NHẬT KÝ MÀU TÌNH YÊU
Ngày 18/07/2009
9:00am
Như thường lệ tôi check mail và nhận được thư từ một địa chỉ e-mail quen thuộc. Tôi rất sợ mỗi khi nhận được những lá thư như thế nó làm tim tôi nhỏ máu, mắt tôi đẫm lệ và tâm hồn tôi như chết lặng. Hôm nay tôi không muốn mở bức thư ấy ra, tôi muốn xóa nó đi trước khi đọc, tim tôi như đập nhanh hơn, một linh cảm lướt qua đầu khiến tôi khó thở. Tôi đứng dậy bước ra khỏi bàn và rót một ly nước lạnh. Uống cạn ly nước tôi trở lại bàn và mở bức thư ra đọc. Đó là một bản thông báo hay nói đúng hơn là một giấy báo tử cho tình yêu của tôi. Mắt tôi mờ đi vì nhòa lệ, tôi không còn nhìn rõ những con chữ đang nhảy múa trên màn hình. Tay tôi run run không còn kiểm sóat được con chuột, khiến con trỏ trên màn hình bay nhảy tứ tung. Bức thư không ngắn cũng không dài, nhưng khiến trái tim tôi như ngừng đập, đau buốt từng cơn, tôi bật khóc và ngồi chết lặng, đầu óc tôi hòan tòan mụ mẫm chỉ duy nhất lưu lại một câu mở đầu bức thư "Mỹ Dung biết hôm nay Anh Jone ăn gì không?".
12:00am
Tôi giật mình khi nghe tiếng chuông cửa. Tôi lảo đảo bước ra phía cửa và nhìn vào màn hình camera, người giúp việc có lẽ đến dọn phòng và mang đồ ăn trưa đến cho tôi. Tôi mở cửa và quay trở lại phòng, tiếp tục ngồi trước máy vi tính. 3 tiếng đồng hồ tôi đã làm gì? Tôi cố nhớ lại và không nhớ nổi tôi đã làm gì. Tôi nhìn xuống chiếc đầm đang mặc, ướt va loang lổ từng vệt. Tôi chạy vào restroom, trong gương là tôi đó sao? Gương mặt mệt mỏi, nhòe nhọet nước mắt, đôi mắt sưng húp thất thần và tròng trắng đã biến thành màu đỏ. Tôi đó sao? Đau khổ đến tột cùng, thảm hại đến tột cùng. Từng câu chữ trong lá thư tôi đọc sáng nay như lại hiện về, chân tôi như mềm nhũn không đứng nổi tôi quỵ xuống.
9:00pm
Tôi cầm chặt chiếc điện thọai trong tay, tôi nhìn chăm chăm vào màn hình tối đen rồi lại nhìn lên đồng hồ ... tôi như đếm từng giây và chờ đợi Anh gọi. Chiếc điện thọai vẫn nằm bất động. Tôi bồn chồn, tôi lo lắng, tôi ngồi không yên, đứng cũng không yên, tim tôi càng lúc như càng đập chậm lại và tôi cảm giác như từng hơi thở thật nặng nề, thật khó khăn. Trong đầu tôi, từng câu chữ trong lá thư quái ác đó vẫn hiện ra và bao nhiêu câu hỏi lởn vỡn trong đầu: Anh đã ăn gì hôm nay? Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Sao giờ này vẫn chưa gọi điện thọai cho em?
9:40pm
Chiếc điện thọai reng, tôi chộp lấy chiếc điện thọai như sợ nó lại tắt lịm. Tay tôi run run đưa chiếc điện thọai lên tai và nói nhanh như sợ sẽ không bao giờ được nói.
- Ông xã yêu, Anh sao rồi? Anh có nhức đầu không? Anh có sao không?
- Anh bình thường, em hôm nay làm sao vậy?
Tôi bắt đầu khóc, tôi không còn bình tĩnh nữa, từng câu từng lời của tôi không còn rõ ràng mà như dính vào nhau. Tôi không biết phải nói gì trước, nói gì sau.
- Anh ơi Anh thế nào rồi?
- Anh bình thường mà, sao em cứ hỏi Anh sao rồi hòai vậy?
- Em lo lắm Anh có biết không? Người ta nói đã bỏ bùa Anh rồi? Tôi khóc to hơn
- Em nói lung tung gì vậy? Cái gì bỏ bùa?
Tôi vẫn khóc và nói trong nuớc mắt, mũi tôi bắt đầu nghẹt nên lời nói thật khó khăn
- Anh có mệt không Anh? Anh có nhức đầu hay chóng mặt không?
- Mệt em quá đi, em bị làm sao vậy? Ai nói gì với em mà hôm nay em nói lung tung vậy?
- Người ta nói đã bỏ thuốc vào thức ăn của Anh
- Em à, Anh bị bỏ bùa thì giờ này đâu còn nói chuyện với em, em nghĩ coi có đúng không?
- Anh ơi, Anh tin em đi. Bây giờ Anh cúp máy đi, Anh gọi điện nói chuyện với chị Thúy Vy đi, chị Thúy Vy cũng biết chuyện này đó.
- Gọi cho Chị Thúy Vy? OK, Anh làm theo ý em
- Anh nói chuyện với chị Thúy Vy xong anh gọi lại cho em liền nha Anh, em lo lắng lắm Anh có biết không?
- Chút nữa Anh gọi lại, em lo lắng cái gì chứ, nghe lời Anh đi, Anh bình thường mà em lo lắng cái gì?
10:30pm
Tôi vẫn cầm chặt chiếc tiếng thọai trong tay. Tôi tắt đèn và nằm bất động trên giường, những giọt nước mắt nóng hổi theo nhau trào ra ướt hết tóc mai hai bên tai, ướt hết cả chiếc gối. Tôi nằm nghiêng nước mắt chảy vào miệng mặn đắng. Tôi bật điện thọai và nhìn đồng hồ 10:35pm thời gian hình như trôi quá chậm chạp ... mỗi giờ khắc trôi qua với tôi dài như một thế kỷ ... tim tôi vẫn nhói đau từng cơn. Tôi mở những tấm hình Anh tặng và tôi đã chép vào điện thọai, zoom đôi mắt của Anh, zoom khóe miệng của Anh, vành tai Anh ... tưởng tượng Anh đang hiện diện bên tôi đầy yêu thương và vẫn bình an ...
Chiếc điện thọai lóe sáng, chuông điện thọai chỉ kịp reng chưa hết một hồi chuông tôi đã bấm như một cái máy.
- Ông xã yêu, sao lâu quá vậy Anh?
- Chị Thúy Vy chưa thức dậy nên Anh phải chờ
- Chị Thúy Vy nói sao hả Anh?
- Chị Thúy Vy nói bà độc ác gọi cho chị Thúy Vy và nói đã bỏ thuốc vô đồ ăn của Anh.
Chưa nghe hết câu, tôi lại khóc òa
- Anh ơi Anh có sao không Anh? Anh cảm thấy trong người thế nào?
- Anh cảm thấy hơi nhức đầu.
Tôi hình như mất hết bình tĩnh, tôi nói năng lung tung không còn suy nghĩ được bất cứ chuyện gì.
- Chết rồi! Bây giờ phải làm sao đây Anh?
- Đâu có sao, bình thường Anh cũng hay nhức đầu mà, mấy hôm nay Anh ngủ ít quá, chút xíu Anh vào văn phòng lấy thuốc uống sẽ hết thôi mà, em đừng lo.
11:30pm
Anh nói đầu Anh nhức quá, Anh cảm thấy rất khó chịu. Tôi vẫn khóc không dứt.
- Em đừng khóc nữa được không? Em càng khóc đầu Anh càng đau nhức hơn, nghe lời Anh đi bà xã yêu!
Tôi cố nén, cố nuốt nước mắt vào tim, cố cắn răng chịu đựng, cố bình tĩnh để an ủi động viên Anh. Có lẽ Anh cũng đang rất lo lắng, có lẽ Anh đã tin vào điều khó tin.
- Bà xã có thể gởi cho Anh lá thư đầu tiên Anh gởi làm quen em và lá thư đầu tiên Bà xã trả lời cho Anh không? Anh đổi địa chỉ e-mail và không còn những lá thư đó.
- Sao vậy Anh?
- Những lá thư đó rất quan trọng với Anh, chị Thúy Vy nói Anh phải luôn mang những lá thư đó trong mình, để luôn nhớ tới em.
- Anh chờ em chút, em sẽ mở máy và gởi cho anh ngay bây giờ.
Tôi ngồi bật dậy, mở máy vi tính, tay run run tìm những chữ cái trên bàn phím. Tim tôi không biết có còn đập không ... tôi cảm thấy chiếc máy vi tính hôm nay sao quá chậm chạp. Vào được hộp thư rồi tôi mới nhận ra từ nãy đến giờ ngồi trong bóng tối, tôi vội vã và lú lẫn đến quên bật đèn.
... còn tiếp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2009 20:38:15 bởi khietnghi >