Xin được dìu nhau cũng là Tứ Đại mà sao
kẻ vui đô thị, người vào rừng sâu
khi xanh tóc, lúc bạc đầu
vẫn không hiểu nổi, nữa câu Vô thường
đi chưa trọn, một con đường
mà sao hai tiếng Đọan trường đã ngân...
thôi thì, xin được một lần
dìu nhau ra khỏi mộ phần quạnh hiu
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 20:01:55 bởi Huu Y >
Tại sao.. ra đi, tóc vẫn còn xanh
chưa về, tóc đã hóa thành màu tiêu
xứ người, tuy đẹp quạnh hiu
niềm vui tuy có, phần nhiều trong mơ
ngày, quê hương khóc màu cờ
là ngày, Em viết bài Thơ đổi đời
Tim này, tuôn lệ cho Người
hay cho Sông núi, một thời đảo điên
chúng ta, hai đứa ba miền
gần trăm năm, vẫn ưu phiền, tại sao...???
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 20:00:58 bởi Huu Y >
Huyết lệ thơ
Thu vẫn chưa về sao đã nghe!
trong từng đọt lá giọt tái tê
nghe trong màu nắng mùi đưa tiễn
ai tiễn đưa ai! ai đợi chờ...
Thu vẫn chưa về sao đã nghe!
gần trong gang tấc một lối về
nghe trong cô quạnh niềm cô quạnh
nghe thật trong mơ một niềm mơ
Thu vẫn chưa về sao đã nghe!
tiếng cung thương ghê rợn não nề
điệp trùng sông núi hồn ma óan
óan hận Người sao lắm mưu thâm
Thu vẫn chưa về sao đã nghe!
Sơn hà đổi chủ nát Trăng thề
nghe trong lời gió cung sầu bật
thành khúc trường thiên Huyết Lệ Thơ!!!
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 19:59:30 bởi Huu Y >
mai về xếp lại sợi mây
gương xưa vỡ...đâu rồi hình bóng cũ
đây tàn y...phảng phất chút hương thừa
nghe thương nhớ, tìm về theo kỷ niệm
mùa Thu ơi! còn mãi một chiều mưa...
Trời nức nở, hay vai gầy nhỏ giọt
giọt tiễn đưa, hay giọt của đợi chờ?
Ai đứng đó! giữa thì thầm sóng vỗ
bao lâu rồi! sao vẫn đẹp như mơ..
Em vẫn thế, vẫn dáng sầu muôn thuở
tóc mây buồn, từng sợi mượt như tơ
tơ chưa dệt, mà Hoa lòng đã nở
ngọt hương thơm, ngọt cả lối đi, về...
Trời viễn xứ, chiều nay buồn như tóc...
giọt nắng nào! còn sót lại trên tay
này Thu hỡi! xin một lần đừng khóc
mai ta về xếp lại những sợi mây!!!
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 19:58:27 bởi Huu Y >
Thiên trường ca vẫn còn đó, chuyện Tình anh Thi sĩ
giam đời mình, trong thạch động giữa rừng thiêng
hai mươi năm tưởng quên được Tình riêng
bỗng một sớm Người về khơi bão tố...
đời là thế, một chữ Tình đủ khổ
đủ đắng cay, cấu xé tấm thân này
Tình!
huyệt sâu, chôn sống tuổi thơ ngây
Tình!
sóng dữ, nhận chìm thời hoa mộng
còn đâu nữa, khung trời xanh gió lộng
muôn chim ca, hoà tấu khúc an bình
bao diệu kỳ, xinh động buổi bình minh
của Trời-Đất, trong đêm trường tĩnh lặng...
Người trở về, như vành khăn tang trắng
tiễn cuộc đời chàng Thi sĩ đáng thương
vào thiên thu trong thế mộ đoạn trường
sống vĩnh viễn với mối Tình ngang trái...!!!
***
Trong đêm vắng, tiếng Đàn xưa ngân vọng lại
như oán than, như trách móc kẻ phụ tình
"Em nỡ đành quên
lời thề hẹn ba sinh"
giữa Thiên địa hai đứa mình từng hẹn ước
có lẽ bởi tôi nghèo
nên Em đành quay bước
chẳng ngại ngùng, theo tiếng gọi giàu sang
Em giết chết tình tôi,bằng bạc, bằng vàng, của một kẻ Em chưa từng quen biết
bởi quá yêu Em, nên tôi đành thú thiệt
chỉ riêng Em , tôi trao hết ân tình
cho dù Em phụ bạc
tôi vẫn cứ xin
xin cầu chúc đời Em luôn hạnh phúc
tôi xin hát tặng Em, đêm nay một Nhạc khúc: Cay đắng tình đời, chua chát thế nhân..
nếu cho tôi được chọn lựa thêm một lần
tôi vẫn chọn cây Đàn và khúc Nhạc
vì tôi vẫn còn yêu Em...bằng tình yêu tươi mát đầu đời.
***
Xin tiếp lời, kể chuyện chàng Hoạ sĩ
bán gia tài để vẽ một bức Chân dung
đã nhiều năm , Chàng xuôi ngược vẫy vùng
chỉ vì muốn tìm người trong mộng tưởng...
Nàng, đài cát lung linh đôi mắt phượng
giọng ngọt ngào, thánh thót tựa Yến ca
chim trên trời chưa thấy mặt đã sa
cá dưới nước cũng hồn siêu phách lạc.
không ai biết nàng từ đâu trôi dạt
đến nơi đây, vào một tối mùa Đông
khi ngoài kia Tuyết trắng kết thành vòng
chính là lúc Nàng hiện thân Ảo ảnh
Chàng gặp Nàng, đêm nay trong vườn hạnh
hai mái đầu, thề hẹn chuyện trăm năm
nào ngờ đâu, Nàng tựa ánh trăng rằm
đang dần khuất bởi thời gian oan nghiệt...
Nàng ra đi, khi màn đêm giã biệt...
nát tan lòng, Chàng gặm nhấm tương tư...
Nhân duyên nào, khiến gặp được Thiền sư
lúc đối ẩm, là lúc Chàng tỉnh ngộ.
Rồi từ đó... trên bước đường hoá độ
giữa tử sinh ẩn hiện chiếc Y vàng...
Mãi lưu truyền trong Tình sử nhân gian
Thiên Trường Ca của những chàng Danh sĩ.
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 19:57:10 bởi Huu Y >
Lục bát xé thơ,
đốt lửa
nấu trà
trà chưa kịp uống
em đà sang sông
ngồi nghe thương nhớ
bên lòng
trà ngon nửa tách
theo dòng đời trôi...
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 19:54:43 bởi Huu Y >
nghe dài nỗi đau ngày cũng qua mau
cho tàn giọt nắng
cho hoàng hôn
nghe nuối tiếc đong đầy
thuở hò hẹn
Em một lần khẻ hỏi
mà riêng Anh
lặng lẽ suốt canh dài
Em đi vội
như dòng đời vẫn vội
Anh quay về
khép lại ngõ tâm tư
nhìn kỷ vật
cho dài thêm nhung nhớ
đêm... từng đêm
Em về, nhảy múa giữa trang thư
***
Em đi sỏi đá u buồn
hoa ngưng khoe sắc, chim tuôn lệ sầu
trăng xưa nay cũng nhạt màu
Em ơi! nỗi nhớ hai đầu mênh mang...
kìa xem, chiếc lá bên đàng
xót xa dĩ vãng, mơ màng tương lai
lá khô cạn, cả hình hài
mà sao hồn vẫn nghe dài nỗi đau!!! Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 20:04:27 bởi Huu Y >
Ngày ấy Em đã đến một lần nơi cõi mộng
đã hy sinh bằng tất cả tấm lòng
cho cuộc sống được thêm nhiều ánh sáng
mà người ơi! sao Đêm vẫn mênh mông...
Em đã thấy cái ngày không trông đợi
ngày Em vẫy tay, chào vĩnh biệt Người
khi trên môi sắp tắt lịm nụ cười
sau một cuộc chơi, trò chơi Nhân thế
Ngày ấy, Em xin Người đừng nức nở
vì cuộc chơi nào, rồi cũng thề thôi
dù hôm nay, có diễm lệ tuyệt vời
ngày mai đó, chắc gì còn mộng đẹp
Hãy nói với nhau, trước giờ từ biệt
lời yêu thương bằng tha thiết chân tình
để ngày sau, trong hạnh ngộ lai sinh
khỏi cảm thấy ngỡ ngàng khi đối diện
Nắm tay nhau, một lần rồi vĩnh viễn
nhìn ước mơ chắp đôi cánh bay xa
kẻ ra đi hoà nhập với Sơn hà
người ở lại nghe sầu dâng đáy mắt!
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 20:05:17 bởi Huu Y >
không như ngày nào Anh vẫn thức, lúc đất trời yên giấc
vẫn chờ trăng, dưới gốc cây thông già
dạo cùng Thơ trước sóng biển bao la
rồi nằm ngủ một mình trên ghềnh đá..
***
Nhớ ngày ấy, giữa muôn người xa lạ
mình gặp nhau, trong khúc rẽ cuộc đời
mình tặng nhau, bằng tất cả tuyệt vời
của trái Tim, đang căng đầy nhựa sống
gom ý chí, mình chung lòng xây mộng
mộng sắp thành, bỗng Quốc biến Nhà tan!
vượt trùng dương, Em đến được thiên đàng
Anh ở lại, ngậm sầu theo ngày tháng
***
Thời gian ba năm
dài hơn thế kỷ
Em báo tin vui
lấp lánh thiệp hồng
buồn nào hơn::.!!!
Em biết không
Anh cầu chúc
đời Em riêng hạnh phúc
***
Anh vẫn thức, lúc đất trời yên giấc
vẫn đợi trăng dưới gốc cây thông già
ngồi với Thơ trước sóng biển bao la
vẫn nằm ngủ một mình trên ghềnh đá
nhưng!
đêm bây giờ thật lạ
trăng bây giờ quá xa
biển đã hết ngọc ngà
hồn Thơ...kiệt lực.
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 20:06:39 bởi Huu Y >
Đố ai định nghĩa được Tình yêu Tình yêu là một chủ đề lớn trong cuộc sống, nhưng riêng với những hành giả sống và hành xử theo tư tưởng kinh Kim Cang, thì Tình yêu với họ, giống như chiếc bóng trong câu chuyện Người Thiếu Phụ Nam Xương. Chiếc bóng đó, chỉ thoáng hiện dưới ánh đèn dầu mờ nhạt trong khoảnh khắc của hoàng hôn, để rồi sau đó hoàn toàn biến mất khi bình minh đến, cũng vậy dưới con mắt của Duyên khởi, dưới ánh sáng chiếu soi của tư tưởng Kim Cang, tình yêu hoàn toàn không thật có, bởi vì Nó vốn dĩ chỉ là một Ảo ảnh, được sinh ra từ Vọng tưởng, tuy nhiên với những người, mà tâm tư còn đầy ắp hỉ nộ ái ố, thì Tình yêu quả thật có một mỵ lực hấp dẫn vô cùng tận, nó chi phối gần như toàn bộ đời sống tình cảm của con người Chính vì vậy mà xưa nay:Văn chương, thi ca, âm nhạc, hội họa đã liên tục không ngừng khai thác, và ca ngợi về những mối tình, đặc biệt là những mối tình đầu.
Tình đầu đẹp,tình đầu thơ mộng,tình đầu long lanh như những hạt sương mai..và tình đầu cũng mong manh dễ vở như hoa biển mà thường thì người con Gái vội vàng bước lên xe hoa, bỏ lại sau lưng nửa mảnh trăng thề quạnh quẻ, để cho người con Trai vào một buổi sáng kia, đứng âm thầm một mình bên góc phố, lặng lẽ nhìn chiếc xe hoa lạnh lùng chuyển bánh mà tự nhủ với lòng:
sáng nay em bước theo chồng
thướt tha áo cưới bềnh bồng tóc mây..
rồi khi tà áo cưới khuất xa dần qua màn lệ, người con Trai lầm lũi quay về, gặm nhấm mối sầu tương tư, để rồi theo thời gian:mười năm tình cũ, gặp lại người xưa, người con Trai đã có thể nói một câu thật là tỉnh táo
ừ thôi em đã lấy chồng
anh đi về hướng người không đợi người...
Huu Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2009 20:08:13 bởi Huu Y >