Nhớ về giọt nắng mùa thu
PHẢN ĐỐI Em không "luống tuổi" đâu em Tình yêu vẫn vẹn dáng mềm thanh xuân Hình người vẫn gợi bâng khuâng Nét thương hoa sứ trong ngần thời gian Mình không ảo tưởng hoang đàng Nhưng thơ chăm chút từng hàng chữ xưa Trắng trong hoa sứ đong đưa Em mùa tinh khiết vẫn chưa cạn lời
CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ THẾ Có một người như thế đọc thơ tôi Từ tuổi thanh xuân cho đến khi tóc bạc Cuộc sống tưởng chừng làm cho tâm hồn thành hoang mạc Người nhờ thơ tôi đánh thức những cảm giác lặng câm Có một người như thế qua tháng đến năm Vẫn lưu giữ âm thầm một tình yêu vô vọng Tôi vô tình bởi những vần thơ lãng mạn Không biết một người từng đau khổ bởi thơ tôi Trong tận cùng của kí ức xa xôi Tôi cố lục tên một người yêu thơ tôi thời trai trẻ Ngọn gió nào thì thầm nghe rất nhẹ Thi sĩ ơi anh không nhớ hết đâu Em người gái quê của một thuở dãi dầu Đã lặng im nơi thẳm sâu kí ức
LỜI CHO PHO TƯỢNG Em hãy trở lại làm người Đừng bao giờ là tượng nữa Hãy cho ta cảm nhận từng hơi thở Trên làn môi gợi cảm thuở xuân thì Sinh động hơn với uyển chuyển dáng đi Cánh tay mở, nét huyền mi tỏa sáng... Chàng họa sĩ với trái tim lãng mạn Muốn gặp em trong cuộc sống đời thường Muốn vẽ em bằng tất cả tình thương Tạo tuyệt phẩm với gam màu xúc cảm
ĐỦNG ĐỈNH CÀ PHÊ Sáng nay đủng đỉnh Cà Phê Trời quang mây tạnh lại về bên nhau Ly Cà Phê vẫn đậm màu Vui buồn san sẻ cho nhau tiếng cười Sáu mươi còn giữ xuân tươi Qua bao mưa gió tình người vẫn trong Về Hưu Cam Hải trải lòng Câu thơ ngọn lửa mùa đông ấm nồng
ĐỦNG ĐỈNH Nhanh làm chi cứ từ từ Khoan thai nhịp bước giữa đời thênh thang Không màng danh vọng giàu sang Chỉ yêu một ánh thơ vàng mà thôi Về hưu vẫn khỏe,tốt rồi! Vui thì đi nhậu,buồn ngồi làm thơ Trái tim nhiều mộng lắm mơ Chưa chịu lão hóa bên bờ thời gian...
NÓI VÓI ĐỒNG NGHIỆP CHUẨN BỊ VỀ HƯU. Chuẩn bị tâm lí kĩ Cứ cho là bình thường ( Mặc dù giảm tiền lương Mất tăng thêm thu nhập)... Nhưng có nhiều bù đắp Vì được sống an nhàn Thành tỉ phú thời gian Muốn làm gì tùy ý Có bạn bè tri kỉ Hãy lui tới hỏi thăm Đây là lúc bình tâm Để giữ gìn sức khỏe Không còn là xuân trẻ Nhưng trái tim phải tươi Để giữ vững tình người Đừng phôi pha bội bạc Trò đời nhiều bạc ác Những giả dối ,điêu ngoa Ta vẫn cứ cười xòa Quan tâm chi nhọc xác! Tổ hưu năng sinh hoạt Thêm thoải mái tinh thần Đừng đắn đo phân vân Lúc Cà Phê,ăn nhậu... Còn chuyện con,chuyện cháu Cùng những việc không tên Hãy cố gắng thêm lên Bằng tinh thần lớn tuổi Đi họp lớp tranh thủ Để gặp lại bạn bè Buồn vui kể nhau nghe Bằng tình người một thuở Mái trường từng gắn bó Chỉ là tạm thời thôi Mai mốt về hưu rồi Gia đình là số một
THƠ CHO NGƯỜI ĐÀN BÀ NHUỘM TÓC Không cần phải nhuộm đen tóc đâu em Cứ để nguyên màu trắng tự nhiên vì quy luật thời gian như thế Em có thấy không biết bao thanh niên,xuân nữ Đua nhau nhuộm màu trắng trên đầu? Nghịch lí cuộc đời ai hiểu được đâu Trẻ muốn trắng đầu,già ham xanh tóc Em cứ để nguyên màu bạch kim trên mái tóc Như để nguyên màu lụa bạch tấm chân tình Ở trên đời điều quý nhất trái tim Đen hay trắng chỉ là màu hình thức Tôi luôn yêu thích nhất Người đàn bà không nhuộm tóc bởi tâm an. ngng
CÒN Còn trong men chua cay Đầy những lời thơ say Em về trong ảo mộng Vẫn thương nhớ tràn đầy Bạn,bè đi đâu hết Men rượu còn mình ta Tay nâng ly độc ẩm Sao nước mắt bỗng nhoà Câu nhân tình thế thái Nếm trải đủ mọi điều Cũng không sao hiểu nổi Về hai chữ tình yêu
ĐỪNG GHEN EM NHÉ! Hạt mưa nào có có tội tình Đậu trên từng sợi tóc xinh không rời? Nắng trưa mây nhẹ buông lơi Muộn màng cơn gió thay lời cho anh Má hồng nổi giữa trời xanh Cầu vồng thoáng hiện yên lành sau mưa Bàn tay đan chặt ngón chưa? Đừng ghen em nhé ! Anh vừa đến đây!
