[code]
TRĂN TRỞ
Biết đời ngã bóng hoàng hôn
Mà sao đày đoạ cho hồn thương đau
Cuộc đời bãi biển nương dâu
Tử quy sinh kí biết đâu mà lường
Trần ai biết mấy ai thương
Cùng chung một hướng một đường dửng dưng
Thơ anh nước mắt lưng chừng
Thơ tôi tiếng nấc ngập ngừng trời đêm
TRĂN TRỞ MỘT ĐƠI
Đã bước chân vaò coĩ tình trường
là phaỉ vương mang môí sâù thương
gặp gỡ để rôì buồn chia cách
ân tình chỉ còn - sơị tơ vương
Âm vang còn đọng những lơì ru
coĩ tinh khuất trong áng mây mù
bức tường sâù khổ từ muôn kiếp
nôĩ sâù còn maĩ đến thiên thu
Từng cánh hồng bay theo gió lay
mang theo hoaì niệm những đắm say
từ chuyến taù chiêù rơì ga vắng
tiếng coì rơi xuống đaý sông daì
Mang môí tình si = môí tình si
thuở bước vaò yêu - thuở xuân thì
vẫn còn jn đậm vaò ký ức
hoaì niệm theo ta những bước đi
Dễ vay khó trả bạn tình ơi !
trăm năm không trọn kiếp duyên rôì
đượm maù thương nhớ theo năm tháng
trăn trở một đơì chuyện lưá đôi.
Nghinh Nguyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2012 11:19:18 bởi nghinhnguyen >
Hãy giữ tình yêu sống trong ta
Dẫu cho tình đời có phôi pha
Mỗi ngày góp nhặt niềm vui mới
Trái tim nhân ái mãi không già....