Trưa không hẹn ở Saigon
Saigon chợt thiếu những cơn mưa
Mà nắng vàng hanh sắp chín vừa
Mái tóc mịn màng hong nỗi nhớ
Bàn tay vụng dại níu niềm xưa
Phượng hồng rơi xuống đâu mà đủ
Hoa giấy treo ngang mấy đã thừa
Dừng chân lòng lại bâng khuâng lắm
Saigon vẫn nắng giửa ngày trưa.
Saigon vẩn nắng giữa ngày trưa
Nhưng dáng em qua chẳng có thừa
Gió hạ lùa ngang đường phương đỏ
Tóc thề lấn vội mộng tình xưa
Duy Tân me đổ hình như thiếu
Đại học sân trơ ngợ cũng vừa
Không hẹn mà chân tôi cứ đến
Đến chờ và đợi những cơn mưa.
Cosiaus
Chiều mưa không hẹn Quê mình khó thiếu những chiều mưa Cây trái bao quanh nắng thấm vừa Ánh mắt mơ màng gây lối nhớ Lời thơ vững chảy gợi hồn xưa Mai vàng sắc thắm giăng vừa đủ Phượng tím màu nâu trải chẳng thừa Cỏ dại trong vườn len lén mọc Sài Gòn vẫn nắng giữa ban trưa Sài Gòn vẫn nắng giữa ban trưa Bóng dáng người em khó thể thừa Mái tóc thơ ngây xây ảo giác Vành môi mộng đỏ đắm người xưa Cộng Hòa trường cũ giờ đây thiếu Đại Học làng xưa thuở đó vừa Ước hẹn không mong sao cứ đến ? Phải chăng ngóng đợi những chiều mưa !!! Nguyễn Gia Linh