Nhớ về giọt nắng mùa thu
THẦY CỦA TÔI VỀ HỌP LỚP Thầy trở về xứ Nghệ sau 50 năm Biển Cửa Lò vẫn âm thầm vỗ sóng xô chờ đợi Niềm vui lớn như nhịp triều phấp phới Cũng phảng phất nỗi buồn trong hạnh ngộ hôm ni? Có những người đã vĩnh viễn ra đi? Không hưởng trọn niềm vui trong thời gian đoàn tụ Xứ Nghệ quê choa vẫn luôn luôn ấp ủ Kỉ niệm nhớ đời trong kí ức thời gian
NÓI VỚI BẠN KHI VỀ HƯU Về hưu rồi hoàn cảnh dễ đổi thay Không giống đâu những ngày còn đi dạy Nhìn quanh quẩn cảnh vẫn như còn nguyên đấy Nhưng lòng người thức dậy nỗi niềm riêng Vợ ít pha trà , mua sẵn đồ ăn ,chế cà phê như thường xuyên Lời dịu ngọt mời anh dùng buổi sáng Thói quen bất ngờ thay đổi dần theo ngày tháng Bạn gọi nhậu ít hơn,lời ta thán tăng dần? Ở ngoài kia lá vàng rụng đầy sân Gió trêu chọc thời vàng son một thuở Vợ con,bạn bè đổi cách ăn nết ở Hãy ung dung vì quy luật cuộc đời Dành thời gian cho họp lớp, vui chơi... Ai có nói gì bỏ qua không đáng kể Đời vốn ngắn đừng than van câu nệ Về hưu rồi mặc kệ tiếng trần gian! Ta là đàn ông với tâm thế hiên ngang Bất cứ hoàn cảnh nào cũng ngang tàng vượt khó!
NGƯỜI VỀ MƯA LẠNH TÂM TƯ Em về thấm đẫm tâm tư Hoang trời xối xả ngất ngư tiếng lòng Một thời ta đã đợi mong Mưa chiều tóc ướt để hong sợi tình Từ ngày nói tiếng ly sinh Em thành hoài niệm bóng hình phù du Lá vàng đã mấy mùa thu Mưa giăng lạnh lẽo mịt mù bao đông
HOA DÂM BỤT ĐỎ Tôi còn nặng nhớ tình quê Màu hoa dâm bụt vọng về ngày xưa Nhà ai hoa nở sớm trưa Chỉ ngày chủ nhật để vừa bên nhau Rồi người bước vội qua mau Em xa chốn cũ áo màu đổi thay Còn tôi với bóng trăng gầy "Ngày qua,ngày lại ...qua ngày"... đợi trông Ngày kia bỗng nhận thiếp hồng Người tôi yêu đã theo chồng bỏ tôi Dâm bụt vẫn thắm son môi Người đi vạn nẻo,mồ côi dòng đời
GIANG ĐÌNH CỔ ĐỘ ( Tứ thơ được gợi từ những hình ảnh họp lớp 50 năm của thầy Đại) Giang Đình Cổ Độ ngày về Sông Lam vẫn nặng tình quê thuở nào Gặp nhau cứ tưởng chiêm bao Nhớ nhung ,kỉ niệm tràn vào tâm tư Xa nhau từ nớ đến chừ Người còn,kẻ mất thực hư tỏ tường Có người nằm lại chiến trường Tuổi xuân vì nước lên đường đấu tranh Có người công toại danh thành Quê hương xứ Nghệ thơm danh rạng ngời Có người biền biệt phương trời Chưa về thăm được bời bời nhớ thương 50 năm trở lại trường Người về mái tóc pha sương trải lòng Cầm tay nước mắt nghẹn dòng Ém trong tim nỗi nhớ mong ngày về Sông Lam vẫn nặng tình quê Có đi mô cũng nhớ về chốn xưa Trải qua bao cuộc nắng mưa Dòng sông bến cũ vẫn chưa thay lòng Giang Đình Cổ Độ thong dong Du thuyền chứa cả nỗi lòng quê choa Gặp mặt nhau để rồi xa Hẹn một ngày mới người xa tương phùng
MỘT NGHÌN VÀ MỘT Có một nghìn người con gái mang tên Nguyệt Nhưng trong thơ tôi chỉ có một vầng trăng Em trao kỉ niệm vĩnh hằng Không như một ánh sao băng cuối trời Dù đôi phương trời cách biệt Dù ít nhiều nuối tiếc, hoài nghi... Vầng trăng từ thuở xuân thì Cùng tôi thi tứ vẫn đi trọn đời
XỨ QUẢNG MÙA ĐÔNG Bạn tôi về xứ Quảng một mùa đông Nắng bớt hồng bởi trời giăng mây xám Nhưng sóng thác chẳng bao giờ ảm đạm Hát khúc hoan ca ngày hạnh ngộ vui vầy Xứ Quảng thân thương vẫn mở rộng vòng tay Đón những tình yêu trong một ngày nhạt nắng Màu xanh nổi giữa những màu áo trắng Điểm xuyết thêm bức tranh đẹp ngày về
XIN TRỜI ĐỪNG MƯA Xin trời đừng vội đổ mưa Mây giăng thành tán che vừa bạn tôi Nắng mưa năm tháng nhiều rồi Ngày về xứ Quảng bồi hồi gặp nhau Không cần lịch nhắc mùa sau Dã quỳ phố núi tươi màu Tây Nguyên Bạn tôi cùng với nét duyên Hơn 60 vẫn giữ nguyên xuân thì
NHỚ SA HUỲNH Bao năm không về Đức Phổ Nhớ thương hương muối Sa Huỳnh Biển xưa mùa trăng cổ độ Còn ghi chuyện của chúng mình Bạn ơi! Sóng lòng vỗ mãi Tháng năm cách biệt chốn quê Không quên cố hương Quảng Ngãi Hẹn ngày nắng đẹp sẽ về
BUNG LỤA Thác Trắng bung lụa bạch Cây xanh vẫy tay chào Lá vàng che nắng nhạt Thảm xanh mềm mại sao! Bạn tôi vẫn như ngày nào Trinh nguyên duyên dáng đi vào trang thơ Hỏi mình cõi thực hay mơ Cung đàn tuổi trẻ bây giờ thác reo!
ÁO THU Em còn giữ cho tôi chiếc áo mùa thu Dù đông đang mang một khung trời mây xám Áo vàng xua đi từng gam màu ảm đạm Để lộ một khung trời tươi mát,thanh tân Thơ cho thu vẫn trọn chữ tròn vần Vẫn tha thiết biếc trong một tâm tư hoài niệm Có em rồi tôi không cần lục kiếm Kí ức xưa trong cơn gió giao mùa Đông về rồi ,trời xứ Quảng tuôn mưa Áo vàng níu mùa thu chưa muốn vội Cầu mong ngày kéo đêm chậm tối Để em về sáng cả lối đi thơ
CÀ PHÊ QUẢNG NGÃI Cà Phê Quảng Ngãi hương nồng Tiếc thay chỉ có bóng hồng mà thôi Ngày về thiếu vắng chúng tôi* Bạn bè nam nữ cùng ngồi hàn huyên Quý bạn còn đi mọi miền Đá mềm chân cứng mừng thêm từng ngày Quá xuân nhưng chẳng đổi thay Mùa đông không ngại mưa lầy đường trơn
NẾU UỐNG CÀ PHÊ MỘT MÌNH Nếu bạn uống Cà Phê một mình Để tìm sự tĩnh tâm yên bình buổi sáng Tôi không dám quấy rầy, dù chỉ một vài dòng tin nhắn Sợ đánh động bình yên nơi sâu thẳm tâm hồn Nếu nơi xa cần tâm sự nhiều hơn Hãy nhắc máy lên cho tôi vài tín hiệu Để khi không uống Cà Phê với nhau mình vẫn hiểu Lời tâm giao như bạn học thuở nào?
ÁO XANH THÁC TRẮNG Mùa đông mặc thác réo gầm Bạn tôi vẫn cứ bình tâm như thường Trải qua những nỗi đoạn trường Trải qua những cuộc tai ương trong đời Áo xanh,dù trắng...rong chơi Cho buồn tan biến,cho đời dài hơn Thơ tôi vần nối nguồn cơn Chắp thêm cánh mộng không ngừng thác reo
TẶNG PHÁI YẾU KHI ĐỌC THƠ TÔI Không phải người đàn ông với thể hình lí tưởng Dáng không cao và bận vướng... hạng cân Tôi chỉ có vần thơ trong suốt vô ngần Biết viết những khúc tụng ca vì tình yêu cái đẹp Trong thơ tôi có nỗi niềm chuyển tiếp Thuở thanh xuân cho đến lúc bạc đầu Vẫn reo vui trong cung bậc đổi màu Dành tình cảm cho nhau để yêu thương tha thứ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: