Nhớ về giọt nắng mùa thu
CHO NGƯỜI VÀO THIÊN CỔ ( Kính viếng hương linh anh Châu) Anh vào thiên cổ hôm qua Biết tin đau đớn,xót xa vô cùng Vợ chồng tình nghĩa thủy chung Cớ sao ly cách muôn trùng âm dương Anh đi vạn nhớ nghìn thương Câu thơ khắc khoải đoạn trường xiết bao Nguyện cầu trời phật trên cao Cho anh nhanh đến lối vào vãng sanh
KHẤN NGUYỆN Dưới Phật đài con thành tâm khấn nguyện Phép nhiệm màu cứu độ khắp nhân gian Vẫn còn đây bao số kiếp bẽ bàng Hiện hữu đó lắm trái ngang thế sự Lời Phật dạy nên làm lành tránh dữ Thế gian này điều ngược lại nhiều hơn Bao khổ đau,chua xót .giận hờn... Tạo sóng lớn bi thương trong bể khổ Con quỳ xuống lòng thành tâm phi lộ Ánh đạo vàng quảng độ khắp chúng sinh Nhân loại vui chốn chốn yên bình Phật trong tâm nơi nơi giác ngộ
VÁY HOA "Dù đời còn lắm nhiêu khê Yêu em với cả bộn bề váy hoa" (Ca dao) Em về trong chiếc váy hoa Để cho nắng hạ chan hòa yêu thương Váy hoa gợi những dư hương Một thời tuổi trẻ thiên đường thanh xuân Bây giờ biết có bâng khuâng Thời gian qua vội mắt quầng chân chim Thơ tôi một chút lặng im Thả hồn đi ngược để tìm dư âm Váy hoa ai mặc một lần Để thơ gieo những tiếng vần nẻo xa
ĐÀ LẠT CAM LÂM Quán nhỏ Cam lâm bỗng nhớ về Đà Lạt Nơi phố núi sương mù chắp cánh những vần thơ Ngày xưa đó tình mình như ngọn thác Mãi reo vui không biết đến bao giờ... Em đã đi qua một thời thiếu nữ Bỏ lại sau lưng những trang sử tình mình Để làm mẹ,làm bà,gia phong luôn gìn giữ Đời sáng lên trong hai chữ chung tình ngng
VẼ TA Em ơi!Đừng có vẽ ta! Ưu tư vầng trán nhạt nhòa nét mi Trọn đời làm kẻ tình si Câu thơ tô đậm chia ly não nề Tuổi xuân tha thiết tìm về Bến bờ xa lắc cơn mê vội vàng Đưa tay chốn mộng trần gian Chạm gai hồng thắm bỗng tràn lệ đau
KHÔNG CHẮC LẮM! Có lẽ rồi tất cả sẽ phôi pha Sương thời gian và bụi phong trần hòa nhau trên mái tóc Em cũng đi qua thơ tôi,một khoảng trời ngà ngọc Để hương tình vương từng cung phím trập trùng Có lẽ rồi khái niệm thủy chung Sẽ rời khỏi tim em khi hiểu hết tận cùng nỗi đau đời hiện hữu Hạnh phúc,suy tư,cám dỗ... Một miền thương nơi hoài niệm đã vỗ cánh bay đi Có lẽ rồi sẽ có một gã tình si Đứng chôn chân nhìn về miền hoài niệm Tuổi đã cao nhưng vẫn ngu ngơ nghĩ Mình trẻ hoài vì thơ chẳng chịu rời xa
SAY HOẠNG Ta trong cuồng khúc say hoang Nâng ly em nhé chứa chan men tình Từ ngày chia cách đôi mình Ta còn uống nốt bóng hình phù hư Em bỏ tôi giữa cuộc đời Đau thương trọn chén tâm tư vì người
GỬI CHỊ (Kính tặng chị) Khánh Hòa đang ngóng chị vào Nhớ đem theo rượu Hồng Đào,chị ơi! Mùa này xanh biển,trong trời Cơn mưa thi thoảng nhẹ rơi cuối chiều Em còn vọng những thương yêu Tóc thời gian cũng nhuốm nhiều suy tư Từ bao chừ,đến bây chừ Mần răng tỏ hết thực hư chị tường Lá Diêu Bông mãi còn vương Nỗi niềm huyền thoại lên hương nghìn trùng
ĐẸP NHƯ SEN Bạn tôi mãi đẹp như sen Không phải hào nhoáng,bon chen thị thành Đồng quê yên ả,trong lành Xa xa núi thẳm,trời xanh vô cùng Áo dài thoáng gợn gió rung Trăng tròn nón lá để cùng làm duyên Quên bao sự thế truân chuyên Niềm vui xóa hết lụy phiền tháng năm!
BỀNH BỒNG Em bảo tôi "anh bềnh bồng" Đúng vậy em. Tôi sẽ không chối từ! Mênh mông lối thực đường hư Được mất đâu quản, coi như sự thường! Tôi còn vay nhớ,mượn thương Trái tim xúc cảm mãi vương nợ đời Xót cho vạt nắng cuối trời Thương cho những kiếp con người truân chuyên Lẻ loi bến vắng đợi thuyền Vọng âm ray rứt độc huyền trong đêm Lời em tôi khắc sâu thêm Cảm giao giây phút giọng mềm tri âm
CÓ PHẢI THẾ KHÔNG EM? Em yêu màu hoa quân tử Vẫn giữ mình trong sạch giữa bùn đen Không phô trương,không hào nhoáng,bon chen... Suốt một đời thương quen với hương đồng gió nội Sen giản dị nhưng đã thành tri kỉ Như tình yêu chỉ đơn giản là yêu Tôi nhớ em và chỉ biết một điều Một trái tim bình thường chứa bao nhiêu xúc cảm
TRĂNG LIỀM KHÓC ( Kính tặng chị Bòng Đỗ) Vầng trăng liềm khóc chị ơi Câu thơ khắc khoải một thời đa đoan Lá diêu bông chưa vội tàn Em về muộn mất thời gian chẳng chờ Như thằng cuội ôm mối mơ Hằng Nga đâu đến để chờ trăng lên Lời thơ nửa tỉnh nửa điên Nhớ thương gởi chị tận miền xa xăm
ÁO TRẮNG PHƯỢNG HỒNG Em còn áo trắng phượng hồng Cho tôi một chút theo dòng thời gian Ve sao im tiếng...hè sang Người sao tiếc mãi những trang sử tình? Tuổi xuân qua chợt nhớ mình Một thời áo trắng thư sinh...một thời... Sân trường từng cánh phượng rơi Mùa thương cuối cấp nghẹn lời từ li Mái đầu sương trắng đã ghi Theo dòng hoài niệm những gì xa xưa Lời thơ nói mấy cho vừa Thầy cô,bè bạn vẫn chưa phai nhòa...
ÁNH NHÌN CỦA THẦY GIÁO VỀ HƯU Thầy lặng lẽ đứng nhìn Ngôi trường mình từng học Bao năm sương trên tóc Mình lại dạy ở đây Lần thứ hai chia tay Ngôi trường đầy kỉ niệm Đôi mắt già tìm kiếm Hình ảnh của xưa,nay Cánh cổng xanh còn đây Hàng cây như tri kỉ Cơn gió nào thủ thỉ: Về đi thôi,thầy ơi! Một chút gì chơi vơi Đôi mắt già ép lệ Quy luật của cuộc đời Hợp tan là vốn thế! Thầy vẫn đứng lặng yên Nghe triền miên cảm xúc Ngọn gió vội vã giục Về đi thôi thầy ơi! Rồi mai về chốn cũ Biết mấy người hiểu cho Đời một kiếp lái đò Kẻ qua sông có nhớ?
VẪN MÃI BỒNG BỀNH Nghìn sau vẫn mãi bồng bềnh Chênh vênh bến nhớ,lênh đênh sông chờ Trẻ già gì cũng làm thơ Trái tim xuân sắc bây giờ còn nguyên Mặc đời bão tố truân chuyên Mặc người tranh chấp bạc tiền nhục vinh Ta là ta của chính mình Túi thơ bầu rượu đăng trình nẻo riêng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: