Nhớ về giọt nắng mùa thu
ĐÔNG VỀ Đông về lạnh lắm không em Tuyết miền viễn xứ dày thêm mấy lần Nghe ngày gõ nhịp phân vân Nghe đêm nhắc tiếng cố nhân xa vời Tuyết buồn Kiev lặng rơi Khánh Hòa mưa phủ một trời nhớ nhung
MÙA TRĂNG PHỐ NÚI Ta nhớ mãi những mùa trăng phố núi Đậm lời nguyền trong an ủi cô đơn Tóc sương pha nhưng dạ chẳng hề sờn Bởi trái tim nguồn cơn trong cảm xúc Ta yêu mãi ánh trăng mờ có lúc Nhưng thủy chung không ẩm đục nhiều hơn Em trong mơ để trăng tỏ nguồn cơn Vết môi ngọt nhiều hơn lời kỉ niệm
KHI EM LÀ NGUYỆT Những ngôn từ dành cho em trẻ mãi Như những kỉ vật còn lại của thời gian Anh mãi yêu một ánh trăng vàng (Một ánh trăng đã chứa chan bao thi tứ) Rất bình thương thôi không cần kiếm tìm câu chữ Em hiện diện bên đời như huyền thoại trong mơ Nguyệt là trăng,trăng như Nguyệt tự bao giờ Nguồn cảm hứng trái tim thơ cảm xúc
LƯƠNG DUYÊN ĐẤT PHÚ Cảm ơn lương duyên đất Phú Cả cuộc đời ấp ủ yêu thương Không phải mảnh đất quê hương Cớ sao trân quý lạ thường trong tim Bởi vì nơi ấy quê em Cho ta cuộc sống êm đềm như mơ Cho ta trọn những vần thơ Cho ta biết được tình người nặng sâu Bởi vì nơi ấy có dâu Vượt qua đèo Cả làm dâu Khánh Hòa Gia đình hạnh phúc đơm hoa Ông bà cha mẹ giao hòa cùng nhau Bởi vì nơi ấy nhịp cầu Bắc nam tình bạn đằm sâu ngày về Núi Nhạn còn vẹn lời thề Sông Ba chở nặng tình quê tháng ngày Tuy An mây vẫn đùa bay Chiều Gành Đá Đĩa đắm say mây trời Nghĩa tình son sắt ai ơi Ghép vần tâm trạng thay lời thương yêu
EM CỦA NGÀY...HÔM NAY. Màu thời gian có đổi thay Em hôm qua...hay hôm nay vẫn bền Tôi còn ôm chặt cái tên Tôi còn khắc chạm sâu trên tim này Dòng sông chưa thể đổi thay Bên bồi bên lở như ngày xa xưa Em còn trong những cơn mưa Xa quê tiếng hát vẫn chưa đổi dời Hội Lim còn mãi không rời Lại lên đến hẹn vẫn lời thủy chung Dòng Thương bến nhớ chập chùng Người của thơ vẫn đi cùng tháng năm
NHỚ" CÀ PHÊ XƯA" Anh còn nhớ Cà Phê xưa Bên đường quán nhỏ gió mưa sụt sùi Sài Gòn đêm ấy gượng vui Vần thơ Thư Quán ngậm ngùi chờ mong Rồi em về sống bên chồng Những đêm lạnh giá gió đông não nề Nhớ chăng hương vị Cà Phê Bay vào cõi mộng dầm dề giọt thương
KHUYÊN. Đừng sợ anh như sợ bão em ơi Bởi anh là khoảng trời thu êm dịu Không như đông cuồng phong nhũng nhiễu Gieo tai ương cho khắp mọi nhà Đừng sợ anh như sợ lũ em nha Bởi anh là con suối hiền mùa hạ Chảy ung dung giữa đôi bờ yên ả Nốt đàn trong với tiếng nhạc đêm rừng Đừng để anh phải nhỏ lệ rưng rưng Bởi yếu đuối nửa chừng tình tan vỡ Thì lúc ấy anh sẽ thành bão lũ Em không lường hết đâu sự tàn phá của trái tim
BẠN TÔI Thời gian biết mấy đổi thay Vòng quay trái đất để nay tương phùng Trâm Anh về với Kim Dung Thơ tôi về với muôn trùng yêu thương Còn đây nội trú,giảng đường Cơn gió nào vẫn vấn vương ngày về Còn nguyên một mái tóc thề Còn nguyên tóc ngắn tràn về cõi mơ
ĐÊM VẪN THÁNH Đêm vẫn thánh triền miên trong suy niệm Những linh hồn tội lỗi vướng trần gian Anh và em không làm theo ý chúa Nên hoang mang giữa địa ngục thiên đàng Rượu buồn ấy thay lời kinh sám hối xin người xưa xoá tội một lần thôi Em nức nở hay anh tim tăm tối Đáy mắt sầu lần xưng tội cho nhau
ĐÔNG VỀ MIỀN VIỄN XỨ Xứ người đông đã đến rồi Tuyết rơi lạnh quá em tôi lối về Ước gì mang chút nắng quê Trao cho người để ấm về phương nao Chỉ ước ao Chỉ ước ao Làm sao gởi nắng được nào mà mơ Trái tim chỉ gởi cho thơ Mong làm ngọn lửa để hơ ấm lòng Khánh Hòa nắng vẫn còn đong Tuyết giăng Kiev Lạnh lòng viễn phương
CẢM ƠN NGƯỜI ĐỌC THƠ TÔI Cảm ơn người đọc thơ tôi Rung trong giai điệu bồi hồi tiếng thương Không đơn thuần chuyện văn chương Miền thương cảm xúc lẽ thường trái tim Mĩ từ để cảm ơn em Bài thơ lắng đọng nâng thêm vạn lần Mưa mùa đông.Chút phân vân Nói với em cả triệu lần...cảm ơn!
TINH KHÔI ÁO TRẮNG. Em về nguyên nét tình khôi Vẫn còn trong tứ thơ tôi một thời Biết bao vật đổi sao dời Trinh nguyên áo trắng gắn lời vấn vương Em về tuổi mộng lên hương Hoa vàng mấy độ còn thương nhớ người Xin em tươi mãi nụ cười Để trăng tỏa sáng ánh tươi cho đời ngng
MỘT CUỘC ĐỐI THOẠI Bằng giọng hơi cao ngạo Trái tim nói với tôi Mặt mũi mày già rồi Trái tim tao còn khỏe Còn yêu thương tuổi trẻ Còn nhớ kỉ niệm xưa Còn lắm mộng nhiều mơ Còn tôn thờ nhan sắc Nổi giận tôi cáu gắt Im đi chớ nhiều lời Hai thứ tóc trên đời Phải nghiêm trang, đứng đắn Một phút giây tĩnh lặng Trái tim mới tiếp lời Mày thông cảm cho tao Tao nghĩ gì nói nấy Trời cho sao hưởng vậy Có một trái tim thơ Còn trẻ đến bây giờ Vẫn luôn luôn rung động Vẫn luôn luôn mơ mộng Để làm thơ cho đời Thằng tôi bỗng cười tươi Mày muốn gì cũng được Nhưng tao xin nói trước Làm thơ phải đẹp đời Tôi và tim cùng cười Đó là điều chắc chắn Bên song vài giọt nắng Làm ấm lòng mùa đông ngng
NHỮNG CUNG ĐƯỜNG VÀ TÌNH YÊU DÀNH CHO EM (Mến tặng tài Cung và vợ) Cầm chắc Vô lăng xe anh dọc ngang qua những cung đường Có đèo dốc hiểm nguy ,có sương mù,thác đổ... Từ cao nguyên ,biển xanh,đến rộn ràng thành phố... Nơi nào từng qua cũng ấn tượng rất thân quen Mỗi lúc dừng chân đều nhớ đến em Nhưng cũng cố vui cho vừa lòng hành khách Ca hát giao lưu,kiêm hướng dẫn viên du lịch... Cặn kẽ,tỏ tường khiến kẻ thích người mê Buồng lái cô đơn khi phải cách xa quê Ít khi có được vợ cận kề trên dặm trường xuôi ngược Nhưng trái tim yêu thương vẫn luôn luôn ao ước Muốn chuyến đi nào cũng có vợ kề bên ngng
MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH CA DAO ... "Ước gì anh lấy được nàng Để anh mua gạch Bát Tràng về xây Xây dọc rồi lại xây ngang Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân"... ( Ca dao) Đó chỉ là mơ ước mà thôi Vì chàng trai kia rất nghèo,nghèo lắm! Đâu có tiền cưới xin,hỏi dạm... Đành chấp nhận cuộc tình chỉ có trong mơ Người con gái kia cũng đâu biết,đâu ngờ Có một chàng trai đã yêu mình đến thế Rồi một chiều thu lá vàng rơi vô kể Nàng lộng lẫy áo hồng qua bến lạnh đò ngang Có một chàng trai đứng lặng cuối làng Một cơn gió ngang qua mang theo vài dòng lệ ướt Bỗng trên trời một cánh chim rét mướt Bay vội vàng cùng đàn sáo sang sông Đó là câu chuyện tình anh kể trong ca dao Không phải của chúng mình trong hiện tại Anh diễm phúc hơn chàng trai kia vì được em yêu mãi Dù rất nghèo chỉ có... trái tim thơ ngng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: