Nhớ về giọt nắng mùa thu
ƯỚC GÌ Ước gì là bác Xích Lô Đưa em đi khắp ngoại ô,nội thành... Ngắm đường phố,ngắm cây xanh... Ngắm trời,ngắm đất,ngắm quanh,ngắm vòng... Than ôi! Chỉ là ước mong Em bình minh mới,anh trong nắng chiều Thôi đành mượn nhớ vay yêu Nỗi bày niềm tỏ bao nhiêu cho vừa
ĐỪNG UỐNG CÀ PHÊ MỘT MÌNH Đừng em! Đừng uống một mình! Gọi anh uống với tâm tình sẻ chia Có nghe mưa đổ ngoài kia Gió thu tàn nhẫn chia lìa lá xanh Từ khi em cách xa anh Ly Cà Phê sữa cũng thành đắng cay Diễm Xưa âm vọng còn đầy Người xưa như một áng mây cuối trời
VỚI"NHA TRANG XƯA" Em về với 'Nha Trang xưa" Bỏ quên ồn ã nắng mưa thị thành Giản đơn cùng mái cỏ tranh Dịu êm mây trắng trời xanh thanh bình Chiếc cầu nho nhỏ xinh xinh Gương hồ nước lặng soi mình cùng sen Mặc đời náo nức bon chen Em về chân ái hoa sen tinh ngần
CÁNH CHUỒN CHUỒN Trời mây buông thả nỗi buồn Làm tôi nhớ cánh chuồn chuồn năm xưa Vàng tươi ruộng lúa nhà ai Chuồn chuồn bay thấp cho dài trời cao Từ đầu ngõ đến bờ ao Em nhờ tôi bắt đem vào cho em Vừa đưa chưa kịp nhìn xem Em cười rồi thả...tôi thêm lần tìm... Tưởng như cuộc sống êm đềm Một chiều thu nọ xa em thật rồi Đầu làng pháo nổ từng hồi Người ta đến đón...khi tôi vừa về... Mưa buồn trải dọc triền đê Ai quên một mảnh trăng thề ...bỏ ai Gió còn đùa sợi tóc mai Còn tôi hôn bóng trăng phai sắc vàng
NÓI VỚI NGƯỜI BẠN LÀM KINH TẾ Mình không phải là dân làm kinh tế Nên suốt đời không biết kê tính bạn ơi Câu thơ bầu rượu trong đời Mặc ai xem nhẹ, mặc lời thị phi... Ngôn từ đậm nét tình si Thương hoa tiếc ngọc mỗi khi...rượu vào Bình minh hay nắng hanh hao Trái tim thi sĩ lúc nào cũng yêu
MÚI SẦU RIÊNG
Em đừng như múi sầu riêng
Để ta sớm tối phải ghiền vị hương
Người đâu vạn dặm viễn phương
Sầu riêng trăm nỗi đoạn trường ai hay
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2024 20:05:49 bởi nguyenngoat >
CÁ HỐ KHÔ MỘT NẮNG Vợ đi tắm biển Mua cá về phơi Chút quà làm mồi Cho chồng nhắm rượu Không cao sang mĩ vị Chỉ cá hố phơi khô Nhưng chồng vẫn trầm trồ Hương vị thật tuyệt hảo Xa phút giây sống ảo Ta sống thật với mình Lời trái tim chung tình Gia đình nguồn hạnh phúc
VỢ VÀ BẠN Họ thường gặp nhau lúc bình minh Quê hương biển chứa biết bao tình Không phải chị em nhưng thân quá Cùng hướng về nhau một lộ trình Một người là bạn của trăm năm Một người thơ phú nối tri âm Tôi yêu vợ tôi và quý bạn Để sáng vạn lần một chữ tâm
BIỂN,NÚI,EM VÀ TA Sóng thường ngày hung dữ Gây bão tố phong ba Bỗng trở nên hiền hòa Trước dung nhan thiếu nữ Đá cứng vô tư lự Bỗng mềm lòng vì em Móc tóc xanh lặng yên Nhìn theo chân mĩ nữ Trời xanh cao vời vợi Mây sà xuống nhìn em Những bông tơ êm đềm Vấn vương trôi lãng đãng Ta tâm hồn lãng mạn Yêu thiên nhiên và người Bỗng trẻ lại đôi mươi Trong vần thơ không tuổi
CẦU VÀNG Bàn tay Phật đỡ chiếc cầu Bình an giữa chốn vực sâu mây dày Chúng sinh ngoạn cảnh nơi đây Trí yên ,tâm tĩnh ,lòng đầy vị tha Quên đi danh lợi phù hoa Người cùng cảnh vật giao hòa an nhiên
DÁNG TRÚC TRONG QUÁN CÀ PHÊ Sau lưng những người đàn ông là hàng trúc Dẫu không gian chật hẹp vẫn dáng thẳng hiên ngang Không cúi đầu trước muôn vàn thách thức Gian khó bao nhiêu vẫn không chịu đầu hàng Tôi yêu lắm những người đàn ông như thế Không tự giao phó mình cho bóng ngã xế tàn Tim còn đập ,còn yêu đời vô kể... Tuổi có cao không nô lệ thời gian
VU LAN VẮNG BÓNG MẸ HIỀN
( Viết cho Sen Bui)
Bàn thờ còn đỏ chân nhang
Mẹ đi con những nát tan cõi lòng
Vu Lan trăng mãi còn trong Từ đây đã hết bông hồng cài tim Thiên thu đâu biết mà tìm Đời con vắng mẹ cánh chim rũ buồn Chữ hiếu tâm niệm mãi luôn Ơn sâu nghìn suối ,trăm nguồn mẹ ơi! Chắp tay khấn Phật cầu Trời Hương linh siêu thoát về nơi Niết Bàn
LỤC LÃO Lục lão đã trên tuổi lục tuần Vẫn còn tha thiết thuở thanh xuân Cà phê không sót ngày chủ nhật Rượu bia ít nhất tháng ...bốn lần Con cái công thành, danh đã toại Tương lai tự chọn, cứ tự lo Bô lão trở thành ông nội,ngoại Giữ cho danh tiết mãi thơm tho
TRÚC XINH Trúc bây giờ không còn đứng đầu đình Nhưng dáng thướt tha vẫn gợi tình cho thi tứ Em hiện tại không còn là thiếu nữ Nhưng nét duyên quê vẫn giữ mãi đến bây giờ Chỉ tiếc rằng thiếu chiếc áo bà ba đậm nét chân quê Em khoác lên mình bộ váy tân thời,có quên đi dấu chân ngày cũ? Nhìn hình ảnh lòng tôi như tự nhủ Vùng trời quê chìm trong kí ức bóng thời gian
NÉT TÂM LINH Không biết em theo đạo gì Chùa chiền cũng viếng ,chủng viện cũng thăm Nhưng chắc chắn rằng em là người sống nội tâm Luôn tin tưởng âm thầm vào tâm linh ảo diệu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: