Nhớ về giọt nắng mùa thu
MỘT NỬA VẦNG TRĂNG ( Kính tặng cô) Một nửa vầng trăng của sông Hương, Cô về ngoài nớ với Huế thương Chân in trời nhớ hồ bán nguyệt Một đời lịch duyệt vẫn vấn vương Trở lại quê hương thuở thiếu thời Nghe trong kỉ niệm những chơi vơi Đi mô tim vẫn in trời Huế Huế đep! Huế thơ mãi muôn đời! ngng
TÔI BIẾT Có một người lặng lẽ đọc thơ tôi Ánh mắt sâu một nỗi buồn thăm thẳm Dải yếm xưa chưa nhạt màu vẫn thắm Sáng bừng lên kỉ niệm một đêm hè Có một người đang lặng lẽ lắng nghe Cánh phượng rơi theo tiếng ve vào hạ Câu thơ buồn khẽ chạm vào chiếc lá Chạm vào tim một nỗi nhớ ngập ngừng Có một người nghe dòng lệ rưng rưng Biết kiềm chế để khỏi lăn trên má Thời gian đi không đem theo tất cả Vẫn còn nguyên trang lưu bút học trò Có một người như hương bưởi thơm tho Lan tỏa nhẹ một khung trời kỉ niệm Rất mong manh vẫn bỏ công tìm kiếm Để bây giờ hoang niệm những giấc mơ Có một người nhan sắc đẹp như thơ Miền tĩnh lặng bến bờ nào xa lắc Như dòng sông giữa đêm khuya thầm nhắc Con sóng nào trầm mặc một mùa thương Có một người chưa nói tiếng yêu thương Vẫn thao thức đêm trường trong giao cảm Tiếc ngày xưa trái tim không can đảm Để bây giờ tiếc nuối một trời yêu Có một người trên mạng ảo sớm chiều Đọc thơ tôi với sóng triều cảm xúc Cảm ơn đời! Cảm ơn người những lúc Đã cùng tôi san sẻ những thương yêu ngng r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2021 17:13:14 bởi Ct.Ly >
CHÂN LÝ Giữa mong manh ảo thật của cuộc đời Trái tim ta vẫn sáng ngời tình cảm Biết yêu từng giọt mưa đông ảm đạm Xao động tận đáy lòng ánh sáng của xuân tươi Nghe thu về lá chết lặng thân người Thương hạ đến tuổi hai mươi qua vội Tiếc nguyệt thương hoa đâu có gì tội lỗi (Bởi hoa chóng tàn và nguyệt vội trôi nhanh) Thi sĩ muôn đời với cảm xúc mong manh Chấm son nhỏ trong bức tranh thế sự Suốt hành trình ta đi tìm thi tứ Bỗng nhận ra những sự thật giao hòa Chân-Thiện -Mỹ tạo cảm hứng cho ta Ưu tôn thần thơ ca đến trọn đời vạn kiếp ngng
T
ÔI VỀ Tôi về tìm bóng người xưa Đường quê vắng lặng gió mưa rã rời Bước chân quằn quại dòng đời Tìm em bến nước mù khơi con đò Tôi về bếp lạnh tàn tro Nhen lên ngọn lửa sưởi cho ấm lòng Đêm về nắng tắt bên song Trăng run giữa vệt mây hồng phôi pha Một mình lặng ngắm bóng ta Cung thương đâu tiếng giao hoà ngày xưa Tôi về thăm mái trường xưa Dấu chân hò hẹn vẫn chưa phai mờ Em còn làm dáng cho thơ Mà hoa phượng đã phai mờ nét son Tôi về tìm mộng héo hon Harmonica vẫn còn tròn nhớ thương ngng
BÀI THƠ TÌNH SAU NGÀY 20.10 Anh không phải là người làm công tác phong trào Nên không cổ súy và ca ngợi em ồn ào trong ngày phụ nữ Anh sợ lắm trong tiếng ru câu chữ Mình trở thành kẻ nịnh nọt dở hơi! Anh yêu em bằng sự thật cuộc đời Không cần kẹo Chocolate và những bông hồng mua tặng Chỉ đắm mình trong phút giây trầm lắng Nhớ về em với hoài niệm ban đầu Ngày em về làm dâu Nhà anh nghèo. Nghèo lắm! Mái tranh tả tơi sau cơn bão vừa tạm lắng Gió từng cơn bỡn cợt kẻ bần cùng Nhưng may thay em vẫn trọn thủy chung Đến bây giờ khi răng long đầu bạc Vẫn bên anh trong những lần say khướt Tấm khăn lạnh trên đầu với chịu đựng triền miên Sẽ giả dối khi nói rằng em chẳng thể buồn phiền Nhưng nỗi buồn thoáng qua Em vẫn thứ tha cho những điều anh chưa tốt Xin cảm ơn đời ! cảm ơn em! Sau mẹ,em vẫn là số một Thơ trở nên tuyệt vời khi anh viết nốt Vợ yêu ơi! anh hạnh phúc vì em!
THƠ CHO NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN Người đàn bà ấy không quen Trang thơ dĩ vãng bừng lên lửa lòng Em về giữa một chiều đông Mưa vần thơ ướt lạnh lòng thi nhân Rồi hương thơ ấy đậm dần Tôi yêu dù chẳng một lần gặp em Trang thơ nhắn gửi hằng đêm Người trong cõi ảo vẫn thêm hương tình Rồi vô tình hay cố tình Em đi để lại bóng hình như mơ Đến bây giờ và bao giờ Người đàn bà ấy vào thơ thật buồn ngng
HOA HỒNG TRẮNG. Màu hoa hồng trắng tinh khôi Em che ánh mắt bồi hồi xa xăm Thơ tôi buông tiếng thì thầm Xin cho làm bạn tri âm nhé người! Thơ tôi vơi hẳn tiếng cười Mắt em đã bớt độ tươi xuân thì Lệ sầu lắng đọng trên mi Màu hoa muốn nói điều gì thay em? ngng
SAO LẠC Em ngôi sao lạc trời đêm Rơi vào ly rượu làm mềm thơ tôi Tuổi xuân Mộng lỡ Vỡ rồi Thi nhân nuốt lệ bồi hồi thả thơ Bay lên chín lớp mây tơ Chạm thiên thai đến bao giờ mới thôi Bay vào huyệt lạnh đơn côi Hồn hoang mộ địa còn ngồi dưới khuya Ngồi đây! Em nhé đừng về Để tôi trộn lệ não nề trong men Kệ đời còn lắm bon chen Cạn ly quên hết sang hèn thế nhân ngng
MÊ CUNG Ta về trong chốn mê cung Sương trăng xây lối chập chùng trần ai Nẻo xưa gót ngọc trang đài Tây Thi còn để Phù Sai lụi tàn Quý Phi nâng giấc Minh Hoàng Chiêu Quân chấp nhận hồng nhan phận mình Điêu Thuyền vì chút trung trinh Ngàn sau bóng Phụng Nghi Đình còn vang Ngẫm đời mấy kẻ hồng nhan Để cho thơ cất tiếng tràn lời say ngng
TÀU LÁ CHUỐI Ai về với tuổi thơ xưa Một tàu lá chuối che mưa trên đầu Ba thằng cùng lứa trẻ trâu Cùng làng, cùng xóm gặp nhau nô đùa Vui cười chưa biết hơn thua Vô tư chưa biết bán mua chợ đời Lớn lên mỗi đứa một nơi Mưu sinh trên vạn nẻo đời bon chen Bây giờ tắm nước vòi sen Nhà cao cửa rộng chắc quên bạn hiền? Chiều hoang mưa đổ triền miên Nhìn tàu lá chuối nhớ miền tuổi thơ ngng
MƯA CHIỀU DĨ VÃNG Cơn mưa chiều ấy rất buồn Giọt qua đôi mắt,giọt tuôn mịt mờ Mình em lẳng lặng bơ vơ Song song một hướng bóng mờ mưa thu Người trai viễn xứ giờ đâu Con tàu mang cả nỗi đau trong lòng Em về nỗi nhớ niềm mong Tôi đi bay bổng cánh hồng chí trai Hãy ngớt đi cơn mưa dài Để em bớt lạnh,Ngày mai tôi về... ngng
HAI CHIẾC ĐỒNG HỒ Ngày xưa...lại chuyện ngày xưa Đồng hồ anh thắt lá dừa em đeo Quê mình ngày đó rất nghèo Cơm thường ít gạo nên "đèo" khoai lang Tiếng cười thơ trẻ rộn vang Vô tư đón ánh trăng vàng trung thu Rồi thời gian vút qua mau Tóc em xanh thắm theo màu thời gian Một chiều nắng quái dần tan Bến sông có kẻ sang ngang mất rồi Con đò sao quá xa xôi Đêm thu cảm thấy mồ côi riêng mình Trời xanh cố ý trêu mình Bốn mươi năm gặp người tình ,chiều mưa Tôi thầm nhắc lại chuyện xưa Em cười:lại chuyện lá dừa trong mơ Quên đi anh những ngày thơ Nhắc chi chuyện của mộng mơ ngày nào Đồng hồ vàng người ta trao Làm sao còn nhớ...làm sao...lá dừa... Trời thu bỗng tạnh cơn mưa Giờ em sang cả ...đã vừa lòng tôi! ngng
VẦN BẰNG TRĂNG MƠ Trăng lung linh trong đêm huyền mơ Người nơi đâu sông nghe bơ vơ Buồn lên ngôi đêm về trong thơ Rung cung khuya thanh âm như tơ Ta bâng khuâng tương tư hình ai Bao năm qua tình yêu chưa phai Em vô tư buông mi trang đài Nghìn năm sau màu trăng nguyên khai
TIẾNG GỌI TRONG MƯA Chị ơi! Mưa đã về rồi Trái tim bỗng thấy đơn côi hơn nhiều Hồng đào Cạn chén liêu xiêu Sao mưa xứ Quảng gợi nhiều suy tư Chị về Nẻo thực đường hư Sương pha mái tóc bây chừ còn yêu Trái tim đa cảm hơn nhiều Hôn bàn tay chị một chiều cuối thu Câu thơ dẫu có đui mù Trái tim vẫn sáng nghìn thu trăng rằm Hồng đào vẫn sủi đầy tăm Thơ em vẫn mãi nghìn năm si tình ngng
ĐÊM LỆCH VẦN THƠ Ta xô lệch thời gian Đêm về miền hoang nỗi nhớ Biết bao nhiêu rượu tràn Tình đã qua một thuở Tóc trên đầu thầm nhắc Thôi quên phắt chuyện xưa Ngoài kia trời bỗng tuôn mưa Người về khơi nhịp âm thừa thanh xuân Trời bâng khuâng Mưa chưa dừng phố nhỏ Ta bâng khuâng Rượu tâm tư mắt đỏ Thương người chưa tỏ nguồn cơn Thơ rơi lối cũ dỗi hờn mong manh Tháng năm sao vội qua nhanh Tình trong mộng tưởng chưa lành vết đau ngng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: