Nhớ về giọt nắng mùa thu
NGƯỜI ĐỔI MỚI RA ĐI. ( Kính viếng hương linh Nguyễn Huy Thiệp) Giữa sự xa hoa hào nhoáng cuộc đời Anh đến với văn chương hồn nhiên như suy nghĩ Một cuộc dạo chơi không phải đầy thi vị Đó là cuộc hành trình không ngụy tạo văn chương Anh mổ xẻ cuộc đời bằng ngôn ngữ đời thường Bằng ánh mắt hồ quang sau chiến tranh rực sáng Không lãng mạn Không tô hồng Văn chương anh như dòng sông Có trong veo khi nắng về Có đục ngầu khi lũ lớn Những tác phẩm để đời Chưa đưa vào sách giáo khoa Nhưng nói lên tất cả Anh để lại tên tuổi mình trong thách thức thời gian Người ta có thể quên anh Một khuôn mặt khắc khổ khô khan Nhưng không thể quên"cây bút vàng"thời đổi mới. ngng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2021 04:48:08 bởi Ct.Ly >
LỮ KHÁCH Sóng yêu thương không thể giữ chân người Biển lai láng có làm tim xao động Người về đây với gió lùa cát nóng Rồi lại đi dòng tin nhắn vội vàng Nói những gì trong giây phút hân hoan Ôn kỉ niệm của một thời xuân sắc Con đường khuya như vẫn đang trầm mặc Nhớ về người làm xao xuyến thơ ta ngng
LẠI NHỚ PHÚ YÊN Chỉ một vạt cỏ xanh,ít hoa vàng điếm xuyết Cớ sao lòng vẫn tha thiết người ơi! Trưa Phú Yên nắng hớn hở rạng ngời Biển xanh thẳm,mây trời soi nước biếc Hơn nửa đời tưởng chừng như biền biệt Nào đâu ngờ mình bỗng gặp lại nhau Nước dừa xiêm vẫn tinh khiết không màu Sao đậm quá tình nhau qua hương vị Suốt hành trình ta đi tìm tri kỉ Đến bây giờ vẫn chưa gặp em ơi! Nghe vọng âm từ tuổi trẻ một thời... Không hiểu nhau cạn lời,đời mất nhau vĩnh viễn Trưa Tuy Hòa từ thẳm sâu lòng biển Bỗng thì thầm hai tiếng "cố nhân" ngng
DƯ ÂM Trong bâng khuâng tha thiết vọng về Tiếng em ngâm bài "Núi Đôi" đêm ấy Hơn ba mươi năm âm thanh vẫn vậy Từng cung bậc trầm buồn nhuộm lửa khói đau thương Giặc thù về tàn phá quê hương Giết tình yêu ,gieo muôn vàn tang tóc Ngọn Núi đôi bỗng trở nên cô độc Chứng nhân buồn cho một cuộc biệt ly Giọng em ngâm như gởi gắm điều gì Nhưng cố kiềm bờ mi buồn sương lệ Chuyện tình thời chiến tranh qua âm thanh em kể Ngấm vào hồn cho mãi đến ngàn sau Núi Đôi bây giờ vẫn xanh thắm nguyên màu Cặp đôi ngày nào nay đã vào thiên cổ Nhưng em ơi trong tột cùng đau khổ Họ vẫn yêu nhau như núi nọ chẳng dời ngng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2021 05:52:24 bởi Thanh Vân >
VẦN BẰNG TRĂNG MƠ Trăng lung linh trong đêm huyền mơ Người nơi đâu sông nghe bơ vơ Buồn lên ngôi đêm về trong thơ Rung cung khuya thanh âm như tơ Ta bâng khuâng tương tư hình ai Bao năm qua tình yêu chưa phai Em vô tư buông mi trang đài Nghìn năm sau màu trăng nguyên khai ngng
ÁO DÀI VIỄN XỨ Bâng khuâng áo dài miền viễn xứ Áo dài mang đến viễn phương Em còn lưu dấu quê hương bên mình Xứ người đâu có sân đình Trông em vẫn cứ đẹp xinh lạ thường Mai vàng mấy độ còn thương Qua mùa gió tuyết sắc hương đậm màu Thời gian đừng vội qua mau Để ta nhớ lại chiếc cầu yếm xưa ngng
HOA GẠO CUỐI THÁNG 3 (Tặng bạn) Cuối tháng 3 rồi hoa gạo vẫn nở tươi Dậy sóng lòng ta nhớ người xa xứ Cánh hoa thắm như đôi môi kiều nữ Một thuở học trò,quá khứ chưa im Hoa gạo nào như lửa đỏ trong tim Như mắt khóc thương một miền kí ức Tuổi xuân qua vẫn còn trong tiềm thức Hoa gạo xưa thao thức những nỗi niềm ngng
BÀI THƠ THÁNG TƯ CHO NGƯỜI VIỄN XỨ Dòng Dnhep lạnh tanh Nỗi lòng viễn xứ trở thành nhớ nhung Xứ người đã hết mùa đông Nhưng sao lạnh vẫn thấm lòng người xa Dòng sông Thương ở quê nhà Lặng buồn con sóng xót xa nhớ người Mong em giữ maĩ nụ cười Xua tan lạnh giá cho cho đời ấm hơn ngng P/s Dnhep* tên một dòng sông ở Ukraine
NGHĨ VỀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH. ( cho những ai còn hoài niệm về những bức thư tình viết tay ngày trước) Bây giờ thời đại văn minh Thấy thương những bức thư tình ngày xưa Viết xong nhưng chẳng dám đưa Giấu trong quyển sách mượn chưa trả liền... Rồi em lúng liếng mắt duyên Tôi chờ qua những buồn phiền nhớ mong Trước khi em bước theo chồng Gửi tôi một lá thư hồng kể duyên "Anh ơi ván đã đóng thuyền Thư tình đến muộn để phiền cho nhau"... Bốn mươi năm giấy nhạt màu Vẫn còn dòng chữ khắc sầu vào tim. ngng
TẮM MƯA ( Viết cho ai đã từng...) Ngày xưa...nhớ lắm...ngày xưa Tung tăng chạy giữa cơn mưa giao mùa Tóc em ướt sũng cũng đùa Thân tôi cóng lạnh cũng cười như không Lớn lên em bỏ... theo chồng Chiều mưa bong bóng bên sông trải đầy Tôi nhìn theo cuối trời mây Gió thu hiu hắt lòng lay lắt lắt buồn ngng
( Thơ họa với Ái Thy-người của một "miền tĩnh lặng" ) CHƯA THỂ QUÊN NHAU Kỉ niệm buồn anh cứ tưởng ngủ yên Bỗng thức dậy qua một vùng thuơng nhớ Nét mực xưa đã nhoà trên trang vở Mùa tựu truờng vô cớ đã về đây Và bóng em trong áo trắng thân gầy Đi bên anh vào những chiều tan học Gió vờn bay làm duyên trên làn tóc Anh ngẩn ngơ mượn tà áo đề thơ Nắng Sài thành bỗng chuyển đổi thành mưa Em nép vội vào anh trong góc phố... Rồi từ độ hoa phượng hồng cháy đỏ Em giã từ sách vở để ra đi Anh độc hành trong một chuyến từ li Biết em khóc bờ mi đầm châu lệ Thôi thì thế cuộc tình mình là thế Đẹp tuyệt vời nhưng hư ảo tan nhanh Gửi người xưa với tất cả chân thành Lời tưởng niệm một mối tình dang dở - Tình mãi đẹp dẫu đôi mình cách trở Một thuở dại khờ không thể nào quên Những chiều buồn nắng hắt bên hiên Em cứ ngỡ người xưa vừa chợt đến Tình yêu đầu thôi anh đừng lưu luyến Đừng bận lòng khi chưa thể quên em Chuyện tình xưa xin hãy để ngủ yên Bụi thời gian sẽ phủ mờ kỷ niệm... -Một chút ánh vàng trong lớp bụi thời gian Vẫn lấp lánh như nẻo về kỉ niệm Nỗi chia ly chưa trở thành màu tím Thì tình xưa chưa hẳn đã ngủ yên Tự nhủ lòng đừng nhớ nữa hãy quên Nhưng thật lạ cố quên càng thêm nhớ Mùa yêu thương cánh phượng hồng vẫn nở Dù bây giờ thời sách vở đã qua Trang thư tình màu mực cũ có nhoà Nhưng dư ảnh còn trinh nguyên dáng ngọc - Đừng nhắc nữa có thể làm em khóc Khi nhớ về kỷ niệm một thuở xưa Ngày chia tay ướt đẫm giữa cơn mưa Tay nắm chặt nghe tim mình rạn vỡ Bảo rằng quên mà sao lòng mãi nhớ Đã xa rồi sao vẫn cứ đợi mong Mưa hạ còn rơi , phượng vẫn nở hồng Mình không thể dễ dàng quên nhau được ! Nguyen Ngoat - Ái Thy
CHO NGƯỜI VỀ THIÊN CỔ ( Kỉ niệm 20 năm ngày mất Trịnh Công Sơn (1.4.2001-1.4.2021) Tròn 20 năm Trịnh Công Sơn mất Người trở về lòng đất có đau? Trần gian trăng vẫn nguyên màu Khánh Ly vẫn hát trọn câu ân tình Người đi in bóng giữ hình Cõi hư vô bước đăng trình xa xăm Dấu chân cát bụi trăm năm Cuộc đời như những nốt trầm lắng sâu Anh nằm dưới đáy mộ sầu Đã quên những chuyện bể dâu cõi trần ngng
LẠC QUAN.
Tuổi đã cao tim vẫn còn rạo rực Đã bỏ qua bao uẩn khúc cuộc đời Ta hiên ngang ngạo nghễ những tiếng cười Gửi thách thức đến muôn vàn gian khó Vẫn còn yêu ánh trăng hiền lặng gió Vẫn còn yêu con sóng vỗ thì thầm Dù trên đời chưa gặp bạn tri âm Ta vẫn tin sẽ có ngày hạnh ngộ Mưa vẫn rơi và thác nguồn vẫn đổ Nắng giòn reo xua bão tố qua đi Tóc luyến lưu qua bến nhớ xuân thì Tim vẫn nhịp hân hoan thời trai trẻ ngng 1 bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ
NÉT BÚT CHÌ. Không cần chọn những gam màu sáng Em họa hình cô bằng nét vẽ bút chì Hơn 30 năm thời gian đã trôi đi Bao nhiêu tuổi đời xanh rêu lệ đá* Đứa học trò ngày xưa học tiếng Anh không giỏi Nay trở thành họa sĩ vẽ hình cô Tóc em bây giờ như từng lớp sóng xô Vội vã vào bờ để tìm trên bến xưa kí ức Con Sông Cầu bỗng trở mình thao thức Thời trung học ngày xưa lại rạo rực trở về Em không quên những ngày tháng đam mê Lắng nghe cô trải hồn theo từng câu nhạc Trịnh Trong đôi mắt xuân thì lấp lánh Gởi một thông điệp lưng chừng" gắng học đi em"... Còn đâu những ngày tháng êm đềm Cô đi xa biết khi nào gặp lại Tấm ảnh trắng đen còn mãi Cô có khi nào nhớ lại Nguyễn Huỳnh Ân Một họa sĩ không bao giờ biết phân vân Trên giá vẽ để hai màu đen trắng Màu tóc cô em em chọn từng luồng sáng Màu mắt cô điểm xuyết ngọc rạng ngời Nhớ về cô Lay động một khung trời Con Sông cầu chảy về bến bờ nào xa lắc Một chút ưu tư trầm mặc Vẽ hình cô màu sắc của bút chì ngng P/s Bao nhiêu tuổi đời xanh rêu lệ đá * :mượn ý nhạc của Trịnh Công Sơn.
CÂU CHUYỆN DƯỚI GỐC PHƯỢNG GIÀ. Có hai người bạn già Đi qua thời tuổi trẻ Họ cùng nhau lặng lẽ Ngồi dưới gốc phượng già Họ ôn lại ngày xa Của một thời thiếu nữ Thời rộn rã tiếng ca Cùng bao trang tình sử Họ học chung một lớp Lại cùng yêu một người Một người đầy nụ cười Một người tràn nước mắt Giấu nỗi buồn hiu hắt Một người vội lấy chồng Người còn lại đợi mong Một chàng trai viễn xứ Thời gian đâu chờ đợi Người trai ấy không về Tuổi thanh xuân não nề Hết một thời con gái Tưởng dòng đời trôi mãi Hai người chẳng gặp nhau Ai ngờ! (Chữ ngờ học được đâu)! Họ gặp nhau bóng xế Hai người cùng kể lể Chuyện ngày xửa,ngày xưa Những hẹn hò sớm trưa Những bâng khuâng chờ đợi Nhưng nỗi buồn vời vợi Vì không thể chung đường.... Họ về lại mái trường Trong mùa hoa phượng nở Đối lưng nhau gợi nhớ Buồn vui của một thời... Thời gian ơi! Chơi vơi Chỉ còn là hoài niệm Dù cố công tìm kiếm Nào có thấy đâu nào? Những cây phượng năm nào Đã già cùng năm tháng Một chút gì xuyến xao Của một thời lãng mạn. ngng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2021 21:24:31 bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: