Nhớ về giọt nắng mùa thu
DÒNG SÔNG QUÊ MẸ (Kính tặng thầy Khiêm) Dòng sông này ta đã bơi qua Khi chưa có cây cầu nối hai bờ thương nhớ Một tay bơi Một tay cầm sách vở Ta đã lớn lên trong tiếng sóng quê nghèo Ta vẫn còn nghe từng ngọn gió reo Trong nắng thu vàng hay cuối chiều vào hạ Ta vẫn về thăm con sông quen thuộc quá Chèo thuyền trên sông uống rượu dưới trăng trong Qua bao tháng năm con nước chẳng thay lòng Bạn cũ gặp nhau men rượu tràn tâm sự Ta không phải khách hải hồ lữ thứ Xa quê hương tóc bạc mới trở về Trong lòng ta có cả con sông quê Đi hay ở đều tràn trề kỉ niệm Thủy Triều ơi! Cả một đời tìm kiếm Chẳng nơi nào có vẻ đẹp hơn em Trời đêm nay ánh vàng chảy êm đềm Ta uống nốt vầng trăng hiền quê mẹ
TÂM TƯ CHÍ PHÈO Chỉ cần một bát cháo hành Nở làm hồi phục tim anh một thời Hình hài quỷ dữ em ơi Vết thù trên mặt cắt rời nhân tâm Tấm bằng lương thiện ước cầm Sống với em đến trăm năm như người Nhưng đời lắm chuyện trêu ngươi Trái tim phục thiện bị người cướp đi Em nhìn xuống... mà làm chi Xa xa lò gạch còn ghi dấu buồn Oan khiên rửa sạch linh hồn Vũ Đại tắt bóng hoàng hôn bạo tàn
HƯỚNG DƯƠNG. Hãy như loài hướng dương Luôn quay về phía mặt trời - ánh sáng Để tâm hồn xán lạn Đẩy lùi những bóng đêm Ta dành cho đồng loại Ta dành cho tình yêu em Sự trắng trong của trái tim mặt trời Loài hướng dương cao khiết!
ÁO DÀI Áo dài gợi những nguồn thơ Ngược dòng kỉ niệm để mơ về người Em trong tinh khiết đôi mươi Tôi chàng lãng tử một thời yêu em Mưa khuya trằn trọc trong đêm Sợ mai ướt áo lạnh mềm vai thon Vầng trăng khi khuyết khi tròn Trái tim còn đập,tôi còn yêu em
TỰ CẢM Đã lãng mạn và sẽ còn mãi mãi Dù thời gian sương dàn trải trên đầu Dù cuộc đời đã qua lắm thương đau Dù gian trá vẫn hùa nhau quấy rối Ta tự nhiên như hương đồng cỏ nội Ta ngang tàng như cây cối rừng xanh Ta vô tư như sóng biển yên lành Ta vững chãi như trường thành tuyệt mĩ Giữa hồng trần sao khó tìm tri kỉ Ta vẫn tin diều bình dị trái tim Người cho đi tự khắc có kẻ tìm Những lời thơ như cánh chim sứ giả
THƠ CHO NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUEN Người đàn bà ấy không quen Trang thơ dĩ vãng bừng lên lửa lòng Em về giữa một chiều đông Mưa vần thơ ướt lạnh lòng thi nhân Rồi hương thơ ấy đậm dần Tôi yêu dù chẳng một lần gặp em Trang thơ nhắn gửi hằng đêm Người trong cõi ảo vẫn thêm hương tình Rồi vô tình hay cố tình Em đi để lại bóng hình như mơ Đến bây giờ và bao giờ Người đàn bà ấy vào thơ thật buồn
KHI NÀO CHIM VỀ THÁP NHẠN Khi nào tháp Nhạn chim về Để ta tìm ánh trăng thề hôm nao Rêu thời gian đã bám vào... Gạch thay màu nhớ thuở nào yêu em Tiếng chim cổ tháp trong đêm Giọng khan lẫn giọt sương mềm lạnh căm Ta -người chẳng nợ trăm năm Cớ sao nỗi nhớ tím bầm thời gian
QUY NHƠN THÁNG BẢY TA VỀ Tháng bảy này về hội khóa Quy Nhơn (Vì dịch giã tròn một năm chờ đợi) Ta nghe dậy những niềm vui phơi phới Mắt lão niên bừng sáng khoảng trời xanh Tháng bảy này ,trời Bình Định yên lành Sóng Quy Nhơn vỗ vui chiều Ghềnh Ráng Ta sẽ cùng nhau ôn lại thời lãng mạn Dốc Mộng Cầm trăng sáng một thời qua Ta sẽ cùng nhau đến tận Quy Hòa Nghe âm vọng lời thơ Hàn Mặc Tử Nỗi đau tình trong lòng con sóng giữ Kỉ niệm xưa nguyên vẹn một bóng hình Ta sẽ về thăm lại mái trường xinh Nơi kỉ niệm bốn năm như thế kỉ Cây sứ già vẫn dậy lòng thủ thỉ Công viên trường đêm thứ bảy ngày xưa Tháng bảy ơi! Thương nhớ mấy cho vừa Ta sẽ thăm lại phố xưa Tăng Bạt Hổ Nghe dư hương của một thời gian khổ Mùi bánh xèo như vương mãi đâu đây Nén tâm hương xin kính viếng quý thầy Những người đã dạy ta bây giờ không còn nữa Giảng đường còn đây người thành thiên cổ Vẫn vọng vang lời tâm huyết thuở nào Cuối tháng sáu rồi lòng thêm những nôn nao Thời gian ơi! Xin qua nhanh để ta mau hội khóa Bạn bè ơi! Hãy về đây tất cả Tháng bảy vui giục giã những ngày hè...
TÌNH NHÂN (Thân tặng quý bạn VK4 ) Mình không còn là tình nhân của nhau Hơn 40 năm tóc đã thay màu Sương khói thời gian phủ đầy trên kỉ niệm Chuyến tàu tình yêu ngày xưa như định mệnh Chở tình ta trong ga đến biệt ly Em và tôi không nói được thêm gì Tất cả đổ nhào trong trời chiều đầy mây phủ Nỗi nhớ,niềm thương ta đã từng ấp ủ Tất cả chỉ còn trong mộ địa hoang vu Tất cả chỉ còn trong từng lớp sương thù Nơi kí ức chập chờn một vùng trời thi tứ Em đi qua tôi với đôi mắt một thời thiếu nữ Tôi đi qua em bằng những dòng chữ đầu tiên Một khung trời đại học thần tiên Trong gian khổ vẫn bình yên thơ mộng... Rồi tất cả theo năm dài tháng rộng Biển Quy Nhơn trào sóng cuốn... hư vô... Tôi và em như sống giữa mơ hồ Trong lãng đãng của sương mờ hoài niệm ?
BẾN ĐÒ XƯA Qua bao mưa gió dãi dầu Mái chèo lướt sóng sông sâu đưa đò Sông đời bao cuộc rủi ro Thuyền xuôi thuyền ngược gửi cho mái chèo Kẻ qua sông ít trông theo Trọn đời ông lái vẫn nghèo như xưa Thôi thì giữa cuộc nắng mưa Đưa đò cũng đủ tim vừa yêu thương
SỐNG TRONG HOÀI NIỆM Cảm ơn đời đã cho tôi trái tim thơ Nguồn cảm xúc bây giờ chưa vơi cạn Tóc pha sương vẫn thấy mình lãng mạn Biết yêu người trong dĩ vãng như mơ Trưa hôm nay một số phận tình cờ Tôi gặp lại người xưa của một thời trung học Bụi thời gian pha sương trên mái tóc Tôi hôn lên trong tiếc nhớ nghẹn ngào Ôi may mà giữa giông tố ba đào Em vẫn còn nguyên trong tôi một thời con gái Thời gian chẳng bao giờ trở lại Nhớ mãi! Nhớ hoài những người bạn của tôi!
SAO EM KHÔNG VỀ HỌP LỚP Sao em không về họp lớp Anh chờ nghe giọng "núi đôi" Sao em không về họp lớp Để cho tim bỗng bồi hồi Biết rằng lý do chính đáng Mà sao vẫn cứ trách em Nhìn mây ngàn bay lãng đãng Tây Nguyên gợi một nỗi niềm Hoa vàng Phú Yên còn nở Quy Nhơn sách vở một thời Bây giờ còn trong nỗi nhớ Một trời kí ức xa khơi Vượt qua bao đèo bao dốc Anh đến thăm nước bạn Lào Chỉ có một đêm xa xứ Sao lòng trăn trở chiêm bao Rượu nồng uống tràn tâm sự Say thương,say nhớ,say tình... Quảng Nam chờ ngày hạnh ngộ Mong sao nơi ngày đó có mình...
CUNG BẬC THỜI GIAN (Anh hai thương tặng dượng Bờm) 1.Tiếng Guitar thứ nhất Chạm vào nỗi đau của người hành khất Tấm thân bọt bèo không biết được mất bởi thời gian Số phận bẽ bàng Hoàng hôn nhẹ nhàng rơi trong đôi tay xin bố thí 2.Tiếng Guitar thứ hai Điệu Bolero bật lên thành tiếng khóc Một buổi chiều lỡ làng Bóng hoàng hôn chập choạng Cung đàn lỡ nhịp thời gian 3. Tiếng Guitar thứ ba Chiều Vạn Ninh Một mình độc ẩm Nỗi đau đời vẫn chưa sâu thấm Sao nhớ hoài thời xuân sắc qua mau
NGÀY TA VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ Ngày ta về trường cũ đã thay tên Nhưng dấu vết ngày xưa vẫn in trong kí ức Cây sứ già bao mùa trăng thao thức Nghe tim rung từng nhịp đập hẹn hò Ngày ta về sóng biển vẫn lô xô Nhịp mùa hạ vẫn đều theo nỗi nhớ Ta gặp lại em ,người một thời sách vở Bỗng thoáng buồn trong màu mắt chân chim Ngày ta về mang theo những nỗi niềm Ôn lại những chuyện vui buồn,một khung trời đại học Chàng sinh viên ngày xưa đã phôi pha màu tóc Chợt bâng khuâng không khóc mắt vẫn nhòa
KHI EM KHÔNG VỀ HỌP LỚP Khi em không về họp lớp Quy Nhơn một thoáng biển buồn Trời vẫn tươi xanh đầy nắng Nhưng sao nỗi nhớ trào tuôn Điện thoại nhấc lên đặt xuống Cuối cùng vẫn gọi cho em Hơn men ngôn từ đứt quãng Lời điên của kẻ say mèm Khi em không về họp lớp (Lý do anh đã hiểu rồi) Vậy mà vẫn còn hờn trách Bởi vì nhớ quá đấy thôi Khi em không về họp lớp Nhỏ thôi:Anh nhắc một điều Sang năm Khánh Hòa hạnh ngộ Hãy về với biển thương yêu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: