Thương- 1
Khắc khoải
Chờ mong
Đợi trông
Hơi thở!
Cái thuở
Ấp vai
Đan tay
Hạnh phúc.
Kết thúc
Duyên đầu
Cơ cầu
Khôn tả!
****
Thương – 2
Chiều lặng lẻ
Thả hồn hoang
Lòng ngổn ngang
Vương trăm mối.
Ta bối rối
Dạ đượm buồn
Lệ bổng tuôn
Nhòe khóe mắt
Tim se thắt
Đau từng cơn
Tủi nào hơn
Duyên tình gãy.
****
Thương – 3
Thương lắm là thương
Hương rộ chưa tàn
Nàng đau , ta hận
Tận lòng ai hay?
Rày đây, mai đó
Có trời thấu hiểu
Kiểu tơ Ông thắt
Bắt chỉ Bà se
Nghe sầu muôn kiếp
Thiếp mãi thiên thu
Ru lòng câm nín
Kín sâu đất mẹ.
****
Thương- 4
Ngậm ngùi tiễn nàng đi
Thương bi lòng chết lặng
Trĩu nặng mối duyên tình
Ngoảnh nhìn lệ tuôn sa.
Đời ta lang thang nổi
Dâng trổi mối hoài thương
Vấn vương tràn kí ức
Thổn thức trái tim yêu
Đăm chiêu chiều tím biếc
Nuối tiếc mộng xuân thời
Đất trời dường sụp đổ
Tủi hổ phận nam nhi.
****
Thương- 5
Thương người xưa đôi vai bé nhỏ
Gánh tâm tư vò võ mong chờ
Đường quê lặng lẽ ơ thờ
Sỏi vàng, cát trắng ỡm ờ dưới chân.
Thương người xưa nghĩa nhân hiếu lễ
Chan chứa tình đành để hương tan
Nợ duyên trắc trở đôi đàng
Em về, anh ở hai hàng lệ rơi.
Đêm từng đêm chơi vơi mộng tưởng
Nhớ yêu nhiều vất vưởng hồn trinh
Trong mơ tìm lại bóng hình
Dành nhau hơi ấm- tách mình thế nhân!
Thương- 6
Đôi mắt xưa
Đượm ưu buồn
Long lanh
Rướm lệ
Xé lòng
Lặng thinh
Đếm bước
Nghịch cảnh trớ trêu
Khó kêu thấu trời
Nợ dời duyên đổi
Muôn nỗi cơ cầu
Nên bầu bi thương
Vấn vương nuối tiếc
Ta biết sao đây!
****
Thương – 7
Con đường nho nhỏ đượm yêu thương
Tiếng gió du dương chứa dáng hường
Vị ngọt như dường chưa biến thể
Sưởi hồn bất kể mấy niên trường.
Thương-8
Chiều vương chiếc bóng người thương
Phân chia đôi nẻo dặm trường óe le
Duyên tơ ta thắt ta se
Cớ sao khắc khoải tim nghe nhịp sầu?
Vì đâu nhuộm nét cơ cầu
Nhạn nam én bắc- mái đầu còn xanh?
Vẳng đưa tiếng nấc thâu canh
Tím lòng tím dạ thương cành liễu tơ.
Thương – 9
Sầu hận tủi duyên tình gãy đổ
Nhớ yêu thương vươn trổ canh trường
Lòng chan chứa nẻo đường li biệt
Dạ ưu buồn hủy diệt mầm xanh
Tim rỉ máu loang quanh gối chiếc
Lệ chực chờ mải miết tuôn rơi
Trời đất thẹn tả tơi xác lá
Ta trách ai- tự phá đời mình?
Thương 10
Thương nàng xuất giá tuổi hai mươi
Sánh bước tân lang rạng nụ cười
Tựa má thì thào mơ sắc thắm
Kề vai thỏ thẻ mộng xinh tươi
Ngờ đâu gió táp chia đôi nẻo
Bất chợt mưa sa tách mỗi người
Nuối tiếc tơ hồng chưa thắt chặt
Cầu duyên gãy nhịp- nhụt muôn đời!
Thương -11
Thương
Trọn đời nay
Trĩu nặng cả đôi vai
Về đâu, đến đâu chẳng đổi thay!
Duyên trúc mai rã nhịp cầu hận đời trai
Ôi tơ lòng! Đau, hận, tủi ...mặc ai hay!!!
Ôm ghì, nén chặt hướng tương lai
Vì ngày mai, ngày mai…
Sải cánh bay
Thương.
****
Thương- 12
Liễi rũ tàn , lòng nặng mang rai rức
Trăng xa xa thổn thức mối tình quê
Ngày ấp ủ thả hồn chốn si mê
Đêm thơ thẩn chua ê tình dang dở.
Mộng úa màu, dạ xót xa muôn thuở
Mái nhà xưa! Ôi, ai ở? Ai đi???
Khối tương tư chất chứa tuổi xuân thì
Theo năm tháng thương bi còn dâng trổi
Thương người xưa, khóc thời gian thay đổi
Hận cuộc đời muôn chìm nổi gieo neo
Xin chúc phúc chớ chạm phải khó nghèo
Tìm bến đổ kẻo trôi vào vô vọng. Thương – 13
Ta
Thẩn thờ
Về vô định
Tìm lại dáng xưa
Lời thánh thót âm vang
Giọng oanh vàng luôn chứa chan
Ánh mắt bờ môi bàn tay nhỏ
Da nhuận hồng, dạ tỏ rõ sắt son
Ôi hiếu- tình mãi đè nặng át hồn em
Tình dang dở lòng khát thèm- rào cản ngăn đôi.
sd