Nhớ về giọt nắng mùa thu
LẠI NÓI VỀ MẸ Nghìn thi tứ bỗng tràn về thúc giục Viết về mẹ nhiều đi hỡi các thi nhân Một lần nữa ngôn từ đành bất lực Mẹ quá thiêng liêng nên viết chẳng trọn vần
ĐỐI ẨM Giữa cô đơn gặp bạn lòng Nâng ly cùng uống cho xong đêm này Cùng chung tình đắng duyên cay Cùng chung ảo mộng tháng ngày vời xa Uống đi hãy uống cùng ta Trăng suơng mơ khúc cầm ca thêm buồn Em hoà trong rượu nỗi buồn Anh chan thương nhớ vạn muôn giọt tình Trăng về vui với chúng mình Bài ca nguyệt tửu hữu tình cùng say
VẦN BẰNG TRĂNG MƠ Trăng lung linh trong đêm huyền mơ Người nơi đâu sông nghe bơ vơ Buồn lên ngôi đêm về trong thơ Rung cung khuya thanh âm như tơ Ta bâng khuâng tương tư hình ai Bao năm qua tình yêu chưa phai Em vô tư buông mi trang đài Nghìn năm sau màu trăng nguyên khai
LỜI CẢM ƠN TRONG GIÓ Bất ngờ gặp lại người xưa Đồng quê cũng một cơn mưa cuối mùa Chiều hoang ngọn cỏ gió đùa Qua rồi đổi chác hơn thua sự đời Nhắc tôi nhớ lại một thời Yêu đương dang dở tình người chia ly Hai bàn tay trắng có gì Em không yêu nữa bỏ đi theo chồng Người ta gác tía lầu hồng Còn tôi chỉ nặng gánh gồng thơ ca Thế rồi từ đó cách xa Tóc tôi nay ánh trăng tà ngậm sương Cơn mưa run rủi giữa đường Gặp lại em chút tơ vương nhẹ nhàng Trông em lộng lẫy cao sang Tôi mừng em được giàu sang một đời Cơn mưa bất chợt ngừng rơi Nghe trong tiếng gió có lời ...cảm ơn...
CUNG ĐÀN ĐÊM KHUYA Đàn lên tâm khúc canh khuya Nốt thăng gợi nhớ đêm chia lối về Nốt trầm lắng khúc tái tê Một thời xuân nữ đi về lối xưa Em nâng lối nhớ não nề Tôi nghe âm hưởng vọng về xa xăm Bolero tiếng lặng thầm Mùa đi để lại vết bầm trong tim
DẤU CHẤM XANH (Kính tặng chị) Dấu chấm xanh trên máy tính Biết chị mình hiện hữu Trong nỗi nhớ vô ngần Trong tĩnh lặng vô biên Chị ơi! Rượu hồng đào Trong giấc cô miên Em chưa thỏa khát trong chiêm bao hoang tưởng Tháng bảy này Ngày họp khóa còn định hướng Rượu tràn ly chị rót để em say
Nói với Trâm Anh! Mai mốt về xứ Quảng nhé Trâm Anh. Để thơ tôi có men say hương rượu Để tôi được hân hoan chung mĩ tửu Say một lần để nhớ mãi ngàn sau Mai mốt về xứ quảng nhé Trâm Anh Hơn nửa đời người còn cho nhau tình cảm Trong bối cảnh không gian ảm đạm Xin một lần thơ hóa tứ môi tươi
ĐỐI LẬP. Cây rừng khát mưa Đá núi chẳng cần Người làm ruộng thích mưa Người làm muối yêu nắng Người xứ lạnh thích ánh nắng chói chang Người xứ nóng ghét vầng dương gay gắt Nhưng đó là quy luật của đời Anh với em cũng vậy mà thôi! Em thích hoa hồng Anh yêu sim tím Em sôi nổi trong hiện tại Anh đắm chìm trong hoài niệm Anh thích nhạc trầm buồn Em mê giai điệu ngân vang Em thích ngắm nhìn hoa phượng hè sang Anh yêu cành vàng của thu tàn buồn bã Nhưng sau đối lập là đồng nhất tất cả Anh yêu em và em cũng yêu anh
MAY MẮN Thật là may mắn cho ta Bản thân chưa bị sa đà bon chen Còn thương những kẻ thấp hèn Gối không mòn, không lỏi len với đời... Túi thơ ,bầu rượu chẳng vơi Ai ghét thì mặc,ai chơi thì mừng Về hưu tiền bạc có lưng Vẫn vui vẻ ,vẫn tưng bừng như xưa...
TƯỢNG VÀ EM. Tượng bất tử nhưng nghìn đời khô cứng Vẻ bắt mắt bề ngoài nhưng khó hiểu chiều sâu Đôi mắt trần gian dù tinh tế đến đâu Không thấu hết những sắc màu cảm xúc Em hiện hữu giữa cuộc đời rất thực Mang trái tim rung cảm xúc rất người Dù cuộc đời đi qua tuổi đôi mươi Tôi vẫn thích ngắm người hơn xem tượng
CON ĐƯỜNG CỦA TUỔI THƠ XƯA Con đường của tuổi thơ xưa Trời còn xanh mãi vẫn chưa phai màu Cổng Thành đã nhận ra nhau Rêu phong phủ kín trên màu ngói xưa Lặng yên hoa vẫn nở vừa Hồn nhiên cùng đón người xưa trở về Em luôn giữ trọn tình quê Động lòng những sợi tóc thề khẽ lay
DỖ DÀNH Thôi em đừng khóc làm gì Để trang tình lệ thêm ghi dấu buồn Anh về với ánh trăng suông Lục tìm kỉ niệm trong nguồn thơ đau Một thời đã đốt môi nhau Một thời mình đã... trao nhau...ái tình Trái tim vẫn mãi nguyên trinh Nhưng không thắm nữa bởi mình chia ly Thôi em đừng khóc làm gì Trời mưa rồi đó... về đi...đừng buồn...
AI ĐẶT TÊN CHO EM Ai đặt tên cho em Một loài hoa mang sắc buồn hoài niệm Tóc pha sương tôi vẫn luôn tìm kiếm Màu hoa xưa trong kí ức sân trường Tuổi xuân qua lòng vẫn thấy vấn vương Biết bao nỗi yêu thương trong mong nhớ Viết cho em với nỗi buồn trăn trở Mùa hạ nào nhắc nhở một thời xuân
BẾN CŨ Bến cũ vẫn còn nhưng chắc rằng ông lái đò ấy đã ra đi Em có nhớ những gì qua lớp sương mù hoài niệm Có giây phút nào suy tư tìm kiếm Tuổi mình trôi đi qua dòng chảy thời gian Bạn bè cùng thuyền ngày xưa như lối gió mưa ngàn Bốn phương trời biết bao giờ gặp lại Mùa phượng vỹ trong tim luôn thắm mãi Nhưng tuổi hoa niên không trở lại bao giờ Có khi nào lãng đãng những giấc mơ Chợt ẩn hiện một bến bờ xa lắc Có khi nào trong suy tư thầm nhắc Ông lái đò xưa trong nước mắt nghẹn ngào
NÓI VỚI EM TRONG KHU DINH THỰ VUA MÈO * Đến Sà Phìn thăm dinh thự họ Vương Trong chuyến tham quan Việt Bắc Trời Hà Giang lạnh ngắt Vẫn thấy lòng ấm áp vì em Biết bao lần trải nghiệm với em Mỗi nơi đi qua đều mới thêm cảm xúc Anh không phải là vua Không có cơ ngơi hàng trăm tỉ Để em trở thành hoàng hậu Sống trong lãng phí xa hoa Anh chỉ là người bình thường giản dị Nói với em lời tri kỉ thật thà Tất cả giàu sang nhung gấm sẽ phôi pha Chỉ có tình yêu chúng ta sẽ đậm đà cùng năm tháng Bên em anh càng thêm lãng mạn Càng yêu đời và quên mất tuổi đã hưu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 17 bạn đọc.
Kiểu: