Nhớ về giọt nắng mùa thu
NGỌN LỬA TRÁI TIM " ...Ướt mi gầy Ai nhóm lửa hong khô" (Đoản khúc tháng mười một"_Vũ Thương Giang) Tôi xin làm ngọn lửa Của trái tim mùa đông Để hong khô những dòng Lệ châu trên mắt ướt Bao năm xứ người,em chưa về được Dòng Thương buồn nghẹn cảm xúc trong lòng Những người thân đêm đợi ngày mong Con nước chẳng thay dòng theo năm tháng Nơi xứ người chắc bây giờ lạnh lắm Tả tơi bay từng chiếc lá xa cành Mong hòa bình trở lại thật nhanh Và mùa đông không thành băng giá Trái tim tôi gởi cho người vội vã Ngọn lửa lòng chưa tắt bởi Nhớ Nhung
TRĂNG RẰM MÙA ĐÔNG Mưa làm ướt ánh trăng rằm Nét vàng pha chút lệ thầm đêm mưa Em vẫn như xưa Dù trong mùa gió bão Không như hoa thạch thảo Lịm chết bởi thu buồn Mùa nào nguyệt cũng sáng luôn Em chưa ra khỏi ngọn nguồn thơ tôi
THƠ VIẾT CHO NGƯỜI CHƯA CÓ BÀI THƠ NÀO. Hơn bốn mươi năm mới gặp lại người Bóng dáng xưa vẫn tươi cùng năm tháng Nụ cười lạc quan luôn luôn tỏa sáng Dù trải qua những gian khổ đời thường Bạn về đây đem theo cả yêu thương Thơ tôi gieo những vần đầu tiên cho bạn Nha trang một chiều trời bừng sáng Thắp ý thơ ngày hạnh ngộ tuyệt vời
NHỚ HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG* Anh đi xa như dòng sông Hương xuôi về biển cả Nhưng con nước không thay lòng đổi dạ với tháng năm "*Ai đã đặt tên cho dòng sông?"luôn tự vấn cõi lòng Chỉ biết Hương Giang nỗi nhớ mong muôn thuở Anh đã gửi lòng mình với mưa nguồn chớp bể Đất "thần kinh"tri ân mãi một người con Người đi Non nước vẫn còn Sông Hương,núi Ngự sắt son câu thề ngng P/s: * Hoàng Phủ Ngọc Tường(9/9/1937-24/7/2023) **Tên một một bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường
ĐỐI GIÓ Mặc cho biển thét sóng gào Người ra đối gió sá nào cuồng phong Chỉ cần một khoảng trời trong Là ta cảm nhận nỗi lòng bình yên Biển đông góp gió trăm miền Vẫn không cản được dáng hiền thanh tân Tôi mơ màu áo trắng ngần Vào thơ bình dị như lần mới yêu
HẠNH PHÚC Hạnh phúc ở trong ta Rất bình thường ,giản dị Mỗi người một cách nghĩ Theo quan niệm rất riêng Không vướng bận lụy phiền Bởi bạc tiền danh vọng Có chút ít mơ mộng Cuộc sống thật nhẹ tênh! Cái đẹp đừng lãng quên Điều xấu nên rời bỏ Để trái tim sáng tỏ Yêu thương và thứ tha Khi tuổi tác đã già Vui vẻ cùng con cháu Quý bữa cơm vợ nấu Trọng ly bia bạn mời... Hạnh phúc đấy ai ơi! Không xa vời,phù phiếm Không cần phải tìm kiếm Hạnh phúc ở trong ta?
LU NƯỚC GÁO DỪA Lu nước gáo dừa của ngày xưa Chứa chan bao nước giếng, nước mưa Mát dạ tình quê đêm trời hạ Tuổi thơ thuở ấy nhớ sao vừa
CHIẾU PHIM NGOÀI TRỜI (Viết cho người còn lưu giữ ít nhiều về hình ảnh chiếu phim ngoài trời thời cũ) Chuyện ngày xưa đó gặp em Một đêm lặng gió, chiếu phim ngoài trời làm quen ít tiếng,kiệm lời Mà sao kỉ niệm đã vào đời nhau Mấy năm sau...mấy năm sau... Em lên phố thị với màu phù hoa Yêu thương kí ức dần nhòa Còn màn ảnh bạc trong ta hiện về
CHUYẾN XE THỔ MỘ CUỐI CÙNG Em ghi hình bên những bánh xe thổ mộ Dậy sóng lòng tôi lời phi lộ cuối cùng Cùng đường nhưng chẳng đi chung Em lên để xuống... nửa chừng phân li... Bánh xe qua tuổi xuân thì Em mang đi cả những gì yêu thương Dấu tình ngày tháng còn vương Dấu đời qua những chặng đường tình si
SÁU BẠN CỦA TÔI TÂM hồn sáng mãi bạn ơi LAN hương dịu nhẹ bên trời nhớ nhung SÂM thương trọn khúc thủy chung HOA xưa vẫn mãi đi cùng tháng năm THẠCH sơn chí cả ,ánh rằm... HẢI hà vỗ nhịp sóng lòng yêu thương P/s:Tên những người bạn V4 (chữ in hoa)
NHÂN ẢNH ( "Ở đây sương khói mờ nhân ảnh"-Hàn Mặc Tử) Không phải Vĩ Dạ trong mơ Cớ sao nhân ảnh trong thơ lại về Mùa đông gió lạnh tái tê Áo hồng, áo trắng hiện về tứ thơ Biển giăng mặt nước mịt mờ Tôi nghe sóng nhịp bên bờ hoàng hôn Thực hư giao cảm trong hồn Vần thơ như một nụ hôn mơ hồ
VẦN BẰNG LÊN NGÔI Em như vầng trăng nơi xa xôi Tương tư ùa về trong thơ tôi Vầng bằng yêu ai nay lên ngôi Nghe sông xuôi dòng hoang vu trôi Thương lên mông lung trời hoang mơ Cung buồn du dương buông luôn tơ Ta về trầm tư rơi câu thơ Mùa đông không người trông bơ vơ
HÃY VIẾT GÌ ĐI Em ơi! Hãy viết ra đi Lời thương... Lời nhớ... Lời gì cho xong... Tình tôi chưa tắt lửa lòng Thơ tôi vẫn mãi ngóng mong một người Mưa đông ướt đẫm đất trời Tưởng chừng nước mắt chân trời viễn phương Xứ người tuyết trắng giăng vương Dòng sông bến cũ quê hương vẫn còn Em đi qua tuổi trăng tròn Qua bao thế sự nét son chưa nhòa Sân đình còn điệu dân ca Áo tứ thân vẫn chưa xa muôn trùng Với người tiếng thủy lời chung Với tôi quan họ như chung một thuyền Câu thơ nếu có vô duyên Cũng xin phận gái thuyền quyên hiểu lòng Viết đi em! Chỉ vài dòng Cho đêm bớt lạnh sầu đong bớt đầy
NHỚ HÔM ĐÓ Không hay hát,hát không hay Nhờ thơ ứng tác có ngay món quà Đơn giản thôi,hoa vườn nhà Thắm sâu tình nghĩa đậm đà ngày vui
VÔ TÌNH Trách ngọn gió kia quá vô tình Tóc thề từng sợi bỗng rối tinh Ở xa xôi quá không đem lượt Chải mái tóc yêu của người mình... Nghĩ lại tự nhiên để gió lay Một chiều viễn xứ tóc em bay Đông theo nỗi nhớ trong diệu vợi Mải dõi chân Thương với tháng ngày
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: