Nhớ về giọt nắng mùa thu
NÀNG THƠ ( Cảm ơn đời đã cho ta trái tim thơ) EM đến với ta từ tuổi hoa niên Đồng hành cùng nhau cho tới khi tóc bạc Trái tim Thơ cho ta hiểu những điều thiện ác Hiểu kẻ chung tình,hiểu người phản bội ,điêu ngoa... Trên đời này chỉ có Em biết san sẻ cùng ta Những hạnh phúc ngọt ngào,những đắng cay ,lận đận Giữa trần ai đầy sân,si,tham,hận Em hóa thân thành trái tim thắm đỏ rạng ngời
CHẮC CÓ LẼ Chắc có lẽ khi tóc pha sương muối Anh trở về hoài niệm tuổi thơ xưa Qua lăng kính như thời gian an ủi Để tâm tư lắng đọng phút giây thừa Chắc có lẽ quên nỗi buồn thân phận Mấy bến đời lận đận một thời trai Đời thầy giáo miệt mài cùng nét phấn Kẻ sang đò ai biết giữa trần ai Thôi đành vậy giữa MINH đài vạn kiếp Chữ tinh vương với TRÍ đức miệt mài
NGHĨ VỀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH. ( cho những ai còn hoài niệm về những bức thư tình viết tay ngày trước) Bây giờ thời đại văn minh Thấy thương những bức thư tình ngày xưa Viết xong nhưng chẳng dám đưa Giấu trong quyển sách mượn chưa trả liền... Rồi em lúng liếng mắt duyên Tôi chờ qua những buồn phiền nhớ mong Trước khi em bước theo chồng Gửi tôi một lá thư hồng kể duyên "Anh ơi ván đã đóng thuyền Thư tình đến muộn để phiền cho nhau"... Bốn mươi năm giấy nhạt màu Vẫn còn dòng chữ khắc sầu vào tim.
MIỀN HOANG CẢM XÚC Miền hoang cảm xúc lay mơ Tay đan tơ mộng rộng bờ trời khuya Ô Kìa! Người đã về kia Mắt vương sương lệ kể về tâm tư Đàn lên tâm khúc âm dư Để tôi nhớ lại bóng người xa xăm Câu thơ lỏng lẻo tay cầm Thì sao trọn vẹn trăm năm với người
THAY LỜI TRÁI TIM ( Quý tặng Hiếu Hóa) Con nai vàng không còn ngơ ngác nữa em ơi Suối nguồn cạn khô nên bây giờ hóa đá Chỉ còn lại hai ta là tất cả Cùng nhau đi đến cuối đất cùng trời Tấm hình chụp chung không đơn giản vui chơi Như thông điệp gởi đến bên trời cho con cháu Chúng nó bây giờ ít khi được ăn cơm mẹ nấu Ít khi được nghe tay cha lướt phím hát tình ca Bởi lớn lên chúng nó đã đi xa Để mái nhà xưa điểm sắc màu hiu quạnh Những đêm đông nước tràn ,xiết mạnh Những ngày hè từng cánh lá xoài rơi Nhưng may thay tình ta vẫn gắn chặt suốt đời Em vẫn thông cảm cho anh sau những lần vui chơi quá chén Em vẫn giữ ngọn lửa trong tim sắc hồng thương mến Dù thời gian điểm sương trắng trên đầu
PHƯỢNG XƯA Em xa vạn nẻo phượng xưa còn buồn Phượng hồng gợi nhớ Ái Thy Em nơi đâu để bờ mi gợi buồn? Phượng xưa từng cánh nhẹ buông Phượng nay từng cánh khơi nguồn nhớ nhung Em nhớ không phút cuối cùng Tôi ghi lưu bút ve rung cung sầu Nghe mùa thương chuyển mưa mau Nghe sân trường vắng sắc màu tóc mây Em về đâu dáng nghiêng gầy Tóc bay từng sợi thơ ngây má hồng Bốn mươi năm có thay lòng Riêng tôi còn cánh phượng hồng trong tim
CÙNG THƯƠNG BÓNG CHIẾC . (Tặng bạn tôi-người Diên Khánh) Cùng thương bóng chiếc nỗi niềm Em về trăng mộng gợi thiên trữ tình Không so với ngọn trúc xinh Cửa đông thành cổ gợi tình đam mê Thành xưa Diên Khánh gọi về Tôi ôm thi tứ tóc thề ngàn sau Thời gian xin chớ qua mau Cho tôi hôn ánh trăng màu thanh xuân
ĐÊM PHÚ YÊN Để trăng tâm sự nỗi niềm Để thơ trăn trở tận miền hoang sơ Tháp Nhạn hôn ánh trăng mơ Chóp Chài đêm vắng trăng mờ ngậm sương Dẫu không mảnh đất quê hương Tôi yêu con nước bất thường Đà Giang. Cát phơi chiều nắng hanh vàng Nhớ thương đèo Cả vương mang cuộc tình
Lời Thúy Vân *Ai nói Thúy Vân vô tư quá Tôi nhìn nàng vẫn thấu những niềm đau* Em vừa tỉnh giấc xuân thừa Mà sao chị đã đẩy đưa lắm lời Tuy mang tiếng của người đời "Vân vô tư chẳng hiểu người truân chuyên" Chị ơi bao nỗi buồn phiền Em đành chôn chặt tận miền cô đơn Trao duyên ai đớn đau hơn Chị hay em nỗi ưu hờn trong tim "Kể từ khi gặp Chàng Kim" Là khi tình chị đắm chìm trong mơ Đã đành lỡ mối duyên tơ Bên tình bên hiếu hai bờ vẹn sao Sông Tương thuyền đã cắm sào Chị đem tình chị buộc vào duyên em Hỏi ai có thấu nỗi niềm Trọng bên Vân vẫn trong tim Thúy Kiều.
CÒN TÔI VỚI TÔI Chiều nay chỉ có một mình Tôi về bến nước sân đình tìm em Sương quê buông lạnh buồn thêm Vu vơ quan họ cho mềm lòng đau Bóng em giờ khuất nơi đâu Để đêm nghe tiếng mưa Ngâu giao mùa Câu thơ lục bát ai mua Cớ sao chia cắt gió lùa vào tim Qua cầu mỏi mắt cố tìm Em không còn nữa trái tim rã rời Thôi đành theo gió ngàn khơi Tìm câu lục bát hát lời khuê ly
CẢM NGHĨ VỀ CHIẾC CẦU LUẬT LỄ ( Tặng Lê Văn Huê-) Một chiếc cầu nhân chứng của thời gian Thuở tôi còn thơ và ba mẹ tôi còn rất trẻ Tôi chưa hiểu sâu về quê mẹ Nhưng kí ức vẫn còn trong từng chuyến tàu qua Luật Lễ quê tôi với đồng lúa hiền hòa Rung theo nhịp từng con tàu vội vã Tôi cưới vợ từ phố đông ồn ã Nàng chóng quen với không khí thanh bình Hơn 30 năm với vùng đất nghĩa tình Biết bao chuyến tàu qua,biết bao cuộc hành trình vội vã Con đường sắt song song Nhưng không chia đôi ngã Vẫn viên mãn tâm tình cầu Luật Lễ quê hương Bạn tôi lâu ngày trở lại nơi thương Uống vài ly rồi đi trong vội vã Trong tâm khảm vẫn còn in tất cả Bữa cơm nghèo ăn rau sống thay cơm Thời gian qua tôi càng lớn khôn hơn Đi nhiều nơi, ăn nhiều sơn hào hải vị Trong giây phút trong trái tim lại nghĩ Bữa cơm chiều tiếng còi hú sương lam!
VẪN LÀ HUYỀN THOẠI (Kính tặng chị) Vẫn là huyền thoại chị ơi Diêu bông đau đáu phương trời nhớ thương Đi tìm chiếc lá vô thường Một đời chưa dứt tơ vương bên lòng Câu thơ vẫn mãi trắng trong Tinh khôi vạn kiếp bềnh bồng trong mơ Em nghe kí ức vỗ bờ Sóng chao kỉ niệm ý thơ nồng nàn
NHỚ MỘT CHIẾC CẦU Nếu mai kia em có về Đà Nẵng Xin hãy dành thời gian thăm lại chiếc cầu tình Tìm lại ổ khóa ngày xưa chạm khắc tên chúng mình Như lời thề đinh ninh cho đôi tim hẹn ước Có một thời bây giờ sao tìm được Buổi thề nguyền nơi sông nước trời mây Mình hôn nhau rồi tạm chia tay Trong xa cách mong một ngày hạnh ngộ Nhưng em ơi ai ngờ đâu bão tố Cầu tình yêu còn đây nhưng ngã đổ một tình yêu Biết chia ly là đau khổ thêm nhiều Anh vẫn yêu dòng sông với bao nhiêu kỉ niệm
ĐÔI CHÚT SÁO MÒN ( Kính tặng chị Bòng Đỗ của em) Chị ơi đôi chút sáo mòn Câu thơ khắc khoải vẫn tròn chân dung Yêu thương lên đỉnh tận cùng Mưa đêm Đà Nẵng xô trùng nguồn cơn Em quỳ xuống nỗi cô đơn Lần nâng tay chị vui hơn vạn lần Biển đêm một chút phân vân Hồng Đào em uống triệu lần khát thương
NHỮNG GIỌT MƯA TUỔI THƠ Những giọt mưa tuổi thơ Rơi từ những đám mây của vùng trời kí ức Thôn dã nghèo thao thức mãi trong tim Những ngày hè đi câu cá bắt chim Những đêm trăng trốn tìm mình đầy rơm rạ Súng thụt cò ke bắn nhau loạn xạ Làng trên xóm dưới cười vang Kí ức tuổi thơ rồi cũng sang trang Có kẻ đi xa quên vùng trời quê yên ả Có người mải vui nơi phố xá Quên lối về xưa rồng rắn một thời Có khi nào bạn tìm lại một khoảng trời Cởi trần tắm mưa như thời còn thơ trẻ Vẳng vẳng vọng về trong chiều quê mẹ Tiếng sáo chiều lướt nhẹ ngọn gió quê?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: