Nhớ về giọt nắng mùa thu
LỠ LÀNG Lỡ làng rồi mối tình xưa Bên sông tôi khóc chiều mưa nghẹn ngào Em còn trong giấc chiêm bao Tôi trong nuối tiếc Ai trao yếm hồng Đau thương lạnh cả dòng sông Còn chăng kỉ niệm bềnh bồng hư vô
KHI NGƯỜI TA NGHĨ Khi người ta nghĩ rằng anh phản bội em Họ sung sướng trong hờn ghen, mãn nguyện Nhưng cả đời họ không bao giờ xao xuyến Bởi trái tim anh vẫn nguyên vẹn một dòng sông! ngng
CÓ MỘT CHIỀU THƠ TÔI KHÓC Có một chiều thơ tôi khóc giữa dòng sông Chập chùng ưu tư, chập chùng thương nhớ Mọi bình yên trong tâm hồn đổ vỡ Những ngôn từ vụn vỡ thờ ơ Vắng em rồi ai gợi nguồn cảm xúc cho thơ Đành chắp lại vần thơ trong dĩ vãng ngng
HOANG VẮNG NỘI TÂM Lấy can đảm tôi về Con đường xưa em đi Áo dài bay phấp phới Có một gã si tình mong đợi Nâng áo ai trong sắc nắng phượng hồng
AN ỦI Những vần thơ tôi em trích dẫn Không có tên hai đứa như thường kì Bởi chúng mình giờ đã chia ly Một chút yêu thương vẫn còn vương sót lại Tôi vẫn biết tình mình rôì xa ngái Sao trái tim xôn xao mãi một dòng THƯƠNG?
TRỪNG PHẠT Không sự trừng phạt nào bằng nỗi cô đơn Bằng chờ đợi âm thầm trong hờn ghen tuyệt vọng Tôi muốn đàomồ để chôn sâu hình bóng Dù trong tim còn nóng bỏng một tình yêu ngng
ĐỢI TRONG HOANG TƯỞNG Đợi người trong giấc chiêm bao Nỗi buồn hoang tưởng nghẹn ngào năm canh Chiều mưa cổ độ xây thành Đêm côi trở giấc mong manh sương buồn Biết đời chớp bể mưa nguồn Mà sao nhân thế toàn tuồng trớ trêu ngng
MÊ CUNG Ta về trong chốn mê cung Sương trăng xây lối chập chùng trần ai Nẻo xưa gót ngọc trang đài Tây Thi còn để Phù Sai lụi tàn Quý Phi nâng giấc Minh Hoàng Chiêu Quân chấp nhận hồng nhan phận mình Điêu Thuyền vì chút trung trinh Ngàn sau bóng Phụng Nghi Đình còn vang Ngẫm đời mấy kẻ hồng nhan Để cho thơ cất tiếng tràn lời say ngng
TRONG ẢO MỘNG XƯA Thơ không còn nồng nàn hạnh phúc Ảo mộng xưa như sương khói đã tan Trái tim ta mang biết bao tủi nhục Chốn thiên đường hay địa ngục trần gian ngng
EM ĐÃ ĐẾN VÀ ĐÃ ĐI Em đã đến với thơ tôi từ độ Trăng nồng nàn hoa thắp lửa yêu thương Vườn hạnh phúc sau bao lần tương ngộ Ta đưa nhau về cõi mộng thiên đường Rồi bất chợt em ra đi vĩnh viễn Để tim lòng còn vọng tiếng yêu đương Thơ tôi khóc thay cho lời đưa tiễn Người đâu rồi thân viễn xứ ngàn phương ngng
CÓ MỘT THỜI Có một thời yêu em Anh đã xây một lâu đài tình ái Nhưng em ra đi mãi mãi Lầu rêu phong sụp đổ một trời chiều Gió thu về trong hoang lạnh cô liêu Bến sông vắng tiêu điều bờ lau lách Anh thẫn thờ nhặt từng viên gạch Xây mồ tang tưởng niệm cuộc tình buồn ngng
TRÊN ĐỈNH BƠ VƠ Ta trèo lên tận đỉnh bơ vơ Ngắm dòng sông trăng lặng lờ trong cô tịch Chở yêu thương về tận miền cổ tích Để ta còn những giai điệu trong mơ ngng
CA DAO THƯƠNG NHỚ Nợ người một khúc ca dao Tình quê thương nhớ đã vào trong tim Nợ người lời hẹn hội Lim Ta đi viễn xứ cố tìm vần thơ Ngàn năm dù có đợi chờ Vầng trăng hai nửa bây giờ chia ly ngng
KÍ ỨC MONG MANH Em trở về trong kí ức mong manh Bao thương nhớ đã hoá thành kỉ niệm Nỗi ưu tư trên đỉnh sầu đã chín Chỉ còn nỗi nhớ của riêng anh Em lại về trên một dòng sông xanh Thả tình ái trôi theo dòng nước bạc Anh lẳng lặng ngắm dòng sông cuộn thác Ngậm ngùi xuôi theo bèo dạt về đâu ngng
Trích đoạn: nguyenngoat
KÍ ỨC MONG MANH
Em trở về trong kí ức mong manh
Bao thương nhớ đã hoá thành kỉ niệm
Nỗi ưu tư trên đỉnh sầu đã chín
Chỉ còn nỗi nhớ của riêng anh
Em lại về trên một dòng sông xanh
Thả tình ái trôi theo dòng nước bạc
Anh lẳng lặng ngắm dòng sông cuộn thác
Ngậm ngùi xuôi theo bèo dạt về đâu
ngng
mong manh ký ức
em cứ ngỡ anh là giòng sông xanh
vì sông nhắc nhở chuyện đôi mình
sông làm em nhớ ngày xưa ấy
có những bài thơ ta đã trao nhau
nhabe
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2010 04:29:57 bởi nhabe >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: