Trangluubut...
Ơn Mẹ...! Mẹ là nắng ấm mùa xuân Cho con chim én vẫy vùng bay,chao ! Mẹ êm là lụa sáng màu Cho con yếm đẹp thanh cao với đời ! Mẹ còn con quá tuyệt vời Cho con khóc suốt cuộc đời yêu thương !
Vao - ha !
Em
Trong sáng
Và....... giản dị
Như những giọt sương
Làm đẹp giữa đời thường
Lung linh - tha thiết - thân thương !
LE LONG
Anh tựa như một ánh dương
Rực rỡ ở mọi đường
Cho lòng ai vương...
Đêm mơ tưởng
Nhiều thương
Em
Tạ từ....! Người yêu đã kết thuyền hoa Còn ta ở lại ngật ngà sỉn say Chờ, mong, trông, ngóng... phí hoài Nên đành có vợ mày ngài lưng ong
Cho quên một mớ thơ ngông Cho rồi một thoáng chênh chông nghệch ngờ ! Xa xôi kỷ niệm... mịt mờ Nếu như còn nhớ..... xin chờ duyên sau !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2010 14:46:59 bởi lelong54 >
Ơn Mẹ ! Dịu hoà thắm đỏ vầng dương Cho con quý mến đời thường biết bao Đêm trường lấp lánh vì sao Con còn có Mẹ nương vào tương lai !
Không lẻ loi....! Không qua lòng lại ê chề Bỗng mình thơ thẩn ngô nghê một mình Qua rồi thì... hết lặng thinh
Qua rồi thì... hết tự tình dễ thương
Vẫn tròn lấp láy kim cương
Dẫu chiều hay sớm... giọt sương hữu tình !
Ngày xưa !
Ngày xưa anh nói trong thơ
Yêu ai chỉ một dẫu chờ ngàn năm
Em ghi kỉ niệm âm thầm
Hạ thu đông lướt ta chầm lấy nhau !
Ngày xưa anh nói vậy sao
Hẹn em tết đến... đượm màu ái ân
Lời xưa anh nói bao lần
Mà nay hổng.... nhớ bần thần muốn đau
Xuân đang phơi phới gọi chào
Làm sao.... không nhớ cồn cào xốn xang ......!
................
Vẫn thế ! Mây ngàn vướng lá làm eo Để cho cô gió thổi vèo rách tua Sương giăng rừng trắng mấy mùa Cây xanh mỡn lá sương khua sớm chiều Xuân nầy long lánh sương treo Gió rung hiền rãi ươm nhiều chồi non !
Ngày xưa !
Ngày xưa anh nói trong thơ
Yêu ai chỉ một dẫu chờ ngàn năm
Em ghi kỉ niệm âm thầm
Hạ thu đông lướt ta chầm lấy nhau !
Ngày xưa anh nói vậy sao
Hẹn em tết đến... đượm màu ái ân
Lời xưa anh nói bao lần
Mà nay hổng.... nhớ bần thần muốn đau
Xuân đang phơi phới gọi chào
Làm sao.... không nhớ cồn cào xốn xang ......!
Em nhớ. Em nhớ ngày xưa anh nói rằng Tình mình mãi đẹp những đêm trăng Không gian chủ nhật rừng yên ả Có tiếng chim vẳng tiếng chuông ngân. Em nhớ làm sao có thể quên Gió nắng miền tây, guốc chông chênh Sông lớn mênh mông, cầu khỉ nhỏ Lắc lẻo mà sang chẳng bắt đền. Em nhớ mình ra biển mông mênh Sóng cuốn chàng đi, bé mình ênh Tưởng rằng anh mất, rơi lã chả Xấu xí làm sao, dưới trồi lên. Em nhớ gì hơn nhớ đến anh Kĩ niệm ngày nào vẫn như tranh Mong sao trời đất đừng sóng sánh Để giữ tình ta mãi vẹn lành !
Em nhớ. Em nhớ ngày xưa anh nói rằng Tình mình mãi đẹp những đêm trăng Không gian chủ nhật rừng yên ả Có tiếng chim vẳng tiếng chuông ngân. Em nhớ làm sao có thể quên Gió nắng miền tây, guốc chông chênh Sông lớn mênh mông, cầu khỉ nhỏ Lắc lẻo mà sang chẳng bắt đền. Em nhớ mình ra biển mông mênh Sóng cuốn chàng đi, bé mình ênh Tưởng rằng anh mất, rơi lã chả Xấu xí làm sao, dưới trồi lên. Em nhớ gì hơn nhớ đến anh Kĩ niệm ngày nào vẫn như tranh Mong sao trời đất đừng sóng sánh Để giữ tình ta mãi vẹn lành ! Còn không...! Em nhớ...làm sao anh nỡ quên Cuối tuần tha thẩn đón người lên Lang thang chờ suốt chiều thứ bảy Suối mắt còn hơn nước dập dềnh ! Em còn nhớ thì sao anh quên được Những ngày yêu....ta nói ngược vào trong Em thầm ghi, còn anh khắc vào lòng Qua ánh mắt mà mặn nồng... mới lạ ! Em còn nhớ là anh còn tất cả Đời còn vui trời xanh mát bao la Xuân còn sang còn thương ghé vào nhà Anh còn có...quý quà dâng tặng Mẹ !
Cùng tên.... Lỡ làng con sáo sang sông Thì thôi ngoái lại nhìn lồng mà chi Chỉ buồn thêm đắng tình si Bóng tùng xa lạ dẫu gì cũng hơn Người đi đâu có cô đơn Thân bần ở lại trống trơn giữa trời Sóng hờn vẫn dập than ôi Nước lên rồi xuống nhiễu đời tháng năm !
Tại tôi ! Vô tình nên đã phụ em Con sông cuối nẽo dòng mềm như nhung Vô duyên không thể đi chung Vậy mà đã nguyện mình cùng ước mơ ! Vô tình ta kết rồi lơ Trễ rồi lỡ chuyến đò chờ xa xa Vô duyên không ở chung nhà Vẫn còn kỷ niệm thật thà từng trao ! Vô tình nên mới nghêu ngao Vô tình nên chết còn đau !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2010 17:57:23 bởi lelong54 >
Không lẻ loi....! Không qua lòng lại ê chề Bỗng mình thơ thẩn ngô nghê một mình Qua rồi thì... hết lặng thinh
Qua rồi thì... hết tự tình dễ thương
Vẫn tròn lấp láy kim cương
Dẫu chiều hay sớm... giọt sương hữu tình !
EM ĐÃ QUA
Qua rồi mắt sáng lung linh
Vần thơ đượm bạc thâm tình tri giao
Hữu duyên thiên lý ngọt ngào
Vun trồng từng chữ lời trao sớm chiều
Nói đi....! Mười một....gió thoảng hiu hiu Rét se se gợi nên nhiều khát khao Xuân đang lấp ló ngoài rào Đón em qua với anh,....đào, mai khoe ! Nói đi anh muốn lắng nghe Thật thà nói khẽ đừng dè dặt chi !
Gặp lại ! Xa nhau đã mấy mùa thơ Nay mình vẫn vậy làm ngờ khách xem Ngày đó em vốn lọ lem Chân quê thuỳ mỵ chưa hoen lệ buồn Ngày đó anh quá ngông cuồng Để em hờn tủi...đành chuồn khỏi anh Hôm nay dòng vẫn trong xanh Đón anh lạnh mát chân thành như xưa Cầu trời mau hết mùa mưa Để ta còn được đón đưa nàng về !
Gặp lại !
Xa nhau đã mấy mùa thơ
Nay mình vẫn vậy làm ngờ khách xem
Ngày đó em vốn lọ lem
Chân quê thuỳ mỵ chưa hoen lệ buồn
Ngày đó anh quá ngông cuồng
Để em hờn tủi...đành chuồn khỏi anh
Hôm nay dòng vẫn trong xanh
Đón anh lạnh mát chân thành như xưa
Cầu trời mau hết mùa mưa
Để ta còn được đón đưa nàng về ! Lê Long Người xưa Xưa nay em vẫn chân quê
Lọ lem như thế chẳng hề đổi thay
Như dòng sông nước vẫn đầy
Tình cảm vẫn cứ như ngày đầu thôi
Vườn thơ đón khách vào chơi
Anh là thi hữu một thời họa chung
Có chi đâu để ngại ngùng.
Chuyện đời gặp gỡ tương phùng -ly tan...
Còn mình yêu mến thi đàn
Gác chuyện hờn giận luận bàn thi ca.
Vườn em anh cứ ghé qua.
Đối họa thơ phú ai mà trách đâu?
TG-Kiev 14/1/2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: