Nhớ về giọt nắng mùa thu
THU VÀ ĐÔNG Bên này trở đã sang đông Bên ấy em vẫn còn trông thu vàng Gió đưa mây xám về ngàn Viễn phương áo vẫn mơ màng mùa đi Câu thơ nhắc cuộc phân li Anh nơi cố xứ,Em thì viễn phương Thu Đông còn cách dặm trường Chiếc cầu dải yếm điểm thương thuở nào
CHIẾC ẤM XƯA VÀ HÌNH ẢNH CŨ 1.Chiếc ấm* xưa Thầy còn giữ chiếc ấm xưa Em nghe kỉ niệm mới vừa về đây Cam An ghi nhớ tháng ngày Hơn men năm cũ còn say nghĩa tình Thầy trò chơi hết một bình Với mồi"đậu phộng"chút tình Nghệ An Trải bao vui khổ gian nan Chiếc ấm xưa vẫn chứa chan men tình 2. Hình ảnh cũ** Thầy gửi cho em những tấm hình Năm chóng tháng chầy vẫn đẹp xinh Nghe ùa cảm xúc về một thuở Nâng niu kỉ niệm những hành trình Kí ức yêu thương gợi một miền Cùng trường công tác tuổi trung niên Về hưu lại cùng chung một tổ Như đời kết nối mối lương duyên P/s:Chiếc ấm hai thầy trò đựng đầy rượu mía uống với mồi "đậu phộng" từ ngoài quê thầy Đại đem vào! ** Hình ảnh hai thầy trò chụp chung trong những lần hạnh ngộ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2024 03:43:48 bởi Thanh Vân >
QUY NHƠN ƠI,HẸN NGÀY TRỞ LẠI! Quy Nhơn ơi,hẹn ngày ta trở lại! Men bia tràn trong hồi ức thanh xuân Ta đã gởi nơi đây những tình yêu trẻ mãi Thời sinh viên những kỉ niệm bâng khuâng Cảnh có đổi thay theo ngày theo tháng Trái tim đời còn lãng mạn những nhịp rung Phút hoài niệm đi ngược về dĩ vãng Ôi Quy Nhơn ngày đó nhớ vô cùng!...
ẢO GIÁC
Trong cơn say ta về miền ảo giác
Hồn theo trăng bát ngát chín tầng mây
Đến sông xưa nhìn xuống bóng nước đầy
Thấy LÍ BẠCH dang tay ôm bạch nguyệt
Thấy KHUẤT NGUYÊN mình pha đầy sương tuyết
Mắt trũng buồn trong sóng nước MỊCH LA
Ta quay về lại gặp bác TẢN ĐÀ
Đang uống rượu ngà ngà bên núi TẢN
Ta hỏi trăng muôn đời trăng lãng mạn
Hồn ta say chuếnh choáng bởi men tình.
RU KHÚC DẠ QUỲNH ( Tặng học trò đặc biệt,người yêu hoa nở về đêm) Đêm nay đừng thức cùng ta Cánh hoa nở muộn mưa sa đầy trời Hương lòng nâng cánh chơi vơi Kiếp hoa vận ngắn trong đời mong manh Hương tinh khiết thoảng qua mành Mùa đông điểm xuyết nửa vành trăng nghiêng Ngủ đi em quên muộn phiền Nghe đêm trở gió ngược miền... trời khuya...
CÓ MỘT CUỘC CHIA TAY Có một cuộc chia tay trên mạng ảo Nhưng ngoài đời lại rất thật em ơi! Hoàng hôn buồn nhuộm cả một khung trời Tay buông rời vì mỗi người một ngả Thôi từ đây mình xem như xa lạ Nhắc làm gì một thuở đã từng quen Vần thơ tình ngày đó vừa lên men Hương cảm xúc vội bay theo ngày tháng Lời thơ trầm cùng nhịp sầu lãng mạn Vỗ cánh về theo bóng nhạn thiên di Tôi van người hãy bình tĩnh quên đi Đừng giữ lại những gì ta từng nói R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2024 03:48:44 bởi Thanh Vân >
SỐ PHẬN ĐÀN BÀ Tôi vô tình qua trang"Đàn Bà Cũ" Thấy hiện lên đủ điều Những người phụ nữ xinh đẹp biết bao nhiêu Nhưng gặp phải những ngôi sao không mong chờ chiếu mệnh Kẻ bỏ chồng Người chồng bỏ Ly hôn rồi nuôi con nhỏ thương thay Họ khát khao giãi bày Bằng những dòng trên thời gian khô khốc Tôi linh cảm những dòng nước mắt Không còn tuôn được nữa bao giờ Có những kẻ vô cảm hay vô tình Trước nỗi niềm riêng của họ Đã buông những lời bình sàm sỡ Làm nỗi đau tăng dần trong lãnh đạm thờ ơ Những người đàn bà ấy bơ vơ Có người muốn thêm một lần có một bờ vai làm điểm tựa Họ muốn đi bước nữa Có người tuổi xuân qua lần lữa Họ chưa có mối tình đầu Vì sao?Và vì đâu? Tôi tự hỏi mình như thế Tuổi lão niên may thay còn chút lệ Nhỏ xuống đời cho nhân thế bớt đa đoan
CẢM NGHĨ VỀ BỨC ẢNH CHỤP DƯỚI HÀNG THÔNG TRĂM TUỔI Ta không cao như thông Ta không đứng giữa trời để reo trong gió Thách thức thời gian và bão tố Thân vút lên trời với tư thế hiên ngang| Ta vẫn sống giản dị đàng hoàng Dám đương đầu với bao thử thách Giữ tâm hồn trong sạch Giữa chốn lao xao mua bán của chợ đời Ta trở về đây khi tóc ngả sương phơi Gác mái chèo nơi bến đời đưa khách Gặp lại nhau mặt mừng tay bắt Nghe trong lòng gợi kỉ niệm tháng năm xa Những thanh niên lâu năm Biết trân trọng những bông hoa quá khứ Mặc thời gian đi qua mang theo nhiều thứ Có nhan sắc còn vương của những thiếu nữ Đến bây giờ vẫn rung động những vần thơ Chúng tôi ngồi xuống Để quý cô đẹp hơn Dân văn chương trái tim vẫn chưa sờn Qua bao cam go,qua bao đau khổ Cơn gió nào trong phút giây hạnh ngộ Hòa niềm vui với vi vút thông ngàn
CÓ THỂ Có thể trong những tấm ảnh nhỏ kia Chúng ta sẽ không gặp những người bạn thuở thanh xuân thêm một lần nào nữa Có người dăm ba lần thất hứa Nhiều lý do lần lữa chưa về... Có người đã rời xa cõi tạm tái tê Nơi thiên cổ với muôn trùng xa thẳm... Các bạn ơi! Tôi yêu quý lắm Những hình ảnh thân thương Những hạnh ngộ bạn bốn phương Tìm về với vùng trời kỉ niệm
ĐƯỜNG HOA Ô kìa một nét đường hoa! Dã Quỳ đã nở làm ta chạnh lòng Gia Lai đêm đợi ngày mong Tới ngày họp lớp lại không gặp người Bạn lên phố núi nụ tươi Riêng ta sóng biển nhắc khơi chuyện buồn Lặng im chớp bể mưa nguồn Vẫn nghe kỉ niệm còn tuôn dạt dào
ÁO ĐỎ MÙA ĐÔNG Em mang áo đỏ mùa đông Gia Lai hoa thắp lửa hồng trong tim Trời xua mây xám lặng yên Để nghe tiếng gió Tây Nguyên thầm thì
NGƯỜI MẸ ĐƠN THÂN Một mình em nuôi hai con Dở dang một ánh trăng tròn năm xưa Đầu môi chót lưỡi lọc lừa Đem trao xuân sắc cho người vũ phu Tình yêu như cuộc bán mua Cân đo đong đếm hơn thua sự đời Thôi hãy ở vậy em ơi Đi qua đêm tối đến trời bình minh
TẠO DÁNG HÌNH CHỮ V Hai bạn tạo dáng chữ v Vần liền xếp thẳng cho thơ thành hình Vu vơ tự nói với mình Vi vu gió gọi mây tình Tây Nguyên Vội vàng trang điểm nét duyên Van vỉ người giữ lời nguyền cùng thơ Viễn vông cõi thực đường mơ Vọng về kỉ niệm bên bờ thương xưa
CHẠM
Ta chạm vào hoa hồng
Bàn tay đau rớm máu
Ta chạm vào tình yêu
Mong manh đời nương náu
Ta chạm vào thi ca
Thấy suối nguồn an ủi
Quên hệ lụy sầu bi
Nghe tim xuân không tuổi
HỒNG ĐÀO NĂM CŨ Còn đọng men thương hương năm cũ Ta về lục lại kỉ niệm xưa Cầu Rồng đêm ấy không mưa Hàn Giang sóng nhẹ đủ vừa vần mơ Đến bao giờ Biết đến bao giờ Mắt lơ mơ tay Hồng Đào chị rót Mềm môi đêm không nắn nót những vần thơ Màu xanh quay lưng trên mái tóc không ngờ Tim chạm khẽ vào một miền kí ức
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: