LÃNG ĐÃNG MIỀN THƯƠNG.
Chỉ có em thôi
Dù dòng đời nổi trôi
Dòng sông Thương bên bồi bên lở
Trong tim anh luôn nhớ
Người con gái mang tên một dòng sông
Chiều nơi đây không phải mùa đông
Cơn gió xuân sao lạnh lùng khôn xiết
Những dòng thơ mải miết
Tìm em trên suốt cuộc hành trình
Em ở đâu giữa khoảng lặng thinh
Không gian chìm trong muôn ngàn tuyết trắng
Những vần thơ nhiều dấu lặng...
Bỏ lửng những cảm xúc tràn về
Người con gái đã bao năm xa quê
Mang theo điệu quan họ giữa bốn bề xa lạ
Nhịp thời gian cứ bước đi hối hả
Không làm phai đôi mắt ngọc dịu hiền
Vừa qua tháng giêng
Ngày Lễ tình nhân không còn nữa
Chỉ còn đây những lời chan chứa
(Dù ngày xưa mình chưa hứa một lần)
Ta hãy gọi nhau là tri âm
Để thêm ấm một nỗi lòng cô lẻ
Không còn những đêm trắng lê thê lạnh lẽo
Không còn dáng vẻ bạch dương buồn
Anh mãi nhớ luôn
Dòng thơ cứ tuôn vào khoảng thời gian vô định
Mai nếu em về
Rồi ra đi trong bịn rịn
Buổi chia tay lưu luyến ngậm ngùi
Anh nâng niu từng giây phút yên vui
Đẩy lùi bao cháy khát
Trên bến xưa muốn nghe em một lần khẽ hát
Câu quan họ ngập ngừng
Rưng rưng trong nắng nhạt
Chiều quê...
Người ơi!Người đã trở về
Câu thơ bật khóc yếm thề thắm xuân