Nhớ về giọt nắng mùa thu
BÂY GIỜ BẠN Ở NƠI ĐÂU Tôi đã về đây bạn ở đâu Có nghe tiếng nhạc trổi cung sầu Có nhớ những ngày trong chinh chiến Gian khổ,vui buồn ta có nhau Chiến tranh lùi xa...đất nước mình Qua bao thử thách đã hồi sinh Trái tim vẫn nhớ về đồng đội Vì nước ,tuổi xuân đã quên mình Thắp nén tâm nhang để viếng người Hoa vàng mộ chí vẫn nở tươi Trở về với đất bao đồng đội Trái tim yêu nước mãi rạng ngời
DĨ VÃNG LẮNG SÂU ( Tặng anh nhân ngày 27/7) Trước khi lên giảng đường Anh từng là du kích Bám chặt quê hương Truy lùng vết địch Tay đặt trên cò súng cố nén thương đau Những người thân lần lượt ngã xuống Máu đỏ làm cho đồng ruộng thêm xanh màu Những tấm bằng liệt sĩ còn đây Chiến tranh đi qua thêm dày trang bi hùng sử Hãy dặn cháu con luôn luôn gìn giữ Truyền thống gia đình mang dòng máu ông cha Thời gian lùi xa Nỗi đau còn chạm khắc Đừng bao giờ bội bạc Với xương máu tiền nhân
TRĂNG CỦA AI Vầng trăng là của người ta Vì tôi ảo tưởng nghĩ là của tôi Em gần sao quá xa xôi Tôi đi ngược để tìm tôi thuở nào Trăng đêm vào giấc chiêm bao Ánh vàng viên mãn chiếu vào trang thơ Lung linh cho đến bây giờ Nghìn năm tôi vẫn còn mơ về người
VIẾNG THẦY Nhân ngày hội khóa năm nay Chúng em cùng đến viếng thầy,Thầy ơi!... Tâm nhang xin được thay lời Vì chưng nước mắt dần vơi ...tuổi già Bao năm thầy đã đi xa Chúng em cũng đã bước qua xuân thì Công ơn luôn mãi khắc ghi Dù ở cuối đất ,dù đi cùng trời Quy Nhơn lộng gió ngàn khơi Bỗng nghe vang vọng những lời thầy xưa
TINH KHÔI Em về với nét tinh khôi Điểm thêm một chút sắc màu thiên thanh Thời gian nghiệt ngã trôi nhanh Mùa thương dĩ vãng bỗng thành hôm nay Em về diễm mộng thơ ngây Quên ưu tư đôi mắt đầy hoàng hôn Bỗng nghe sóng cuộn trong hồn Hóa thân thành gió mơn hôn tóc thề
TUỔI EM CHƯA THỂ SANG THU ( Thương tặng quý bạn nữ VK4 } Tuổi em chưa thể sang thu Qua đôi mắt chút sương mù buồn giăng Vẫn còn nguyên vẹn xuân trăng Vẫn nghe tiếng nhạc vĩnh hằng trong tim Tôi theo kỉ niệm để tìm Tóc dài trong gió cõi tim mơ màng Tôi thù từng bước thời gian Bởi yêu dáng ngọc tuổi vàng ngày xưa
U9O VỀ HỌP LỚP Những chiếc Ô tô dừng bánh trước cổng trường Từ trong xe bước ra đầu xanh , tóc bạc Các cụ về đây cùng con cháu Đứa đẩy xe lăn ,đứa dắt các cụ đi Những ông bà đã đi qua hết tuổi xuân thì Những Thanh niên,thiếu nữ lâu năm đã trải qua hơn 20 lần hội khóa Những người còn đến hôm nay đã đi qua tất cả Cay đắng vui buồn của cuộc sống phù sinh Họ dạy cháu con phải biết trọng nghĩa tình Và yêu nhất mối tình của một thời đại học Gặp lại nhau những đôi mắt kia vẫn khóc Tuy lệ không tuôn trào vì ép nốt chẳng ra Trong đám đông kia tôi thấy hai cụ bà Với chiếc áo dài trắng thướt ta như hồi còn xuân sắc Họ dắt tay nhau ngồi xuống gốc phượng già thầm nhắc Chuyện ngày xưa rất đẹp những mối tình Các bạn của tôi ơi! Nghĩ đến V4 chúng mình Tôi vẫn mong sau này sẽ có ngày như vậy Trí tưởng tượng nhưng bằng trái tim tha thiết đấy Có gì viển vông xin hãy bỏ qua cho!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2022 22:34:51 bởi nguyenngoat >
KHÔNG CẦN MƯỢN TRỮ KHÚC CA DAO Không cần mượn khúc ca dao "Em và tôi" điệu mượt mà giao âm Mình đi qua những âm thầm Mình đi qua những tháng năm lỡ làng Tôi vui em vẫn bình an Tôi vui em giấc mộng vàng thủy chung Vần thơ chạm đáy tim cùng Nhạc lòng vẫn mãi đi cùng tháng năm
HAI MƯƠI NĂM ( Tặng anh Định và những nhà dân gian học đã tận lực ,tận tâm với di sản tinh thần của tiền nhân) Hai mươi năm cho một công trình khảo cứu ra đời Hai mươi năm qua biết bao thăng trầm thời cuộc Bằng trái tim với ánh nhìn xuyên suốt Anh lặn lội tìm tòi trong suy nghĩ chân tâm Một cuốn sách ra đời còn lặng lẽ âm thầm (Nhưng không chỉ là giai âm của vùng quê nam trung bộ) Nó là ánh phản quang của điệu hồn đất nước Cho những ai đã một lần thất cước Còn nhìn lại mình để hối cải ăn năn Văn học dân gian như cơm trắng ta ăn Như ao cá ta đào,hồ sen ta ngắm Rất mộc mạc giản đơn như củ khoai,củ sắn Nhưng mặn mà,đằm thắm biết bao nhiêu Cuốn sách ra đời khi tuổi anh đã từng trải quá nhiều Trong ánh mắt ưu tư gửi những điều chưa nói hết Nhà dân gian học như những câu ca dao trong đời không hồi kết Còn mặt trời,mặt trăng là còn cháy hết mình
V
ẦNG TRĂNG KHÔNG BÁN ĐƯỢC ("Ai mua trăng tôi bán trăng cho"-Hàn Mặc Tử} Làm sao bán được vầng trăng Làm sao xoá sạch vết hằn trong tim Người về với ý "Thơ Điên" Nỗi sầu rớm máu lệ phiền thiên thu Người đi mây gió mịt mù Ráng son xua nỗi âm u mây trời Nhớ người lữ khách rong chơi Mộ chiều Ghềnh Ráng vọng lời thơ đau
C
HUYỆN CỦA ANH ( Kính tặng anh Định và cháu Tự) Họp lớp mới hiểu chuyện của anh Câu chuyện bình thường đã trở thành giai thoại Nhưng tôi nghe và cảm thương biết mấy Chuyện ngày xưa thời bao cấp trong đời Anh tạm biệt quê hương gởi lại một khoảng trời Xóm Gò nghèo,nước đưng mấy đời gian khổ Tay súng siết cò bao lần anh đã nổ Bảo vệ quê hương qua mất mát quá nhiều Anh tạm xa vợ con trong ráng đỏ cuối chiều Bánh xe lửa xập xình đưa về thành phố lạ Anh hòa nhập trong cuộc sống sinh viên khó tả Những bữa cơm "sắn ghế gạo" sượng sùng Rồi một hôm nhận điện báo tin hung ( Hơn hai ngày mới nhận ra" tin" dữ) Anh vội vàng "nhảy tàu về" quê xứ Thăm thằng con bị bò giẫm nặng nề Hôm nay ngày họp lớp trở về Anh đưa vợ về với vùng kỉ niệm Chị ấy thương chồng nên suốt đời tâm niệm Chăm mấy nhỏ ở nhà để anh được yên tâm Chị nuôi chồng,chăm con cho anh được yên tâm Nghiên cứu văn học dân gian,tiến thân đúng nghĩa Ngẫm lại chuyện của anh,tôi lại càng thấm thía Câu"Tào khang chi thê bất khả hạ đường"
VẦNG TRĂNG KHUYẾT TRONG CHIÊM BAO Vầng trăng khuyết nửa thơ tôi Cung mơ viên mãn bồi hồi cõi tim Tóc thôi xanh mới về tìm Vầng bến cũ đềm cõi mơ Tôi trách tôi kẻ dại khờ Một lời yêu để hững hờ bỏ quên Tóc pha sương chợt gọi tên Một vầng vầng khuyết cất lên điệu buồn
HÃY QUÊN ĐI EM Em ơi!Thuyền sắp cập bờ Hãy xin rời gót đừng chờ làm chi Người trai ấy đã ra đi Thuyền quên bến cũ có gì mà trông Em niêm một giấc mộng hồng Em thả thuyền giấy bên sông một thời Than ôi! Ai biết chuyện đời Chớ tin đường mật những lời bướm ong
ĐIỂM NHẤN THƠ TÔI Có người hỏi"điểm nhấn" thơ tôi? Xin trả lời đó là tất cả Thơ của tôi có cơn mưa mùa hạ Làm rụng rơi những cánh phượng đợi chờ Trong thơ tôi êm đềm những giấc mơ Bóng quỳnh hoa trở về đêm diễm tuyệt Trong thơ tôi thương lạnh lùng bông tuyết Phương trời xa dõi mắt đợi người về Trong thơ tôi trộn lẫn thực và mê Men rượu đắng tràn về miền hoài niệm Trong thơ tôi có màu hoa sim tím Bản nhạc xưa rung xúc cảm nghẹn ngào Có "Núi Đôi"len vào giữa chiêm bao Nhớ người ngâm một đêm nào đại học Trong thơ tôi biết kìm dừng tiếng khóc Thả tiếng cười trong khó nhọc lo toan Bao cảnh đời còn vất vả gian nan Đi vào thơ trong nỗi niềm cảm khái Trong thơ tôi có ánh trăng vàng trải Bến sông Thương điệu quan họ của người Trong thơ tôi có bóng tuổi đôi mươi Bay theo vội thời gian lên màu mắt Trong thơ tôi vẫn còn nguyên xuân sắc Pha suy tư trầm mặc giữa cuộc đời Điểm nhấn thơ tôi thế đấy người ơi Muôn màu sắc sáng ngời trời cảm xúc
ÔM MẸ Cho con ôm mẹ,mẹ ơi Tuổi già gần đất xa trời,ốm đau... Thân gầy,đôi mắt quầng sâu... Đôi chân tê bại đi đâu được nào... Đời mẹ giờ đã tàn hao Sinh thành dưỡng dục khi nào trả xong Con xin ôm mẹ vào lòng Như ngày xưa mẹ ôm con,bế bồng... Chữ hiếu hơn biển hơn sông Nói sao cho hết tấm lòng kính yêu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: