau thêm được nữa.Đã có lúc tôi muốn đi tìm mẹ,vì tôi nghĩ có lẽ vì cha nên mẹ không muốn ở lại,nhưng bây giờ cha không còn,tôi muốn có mẹ chăm sóc 2 đứa em thơ dại của tôi,nhìn chúng nó lúc nào cũng buồn ,đến não lòng.Tôi đã mất mấy đêm suy nghĩ,cuối cùng tôi quyết định đi tìm mẹ,nhưng nghĩ đến những lúc mẹ bỏ chúng tôi,không nhìn đến,thậm chí 1 lần về thăm cũng không có,tôi lại không muốn gặp lại mẹ nữa,nhưng vì thương hai đứa em quá,nên tôi vẫn đi tìm , cuối cùng tôi cũng đã tìm ra được địa chỉ của mẹ.
Tôi còn nhớ rất rõ,hôm đó trời lất phất mưa xuân,tuy mưa không to, ,tôi cảm thấy như không có mưa,vì mưa nhẹ quá cảm giác như mưa bay thôi ,vậy mà đi bộ lâu cũng đủ để ướt hết tóc rồi.Tôi đến nơi đúng vào giờ tan tầm,mọi người đi chợ chiều rất đông vui nhộn nhịp,nơi mẹ sống là một thị xã nhỏ ,nhưng rất sầm uất.Tôi váo đúng địa chỉ của mẹ,thấy một quầy hàng nhỏ trước cửa nhà,nhưng không có ai ở đó,tôi đang nhìn quanh tìm kiếm ,thì từ trong nhà mẹ đi ra,tôi thấy mẹ trước,đúng là không có gì bằng tình mẹ ,con.Dù trong lòng tôi rất giận mẹ,nhưng vừa thoàng thấy bóng mẹ thôi,tôi đã mừng quýnh lên,gọi mẹ thất thanh.Mẹ ,mẹ ơi!con đây,con Hoà đây ,con trai của mẹ đây,mẹ có nhận ra con không?Mẹ vừa nghe thấy tôi gọi,giật mình nhìn lên,tôi tưởng mẹ phải chạy lại ôm lấy tôi,mà hôn mà ngắm nhìn đứa con sau 6 năm không gặp.Nhưng mẹ hình như loạng choạng một lúc,rồi đi về phía tôi.Mẹ không hỏi xem tôi sống chết ra sao,các em thế nào,mà mẹ hỏi.
Tại sao con lại đến đây?.Tại sao con biết mẹ ở đây?Vừa nói mẹ vừa kéo tôi vào góc bên hiên nhà,như sợ ai nhìn thấy thì phải.Tôi kể lại những ngày tháng chúng tôi sống không có mẹ,đau khổ như nào,rồi cha qua đời,và vvvv...mẹ không nói gì hơn,ngoài việc xin tôi đừng bao giờ đến tìm mẹ nữa.Vì mẹ đã có chồng mới rồi và cũng có một đứa con trai với ông ta,bây giờ ông ấy không muốn cho mẹ quan hệ với chúng tôi,nên mẹ cũng làm theo,mẹ giải thích với tôi như vậy.Lúc này mẹ khóc và ôm lấy tôi mà nói.Con ơi hãy tha lỗi cho mẹ,từ nay con đừng tìm mẹ nữa,thôi con về đi,mẹ phải vào bán hàng đây,không mà ông ấy về bây giờ ,nhìn thấy mẹ ,con mình gặp nhau,ông ấy lại gây sự với mẹ.Mẹ xin con đấy,hiểu cho mẹ.Tôi lặng người trong tiếng nấc,tôi gỡ tay mẹ ra,và nói.
Con chào mẹ,từ nay con sẽ không đến tìm mẹ nữa đâu,mẹ haỹ cố sống, mà giữ lấy gia đình hạnh phúc của mẹ.Con về đây.Tôi bước đi thật nhanh để không cho ai nhìn thấy tôi đang khóc.Về tới nhà cũng đã 12 giờ đêm ,vừa thấy tôi về hai đứa em nhỏm dậy,hỏi tíu tít.
Anh có tìm thấy mẹ không ?
Anh có gặp mẹ không?
Mẹ có hỏi gì về chúng em không ?Mẹ có nhớ anh em mình không?Em nhớ mẹ quá.
Tôi ôm lấy hai đứa em ,rồi nói dối là không tìm được mẹ,vì tôi không muốn chúng mất hy vọng.3 anh em tôi lại ôm nhau khóc.Trời ơi sao chúng tôi khổ thế này.Cha ơi ! sao chúng con khổ thế này!
Thế rồi 3 anh em tôi cùng đi làm,vì một mình tôi không kiếm đủ cho 3 miệng ăn.cuộc sống của chúng tôi không khác gì mấy con vật cả,không có tình thương của mẹ,thiếu sự dạy dỗ của cha,trong nhà không có một thứ gì đáng giá cả.Căn nhà lúc nào cũng lạnh lẽo và cô quạnh,nói đúng nghĩa chỉ là nơi che nắng,che mưa thôi.
Được mấy tháng sau,vào một đêm hè nóng lực,tôi ngồi mãi không ngủ được,không thấy em gái tôi về,tôi lại lo,lại sợ,nhưng đã muộn rồi và nó cũng lớn rồi nên tôi ,chờ đến sáng đi tìm nó,hỏi mấy nơi quen không thấy nó tới.Ra đám bạn hỏi mới biết ,nó đã nghiện hút từ bao giờ tôi cũng không biết,chiều qua lúc nó đang trích thì công an bắt,và đưa đi cai nghiện rồi.Tôi vừa lo,nhưng cũng mừng vì nó được đi cai,hy vọng nó sẽ qua được.
Về nhà tôi lại lo cho thằng út,không biết sẽ tới đâu,vì môi trường này khó tránh lắm,phải hết sức kiên trì mới được.Một tuần sau hai anh em tôi ,lên trại cai nghiện thăm nó,tôi không tin vào mắt mình nữa,nó gầy hẳn đi,chân tay nổi đầy nốt đỏ.Nó thấy tôi và thằng út lên,mừng lắm,rồi lại khóc ,xin lỗi tôi.Bây giờ có mắng nó cũng không được,tôi chỉ còn 2 đứa em là nơi dựa cuối cùng,nên an ủi và động viên nó.Bảo nó chịu khó cai ,nhanh khỏi rồi về ,anh em mình lại sum vầy .
Ra về tôi không còn là tôi nữa,tôi thấy đời không muốn sự có mặt của anh em tôi nữa thì phải.Hết chuyện buồn này đến rủi khác ,tôi cố động viên thằng út cho nó an tâm.Nhưng cái mình muốn sẽ không được,6 tháng sau,trại cai nghiện báo về,em gái tôi qua đời ,vì mắc bệnh truyền nhiễm.Tôi phải lên để mang nó về quê mai táng,đám ma nó chỉ có 2 anh em tôi và mấy người họ hàng,thật là thảm hại cho số phận một con người.Tôi mất dần từng người thân,cũng mất dần lý trí,mọi mặc cảm lại day dứt tôi.Nhưng tôi vẫn phải cố sống ,vì thằng út còn nhỏ quá,tôi đã phải gồng mình với sự nghèo đói,với những tệ nạn xã hội ,nhưng tôi không bảo vệ được em tôi.Không lâu sau thằng út cũng lao vào nghiện ,tôi khuyên nó nhưng cũng vâng,dạ để đấy thôi.Tôi xin cho nó đi cai nghiện,thỉnh thoảng nên thăm nó.Thấy nó khoẻ mạnh ,tôi mừng đến rơi lệ,vì nó là người thân cuối cùng của tôi xót lại.Nhưng có lẽ,vì tiêm trích ,chung nhau nên đứa nào cũng bị lây bệnh thì phải.Lần cuối tôi lên thăm nó,thấy nó gầy và xanh quá,tôi hỏi y tá,họ nói nó không sống được bao lâu nữa,vì bệnh đã ăn vào trong máu rồi.Giờ chỉ tính từng ngày thôi,tôi không hỏi thêm gì nữa,quay lại chỗ nó ,ôm chặt lấy nó mà khóc,tôi không biết còn được gặp nó lần nữa không ? hay đây là lần cuối.Tôi không muốn rời nó ra,vì tôi sợ ngày mai thôi ,tôi sẽ không còn nó nữa.đã hết giờ thăm rồi,tôi vẫn không muốn về,nhưng bảo vệ vào gọi tới hai lần rồi.Tôi nhìn nó ,và nói.
Em cố gĩư sức khoẻ nhé,tuần sau anh lại lên thăm em,nó ôm lấy tôi khóc như đứa trẻ,sắp bị mẹ bỏ rơi.Tôi không thể đi nổi,đứng lặng một lúc mới về.Quay lại thấy nó vẫn nhìn theo mà khóc,tôi có cảm giác sẽ không được gặp lại nó nữa,tôi ra tới cổng rồi,vẫn cố ngoái lại xem nó còn đứng đó không,nhưng bảo vệ đã đưa nó vào phòng rồi.Hình ảnh thằng út nhỏ bé gầy còm,cứ theo tôi mãi trên đường về,tôi nhớ và thương nó đến xé ruột,vừa đi tôi vừa nghĩ đến cha.Có lẽ cha ở dưới đó ,nhưng vẫn không yên tâm về chúng tôi,nên cha đã mang dần từng đứa đi theo cha thì phải.Nếu được như vậy thì tôi cũng không muốn sống nữa ,muốn xuống đó có cha,có các em của tôi.
Và thằng út em tôi,nó đã qua đời sau đó 10 ngày,tôi cũng không kịp gặp lại nó lần cuối,Bây giờ chỉ còn tôi cô đơn,sống lay lắt những ngày trống vắng,không có ai để mà tâm sự,để mà nhỏ ,to nữa.Tôi vẫn sống trong sự nghèo khổ và bất hạnh.Cho tới một ngày tôi gặp được một người đã hiểu và thương tôi thật sự,cùng chia cơm sẽ áo cho tôi,đã làm cho tôi có hy vọng sống,và thoát được sự cô đơn và quên dần những tháng ngày đau khổ.
Đó là vợ tôi ,một người phụ nữ không đẹp,nhưng có một tấm lòng nhân hậu.Tôi cám ơn vợ yêu dấu của tôi ,tôi cám ơn em một lần nữa,đã làm cho tôi có cuộc sống hạnh phúc hôm nay.

Jasmin- 2008

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2009 03:08:03 bởi jasmin_2002_tran >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9