Khóc,
Đã khóc rồi đây, khóc rồi nơi,
Đây là khóc đã khóc tơi bời,
Khóc người khóc vật sao không khóc,
Khóc lời thơ ấy khóc tả tơi,
Khóc lòng thương ấy bến nào vơi,
Khóc chút nguôi ngoai đỡ nặng lời,
Thu thu vẹn vẹn màng mơ nước,
Khóc cho lòng dạ bớt thảnh thơi,
Thơ nào chẳng rải khắp nơi,
Lá nào chẳng cuốn chơi vơi nửa thì,
Ờ thôi, đoạn bước người đi,
Xem như hờ hững bởi vì đã xong.
Lá từng giọt lá cong cong,
Ngả đầu thở nhẹ cho nồng miếng thơ...