ĐÊM LỆCH VẦN THƠ Ta xô lệch thời gian Đêm về miền hoang nỗi nhớ Biết bao nhiêu rượu tràn Tình đã qua một thuở Tóc trên đầu thầm nhắc Thôi quên phắt chuyện xưa Ngoài kia trời bỗng tuôn mưa Người về khơi nhịp âm thừa thanh xuân Trời bâng khuâng Mưa chưa dừng phố nhỏ Ta bâng khuâng Rượu tâm tư mắt đỏ Thương người chưa tỏ nguồn cơn Thơ rơi lối cũ dỗi hờn mong manh Tháng năm sao vội qua nhanh Tình trong mộng tưởng chưa lành vết đau
CHẾNH CHOÁNG MEN THƯƠNG "Ta cùng về trong chếnh choáng men thương"(ngng) Ngày trở về trong chếnh choáng men thương Cố không say để bình thường tâm sự Lí trí vậy nhưng tình lên giận dỗi Không uống vào mày nói ai nghe Bao nhiêu năm gặp lại bạn bè Tóc bạc hết thương nẻo về dĩ vãng Trời Quy Nhơn một chiều hè bừng sáng Gió thổi nhiều mát rượi cả tâm can Con đường xưa nay xinh đẹp đường hoàng Người náo nức từng hàng như sóng cuộn Bạn chở ta trên con đường chiều muộn Dậy nhớ nhung một thuở chửa bạc đầu Con đường ngày xưa đã đổi sắc thay màu Nhưng chốn cũ vẫn còn câu thương nhớ Ngồi cùng nhau nhắc đứa đi đứa ở Nhắc chuyện vui và (kể cả chuyện buồn) Vẫn cùng chung tâm nguyện luôn luôn Được bình an để còn về họp lớp
T
HIẾU VÀ ĐỦ " Ảnh thì thiếu sáng Em thì thiếu anh" (Như Quỳnh) Ảnh có thể thiếu sáng Em có thể thiếu anh Nhưng không thể thiếu sự chân thành trong tình cảm Không thể thiếu những trái tim can đảm Biết yêu thương vì biết dám đương đầu... Biết thứ tha cùng chấp nhận khổ đau Trong ái tình có thể sống thiếu nhau Dùng tâm trí xua nỗi sầu vây bủa Con gái ơi! Hãy thắp lên ngọn lửa Bằng bao dung,bằng đức hạnh trong đời Con sẽ thấy ánh sảng đủ muôn nơi Vì trái tim sáng ngời lòng nhân ái
VẪN CÒN VẦN THƯƠNG. Vẫn còn cho Vũ vần thương Mười năm cách biệt viễn phương vẫn chờ Em còn nhớ Lạnh bằng thơ Anh còn ảo vọng bên bờ tương tư Mộng đời khó rõ thực hư Để thơ giữ mãi âm dư một thời Trời tây tuyết sắp lạnh rơi Vần gieo trong những chơi vơi nỗi lòng
BỎ CUỘC ''Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi"- (Hàn Mặc Tử ) Sao em đành bỏ cuộc Khi xuân vẫn tràn trề Sao em đành bỏ cuộc Khi niềm vui trở về Lắng thương hương hoài niệm Bằng lăng tím nay đâu Con đường xưa tìm kiếm Dấu vết mối tình đầu Em giam mình trong ngục Giữa giả dối phù hoa Có khi nào còn khóc Vì tình ái đôi ta?
NẾU KHÔNG LÀM THƠ Nếu một ngày không làm thơ Chiều gãy đổ cảm xúc thành phế tích Ta cho gió không đường về tới đích Ta cho mây chuyển dịch cả địa cầu Ta cho em lời tha thiết chìm sâu Bờ vực thẳm chữ câu thành vô nghĩa Nếu một ngày không làm thơ Chắc ta hiểu trái tim mình lão hóa Những suy tư những mạch sầu vội vã Đã đóng băng hay hóa đá kiếp trần Nếu một ngày không làm thơ Phụ nữ và hoa hồng cũng thành vô nghĩa Tóc phủ sương ta mới càng thấm thía Ta chẳng là gì nếu thơ bỏ ta đi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 45 bạn đọc.
Kiểu: