Nhớ về giọt nắng mùa thu
TÂY NGUYÊN. Ta nhớ về người những đêm trăng Rừng khuya tâm sự với chị Hằng Nhạc đêm im ắng trong giai điệu Đồi cao lạc lối ánh sao băng Ta nhớ về người một mùa đông Gió lay cây đổ,thác cuồng ngông Tiếng kêu hoang điểu ngàn thê thiết Viễn khách nhói đau tận cõi lòng Ta nhớ về người một đêm mưa Bên nhau ấm lắm nói sao vừa Cà Phê phố núi thơm hương lạ Biết đến bây giờ có phai chưa? Nhớ sao! Nhớ lắm ,đất Tây Nguyên. Dù chưa thề thốt một lời nguyền Thơ vẫn dâng lên bao xúc cảm Như cả một đời buộc lương duyên ngng
TÌNH QUÊ (Viết từ câu chuyện tình của một người bạn) Đông về bỗng nhớ cố nhân Mưa rơi, rơi mãi lạnh dần cõi tim Đồng hoang xua đuổi bóng chim Rát gào khản tiếng biết tim cây đâu Tìm dòng thơ lệ cho nhau Chắc gì em nhớ nét màu giấy xưa Chắc gì em nhớ những trưa Cành sen hai đứa che mưa lối về Cây đa bến nước làng quê Em đem bán cả lời thề trúc mai Tay tôi sần vết chưa phai Tay em nay thắm trang đài kiêu sa Đêm nghe tiếng gọi đa đa Chồng gần không lấy, chồng xa tìm người Đời em nay đã thắm tươi Thân tôi đồng lúa tháng mười lũ trôi Ngẫm đời nhắc thế mà thôi Mùa yêu dĩ vãng chết rồi trong tim ngng
NGƯỜI XƯA ( Kính tặng những thầy đã về hưu) . Có một thầy giáo già Trở về thăm trường cũ Trong buổi lễ đầy hoa Ngồi trầm tư mặc tưởng Cây phượng xưa còn đó Màu ngói đã rêu phong Lứa học trò ngày trước Biết về thăm trường không? Bài phát biểu rất quen Những ngôn từ hoa mĩ Nhưng tìm người tri kỉ Nào có thấy đâu nào? Thời gian qua,tuổi cao Ngôi trường như xa lạ Người thầy giáo vội vã Lau mắt kính bỗng nhòa Có một thầy giáo già Nâng ly mừng họp mặt Từ thẳm sâu đáy mắt Chứa đựng những suy tư ngng
THIÊN NGA HƯU CAM HẢI (Thương tặng HCH) Thơ tôi bao giờ cũng vậy Rất giản đơn mộc mạc bình thường Dành những ngôn từ chân chất yêu thương Khi viết về Hưu Cam Hải Quý cô chiều nay đẹp lắm! Tôi không thấy những dấu chân chim Tôi chỉ thấy niềm vui trên ánh mắt trái tim Khi thách thức thời gian để tìm quá vãng Cũng chụp hình tạo dáng Cũng áo trắng tinh khôi Như thiên nga một trời lãng mạn Để tạo nguồn cảm xúc cho tôi
KHÚC TÂM CA CHO NGƯỜI VỀ (Tặng thầy Hải) Hành trang cho buổi hôm nay Luyến lưu ánh mắt,bàn tay ấm nồng Ngày mai kẻ nhớ ,người không … Ai đi có thấu nỗi lòng tương tri? Anh ơi hãy uống cạn đi Phút này đây,gởi những gì cho nhau Để mai sương trắng mái đầu Gặp nhau còn nhớ những câu ân tình Người về Niêm bóng Giữ hình Mái trường tri kỉ,nghĩa tình chẳng vơi
ANH VẪN VỀ VỚI EM Anh vẫn về với em nơi bến mộng Khi gió buồn lay động mái tóc mây Khi bâng khuâng gợi nhớ đôi bàn tay Và khoé mắt long lanh ngàn hàng lệ Vào cõi ảo tránh trò đời dâu bể Để hiểu thêm tha thiết những lời yêu Để tương tư trong đơn lