Nhớ về giọt nắng mùa thu
LỆCH... Hai người ngoạn cảnh nơi đây Nhưng em đã đến một ngày sau ta Không quá gần cũng chẳng xa Sao ta cứ để lệch qua một ngày Ngẫm mình từ trước đến nay Cớ sao cứ lệch những ngày gặp nhau Áo em sắc tím nguyên màu Thơ ta thoáng gợi nỗi sầu bâng quơ Nghinh Phong ngọn gió thờ ơ Tạt qua tà áo bây giờ về đâu?
THOÁNG NÉT TÂM TƯ Những"nữ hoàng khả ái 12A" Bọn nam chúng tôi vẫn gọi nữ sinh lớp mình như thế Trải qua hơn 40 năm bao đổi thay dâu bể Họ gặp nhau bồi hồi kể những kỉ niệm xưa... Trong ngày về trời đất Phú không mưa Tháp Nghinh Phong nắng vẫn chưa đứng bóng Ngọn gió xa tưởng chừng như đồng vọng Lời reo vui với tiếng sóng dạt dào Chỉ một ngày gặp lại xôn xao Tấm ảnh chụp chung đón chào niềm vui lớn Với thoáng chốc nét sóng lòng bỗng gợn Nhớ bóng hình thời trung học ngày xưa
KHÔNG SỢ"CHẠM" VÀ SỢ "CHẠM" Những thành viên HCH chúng tôi Đã đi qua những vui buồn ngày tháng Biết bao lần trong cuộc đời chạm trán Những kẻ thù hữu tánh vô danh Chạm nỗi đau của bản thân mình Chạm tự trọng khi người vô tình xúc phạm Chạm những kẻ mang mác danh sư phạm Nhưng trái tim lại toan tính hơn thua Chạm những người lòng dạ bán mua Vì lợi nhỏ mà quên đi tình lớn... Những lần chạm cho chúng tôi thêm lớn Biết phân biệt trắng đen tâm thật,giả trò... Chúng tôi không sợ bởi giữ cho mình những đức tính thơm tho Không bao giờ vẩn mùi tanh hôi nơi bùn lầy nước đọng Trong những cái không vẫn có những điều còn sợ lắm Sợ chạm lòng phái yếu khi bóng ngã hoàng hôn Sợ chạm vào nỗi đau của bạn cùng hội, đồng môn Chỉ một lời nói thôi hay mắt nhìn chưa đúng Sợ giây phút yếu mềm thiếu đi lòng dũng cảm Nói thật với nhau dù sự thật dễ mất lòng Ngày đi nhanh qua từng ngọn gió đông Chạm cảm xúc để tỏ lòng chân thật
CON CỪU Khi mới sinh ra đã hiền lành Ngây ngô cho đến lúc trưởng thành Mặc kệ sự đời bao nanh vuốt Cừu vẫn vui đùa với đồng xanh
DI ẢNH Trái tim em có còn đau Khi nhìn di ảnh bên nhau một thời? Sầu xưa nước mắt chưa vơi Nghĩa phu thê chẳng trọn lời nước non Đã qua những nét xuân son Tang thương ngày cũ vẫn còn em ơi Sáng nay mưa đổ đầy trời Nhìn vào di ảnh bỗng khơi nỗi niềm!
ÁO CƯỚI NGÀY XƯA Áo cưới ngày xưa vẫn còn Mà sao phu phụ sắt son chia lìa Người về thế giới bên kia Hương linh có nhớ hiền thê ngày nào Chuyện tình như giấc chiêm bao Đắng cay xen lẫn ngọt ngào đó em? Hình ai,tôi vừa mới xem Bỗng nghe âm vọng thơ thêm tiếng buồn
KHOẢNG LẶNG Có một khoảng lặng im Thơ cũng chưa nói hết Lời thì thầm trái tim Suốt đời không mỏi mệt Một khoảng lặng vô hình Đó là tình tri kỉ Đã kết nối chúng mình Để đời thêm thi vị
HƯU HAI CAM* Chúng tôi đón chào ngày quốc tế đàn ông Cùng kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam trong ngành giáo dục Những niềm vui bừng sôi náo nức Khi tuổi đời vượt qua mức trung niên Ai cũng có những mảnh đời riêng Cố quên đi trong ngày vui đoàn tụ Tấm hình chụp chung như một lời nhắn nhủ Hãy vui hết mình kệ tuổi tác thời gian! Những người đàng ông vẫn chuẩn mực,đàng hoàng Luôn ngồi xuống bởi vì thương phái yếu Qua bóng xế thời gian chúng tôi càng thấm hiểu Phải làm đẹp cho đời không để mặt trời lặn sau lưng. P/s: Hưu Cam Hải+ hưu Cam Đức!
NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG CÓ TUỔI Tôi nói vậy,ai không ưa cứ mặc Xin đừng đọc,chớ thắc mắc bởi thơ tôi...! Trái tim lão niên vẫn cứ bồi hồi Cho những người đẹp trong thơ mình trở thành bất tử! Họ đã từng trải qua một thời thiếu nữ Từng biết yêu thương, từng biết hẹn hò Trong cuộc sống đời thường có những rủi ro Bờ khổ đau vượt qua bằng trái tim nghị lực Về hưu rồi vẫn còn in trong tiềm thức Quãng đời xưa náo nức tuổi hoa niên Bỏ qua đắng cay,bỏ qua những ưu phiền Họ biết sống cho điều thiêng liêng kì diệu nhất Giữa ảo thật,qua những gì được mất Sự trân quý mãi còn những thiếu nữ lâu năm!
VẦN THƠ CHO BẠN Thơ tôi không thể kiệm lời Bởi chưng cảm xúc chưa vơi trong hồn Tuổi đời ngả bóng hoàng hôn Vẫn nghe vỗ nhịp sóng cồn trong tim Kỉ niệm xưa tưởng lặng im Đến khi tóc trắng gắng tìm về nhau Một thời trung học còn đâu Câu thơ vẫn mãi đằm sâu ý tình
HỌC TRÒ CŨ VỀ THĂM TRƯỜNG XƯA Em về thăm trường cũ Thầy chưa kịp nhận ra Để rồi giây phút trôi qua Vài lời tâm sự như hoa thắm hồng Em rời áo trắng thư sinh Tiếp tục hành trình cho thanh xuân lí tưởng Ngày Nhà giáo Việt Nam về thăm trường cũ Kỉ niệm hiện lên trong kí ức một thời? Nắng mới mùa đông làm ấm cả đất trời Trường xưa thầy cũ suốt đời chẳng quên
NHỮNG NGƯỜI LÁI ĐÒ ĐÃ GÁC MÁI CHÈO Những người lái đò già Đã đi cùng năm tháng Qua bão táp phong ba Yên lành bao hành khách Suốt một đời trong sạch Vì sự nghiệp trồng người Từ thanh xuân đôi mươi Cho đến khi sương tóc Trái tim và bộ óc Dành trọn cho học trò Qua rất nhiều chuyến đò Qua bão giông,mưa nắng Cũng có khi trống vắng Vì không về bến xưa Nhưng trong tim vẫn thừa Niềm lạc quan vốn có Đã qua bao mưa gió Họ lại gặp được nhau Thời gian có thay màu Tình đồng nghiệp luôn tỏ
CÚC HỌA MI Em chọn một góc Cà Phê tĩnh lặng Nhưng xôn xao lòng từng cánh cúc họa mi Ngọn gió đông như trêu chọc điều chi Mà len nhẹ chút phấn hồng trên má Em có biết mùa đông về vội vã Cướp mùa thu bằng cơn gió bạo tàn May còn em giữ lại nét dung nhan Thách thức thời gian như họa mi ngời sáng
ÁO ĐỎ NGHINH PHONG Nghinh Phong đón gió mùa đông Em mang áo đỏ để lòng ấm hơn Từ thành phố biển Quy Nhơn Nhớ thương chốn cũ để còn đến đây Về mau trời đã giăng mây Sợ mưa đổ xuống tóc đầy lệ thiên Mong cho đất Phú trời Yên Hoa vàng ngày cũ còn nguyên dáng người
DÃ QUỲ RỘ NỞ Dã quỳ phố núi rộ rồi Làm nền áo trắng cho tôi mơ màng Theo từng cơn gió lang thang Màu hoa giản dị trang hoàng thơ tôi Từ thành phố biển xa xôi Tôi trông ngày tháng nhanh trôi đến gần Lên thăm phố núi thêm lần... Để say chếnh choáng rượu cần vì...em...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: