Nhớ về giọt nắng mùa thu
MƯA ĐẦU THÁNG 10 Thu vừa quay gót ra đi Cơn mưa đầu tháng nhắn gì hỡi em? Gió lùa giọt nhớ vào tim Mây qua chốn cũ im lìm đợi trăng Ta nhìn từng rảnh vết hằn Cày sâu tâm trạng ăn năn một thời Cơn mưa xưa cũ cạn lời Mất em vì tính hay hời hợt yêu Ta đón mưa cũng đã nhiều Tháng mười vẫn gợi bao nhiêu dấu tình Lão niên nhìn lại tim mình Vẫn còn rõ nét bóng hình cố nhân R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2023 02:20:24 bởi Ct.Ly >
GỬI NGƯỜI VẠN TIẾNG CẢM ƠN Cảm ơn người Đã ''ghim''một bài thơ tôi tặng Trên dòng thời gian Với ý tưởng trầm buồn sâu lắng Trong những ưu tư trĩu nặng Trong những khung trời nhạt nắng cuối thu Trong đêm buồn hồi ức những lời ru Trong thương nhớ xa mù ngàn lần vọng ngóng Cảm ơn người đã thắp trong tim tôi ngọn lửa lòng nồng ấm Dù ngoài kia mưa đang đậm tiếng buồn Thơ tôi gửi cho người có bão táp mưa tuôn Có sóng cuộn trào sôi xoáy vào lòng biển động Có dạ quỳnh trong đêm thơ mộng Có ánh trăng thơ mộng giữa trời rộng bao la Có dải lụa tinh khiết ngọc ngà Bao trọn vết thương của một thời xa nông nổi Tôi cảm ơn người cả ánh sáng và bóng tối Biết bao dung vì đã nhớ về Thơ
CHUYỆN HAI CHIẾC LỒNG ĐÈN Nhìn người lại nhớ đến ta Một miền kỉ niệm khó nhòa trong tim Mắt tháng năm vết chân chim Vượt thời gian để cố tìm về nhau Trời đêm năm ấy xanh màu Trăng thu hai đứa cùng nhau vui đùa Đèn cá chép mẹ mới mua Đèn ông sao sáng đi chùa cha cho Con đường quê dẫn quanh co Thoảng hương hoa bưởi thơm tho lối nhà Lớn lên em em đã đi xa Bỏ quên đồng ruộng để ra thị thành Đâu còn gội tóc hương chanh Đâu còn nhớ ánh trăng thanh đêm rằm Tưởng người vẫn mãi biệt tăm Nào ngờ trái đất chẳng nhầm vòng quay Hơn mười năm bỗng một ngày Gặp em tay lại trong tay ngập ngừng Lời thương giọng nhớ rưng rưng Tôi mừng quên hết trông chừng tháng năm Rồi mùa trăng ấy đêm rằm Chung vui hai đứa sắt cầm nên duyên Bây giờ còn mãi lời nguyền Răng long đầu bạc vẫn nguyên lời thề Trung thu gợi nhớ tình quê Lồng đèn hai chiếc vọng về ngày xưa
TRỚT QUỚT (Nói hộ một người) Tình lừa,bạn phỉnh,tiền hết sạch! Trăm phương,nghìn cách cũng tiêu tan Hận người chót lưỡi ,đầu môi lạnh Để ta tan nát giấc mộng vàng Ngẫm lại bây giờ thôi trớt quớt Gắng công ta làm lại từ đầu Đường đời bám vững không để trợt Ngay thẳng kiên cường sợ chi đâu!
CÙNG EM THĂM LÀNG NHỎ Phút giây bỏ biển lên rừng Cùng em đến tận núi rừng săn mây Suối ca lan tỏa cỏ cây Khiến ta cảm nhớ những ngày xa xưa... May trời nắng ấm không mưa Để chân dịu giữa suối chưa cạn dòng Nghĩa phu thê mấy mà đong Nước nguồn không thể thay lòng đâu em!
TRẦM TƯ RỪNG NÚI Chợt một ngày rời biển Để lên rừng rong chơi Mây bông lặng lờ trôi Dưới chân vài vạt nắng Con đường đang im lặng Ghi dấu giày lãng du Trời vừa xa mùa thu Rừng xanh,xanh thêm lá Giữa không gian êm ả Thấy mình như trẻ ra Quên cát bụi phù hoa Nhớ một đời lãng tử
LÀNG NHỎ CHIỀU BUÔNG Chúng tôi về,làng nhỏ chiều buông Hoang sơ nhưng chẳng gợi buồn gió mây Sau lưng xanh thẳm đồi cây Trước mặt cỏ dại mọc đầy lối đi Còn đời còn những chuyến đi Lên rừng xuống biển ngại gì đường xa Về hưu sức khỏe chưa già Trăm phương nghìn hướng xông pha chẳng sờn
VỀ VỚI SUỐI NGUỒN Cùng nhau về với suối nguồn Bỏ sau lưng những nỗi buồn hanh hao Nước hiền như giọng ca dao Hôn chân du khách thấm vào thịt da Thiên nhiên Làng Nhỏ hiền hòa Suối reo chim hót hoan ca tưng bừng Ra về chân bỗng ngập ngừng Xe lăn bánh nhẹ núi rừng trông theo
NHỚ BẠN PHƯƠNG XA lâu lắm chưa về thăm cố hương Cam lâm trăm nhớ với nghìn thương Xe đôi năm cũ nay đã sét Người vẫn cách xa vạn trùng dương Vẫn nhớ năm nào tại cố đô Sông Hương im ắng lắng giấc hồ Men say tình bạn thương con nước Giấc ngủ chập chờn tưởng sóng xô Mai mốt nhớ về!Nhớ nhé anh! Trời biển quê hương vẫn yên lành Lời thơ tôi gửi như tâm sự Vẫn giữ bên mình bóng hình anh
DIỆU VỢI "Thương một người cách ngàn trùng hải lý Đêm nay buồn ,nhớ tri kỷ uống say" .... (Vũ Thương Giang) Đêm say khao khát mong chờ Men vào tim ngấm câu thơ thật buồn Trời không mưa,ý lệ tuôn Đêm không trăng,tứ thơ buông tiếng sầu Yếm ngày xưa vẫn đậm màu Người không về nữa nát nhàu trang thơ Lối đời người tỉnh ta mơ Chiếc cầu gãy một nhịp chờ cố nhân
THƠ CHO NGƯỜI VIỄN XỨ Từ ngày quê hương thứ hai của em Dậy lên tiếng súng Những bông tuyết trắng xốp mềm Cũng nhuộm máu tang thương Người em gái viễn phương Thêm một lần bôn ba nơi đất khách Những vần thơ không còn triền miên nối mạch Nỗi buồn lắng sâu trong những ý thơ gom* Tôi vẫn vào Thư Quán hằng đêm Lục tìm kỉ niệm xưa qua từng trang thơ họa Gần mười lăm năm rồi!Thời gian trôi nhanh quá! Những nốt trầm im ắng lắng sâu thêm Người từng họa thơ, độc giả của em Rất trân trọng mối tình thơ của dòng sông Thương và người ấy Trong thơ tôi vẫn nồng nàn lửa cháy Tóc có trắng thêm câu chữ vẫn dâng trào Thơ cho em mong binh lửa tàn mau Để nữ hoàng lục bát trọn vần Cùng sắc hoa thắm tươi màu dải yếm
THU VIỄN XỨ Có một đôi tình nhân trên ghế đá Tựa vai nhau ngắm từng chiếc lá rơi Có một người em gái nơi xứ lạ Dáng thướt tha,áo thắm rực khung trời Biết bây giờ mùa thu còn vàng nữa Hay lá cháy cành khô bởi binh lửa điêu linh? Ta cầu mong chiến tranh không còn nữa Để em đi giữa rừng lặng thanh bình
MƯA QUẢNG NAM Mưa về biến phố thành sông Nước phong tỏa lối đường không thấy đường Chị ơi!Nơi ấy miền thương Hồng đào có uống đêm trường nước dâng? Nghe đời còn những bâng khuâng Đêm không tròn giấc để gần chiêm bao Lá diêu bông tận ngày nào Cuốn theo nước lũ trôi vào phương mô?
HAI MÀU Tím gợi thủy chung,điểm nét buồn Tím trong kỉ niệm,tím mãi luôn Tím bằng lăng ,tím hoa phượng tím Tím những bâng khuâng ,tím tận hồn... Đỏ thắm những ngày,đỏ trong mơ Đỏ hoa phượng đỏ ,đỏ mắt chờ Đỏ tà áo ấy,bao màu đỏ... Đỏ cả tâm hồn,chín đỏ thơ
ĐÀN ÔNG HCH NÓI VỚI PHỤ NỮ CỦA TỔ NHÂN NGÀY 20 /10 Không phải những ngôn từ sửa sang,gọt giũa Chúng tôi nói với quý cô bằng lời chân thật ý nghĩ của chính mình Mỗi người có riêng một mái ấm gia đình "Đèn nhà ai nhà ấy rạng" Có góc tối và có nguồn ánh sáng Chúng mình cùng đi qua những ngày tháng cam go Đã có thời ăn chẳng đủ no Vẫn vượt sóng trên con đò qua bến dạy Chiếc xe đạp cà tàng bánh hai màu vẫn chạy Đến lớp đến trường không một chút thở than Bởi chúng tôi là đàn ông mạnh mẽ đàng hoàng Không thể để cho khó khăn ngăn đà bước chạy Dòng thời gian vẫn chảy Cuốn theo những vui buồn Tuổi về hưu như nước chẳng cạn nguồn Tuôn về biển trong nắng hồng nồng ấm Chúng tôi yêu quý lắm Những thiếu nữ lâu năm của tổ mình Những người còn giữ mãi nét đẹp xinh Dù đã đi qua một thời hoa khoe sắc Dẫu bây giờ có dấu chân chim trên mắt Nhắc nhở một thời lo chăm sóc chồng con Có người điểm tựa lớn chẳng còn Nhưng vẫn đầy bản lĩnh nuôi cháu con khôn lớn Ai cũng có những buồn vui đậm sâu hay thoáng gợn Nhưng đã bỏ qua vì tuổi lớn kiên cường Chỉ còn giữ lại nơi đây những trái tim yêu thương Biết đồng cảm,sẻ san cho đời thường thêm hương sắc!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: