khietnghi
-
Số bài
:
332
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.01.2004
- Nơi: Việt Nam
|
RE: NHẬT KÝ MÀU TÌNH YÊU
-
04.08.2009 11:42:40
Nhật ký màu tình yêu 2 Mỹ Dung 02-08 22:09  ... tiếp theo - Xong rồi Ông Xã, em gởi thư cho Anh rồi - Cám ơn bà xã, nghe lời Anh nè em phải bình tĩnh, em đừng lo lắng và nghĩ ngợi quá nhiều. Em phải tin vào tình yêu của Anh, anh thà chết không bao giờ để mất em. Tôi lại khóc nghẹn ngào. - Nhưng khi nào Anh mới về, Anh có về với em như đã hứa không Anh? - Có chứ, Anh sẽ về với em ngay, Anh sẽ về với em như đã hứa. Anh Tuấn không về Anh cũng sẽ một mình về với em. Hôm nay tan sở Anh sẽ mua vé máy bay về với em ngay. Nghe Anh nói tôi lại khóc òa - Em yêu Anh, em rất yêu Anh, Anh có chuyện gì, em sẽ chết mất Anh có biết không? Em sẽ không chịu nổi nếu mất Anh đâu Ông Xã... Tôi nấc lên từng tiếng và giọng nói nghẹn lại không còn nghe rõ - Bà xã nghe lời Anh đi, đừng khóc nữa, em khóc và nói gì Anh cũng không nghe rõ. Anh nhất định sẽ về với em, hãy tin Anh đi và hãy chờ đợi anh nha em. ..... Ngày 19/7/2009 4:30am Tôi vẫn thao thức không sao ngủ được, nước mắt như đã cạn, mắt tôi khô khốc, ráo hoảnh. Tôi nằm đó mắt trân trân nhìn lên trần nhà, những vết sáng của ánh đèn ngòai hiên hắt lên trần nhà loang lóang, những vệt sáng di động đong đưa. Không gian lặng im, chìm lắng, nặng nề. Đầu tôi đau nhức từng cơn, nặng trĩu, u mê, hoang dại. Tôi thay đổi tư thế nằm ngửa, nghiêng, quay trái, quay phải ... đủ cả vẫn khó chịu không yên. tai tôi nghe lùng bùng và ù đặc, mắt tôi cay xè, cảm giác sưng húp và giật từng hồi. Tôi lại tìm điện thọai lại nhìn chăm chú vào những tấm hình của Anh, zoom thật lớn và hôn lên môi Anh, một giọt nước mắt nóng hổi lại tràn mi làm ước cả màn hình chiếc điện thọai. Đầu óc tôi vẫn u mê, linh cảm không tốt luôn bao phủ, không gian như đặc quánh, nặng nề đến khó tả. Tôi cầm điện thọai nhắn tin cho Anh, mắt tôi mờ đi, tay tôi run lật bật, từng con chữ nhảy múa lọan xạ và tôi bấm mãi mà vẫn sai. Tôi bấm "send" mà đầu óc trống rỗng không biết vừa nhắn gì cho Anh. Tôi bất lực buông thỏng chiếc điện thọai rơi xuống giường và nức nở khóc - Jone ơi, em yêu Anh, em khổ quá, em không biết phải làm sao? Anh ơi, mình phải làm sao hả Anh? 5:40am Anh ngồi đó trước mặt tôi xa lạ, mắt Anh không nhìn tôi, anh như không trông thấy tôi. Ánh mắt Anh nhìn xa xăm, vô hồn. Tôi gọi tên Anh nhưng Anh không ngóai đầu nhìn tôi. Tôi òa khóc, chạy đến gần và cầm tay Anh, Anh quay lại, nhìn tôi không chút cảm xúc, bất giác Anh hất tay tôi ra - Cô làm gì vậy? Tôi khóc òa. Anh đứng dậy, nhìn tôi vừa xa lạ, vừa tức giận rồi Anh nói gì đó tôi không nghe rõ, Anh không nói chuyện với tôi, hình như Anh nói với ai đó vô hình, vô cảm và cả vô tâm. Anh ngồi xuống mỉm môi cười, nụ cười vô nghĩa, thật khác, thật xa xôi. Anh bắt đầu hát nghêu ngao, giọng Anh cũng xa lắm, lạ lắm khó hiểu lắm. Tôi khóc, nước mắt đẫm ướt, tôi gào thét thật to - Jone ơi, em đây mà, Anh ơi sao Anh không nhận ra em? Bà xã của Anh đây mà... Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt nhạt nhòa ướt hết tóc mai, nước mắt chảy cả vào lỗ tai khiến tai tôi ù đi. Má tôi chạm vào gối, ướt đẫm. Tôi nhìn xung quanh, biết vừa trải qua một cơn ác mộng, trán tôi, ngực tôi ướt đẫm mồ hôi. Đầu tôi nóng ran và đau nhức. Tôi cảm thấy như không còn sức lực, tôi lại tìm điện thọai, mong nhận được tin nhắn của Anh như ngày nào. Nhớ tới lá thư quái ác được gởi từ một người đàn bà, nhớ tới những lời Anh dặn dò đêm qua, nhớ tới giấc mơ ... nước mắt tôi lại chảy dài trên má ... - Jone ơi, em khổ quá Anh ơi ... 7:05am Tôi chòang tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thọai. - Ông xã yêu, Anh sao rồi? Anh đã đỡ nhức đầu chưa? hôm nay Anh có ngủ được chút nào không? - Anh không ngủ được, anh không sao đâu, bà xã đừng lo - Em sao có thể không lo được, em lo lắm Anh có biết không? Cả đêm em ngủ không yên. Em lo cho anh nhiều lắm Anh yêu có biết không? - Em lo lắng chỉ có hại cho sức khỏe, chuyện đã xảy ra rồi em lo cũng đâu thay đổi được, đúng không? - Sao Anh không ngủ được? - Anh nhức đầu lắm, uống thuốc cũng không hết. - Em nói mà Anh không tin, chắc chắn thuốc đã ngấm vào người rồi Anh có biết không? - Anh xin lỗi, anh đã không nghe lời em, anh đã bất cẩn nên mới xãy ra chuyện này. - Không phải lỗi của Anh, em biết là Anh rất yêu em, chỉ vì Anh bị người ta hãm hại thôi. - Bà xã ơi, có lẽ em nói đúng, chắc Anh bị bỏ bùa thật rồi, tự nhiên đầu óc anh suy nghĩ lung tung, anh không thể kiểm sóat được suy nghĩ của mình. Tôi không thể kềm chế được, dù tôi biết khóc lúc này sẽ không giải quyết được chuyện gì, khóc càng làm anh rối thêm và khiến anh lo lắng nhiều thêm. Tôi cố gắng nén tiếng nấc, cố gắng để không bật ra thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn chảy dàn dụa thành dòng và giọng tôi như nghẹn lại - Em yêu, nghe lời Anh đừng khóc, Anh đã in rất nhiều thư của em để trong túi áo. Trong bóp anh có hình của em, trong túi anh cũng có hình của em. Mỗi khi đầu óc Anh nghĩ lung tung là anh lấy thư và hình em ra xem. Tan sở Anh sẽ mua vé liền, em yên tâm nhé, anh sẽ về với em. Chút nữa mua vé xong, Anh sẽ nhắn tin cho em chuyến bay và giờ tới phi trường. Hãy chờ đợi Anh nhé em yêu. Nghe Anh nói trái tim tôi như được xoa dịu phần nào ... đã bớt đau hơn hơi thở hình như bớt khó khăn hơn, Trong tôi lóe lên một niềm hy vọng. Anh sẽ về và tôi sẽ mãi mãi tôi sẽ có Anh trong cuộc đời. còn tiếp ....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2009 11:19:23 bởi khietnghi >
Có những lúc tưởng chừng đã gục ngã không thể gượng đứng lên và sống tiếp. Nhưng mặt trời vẫn mọc và trái đất vẫn không ngừng quay... cuộc sống vẫn có ít nhiều ý nghĩa và ta vẫn phải bước tiếp hết đoạn đường đời dù nhiều chông gai...
|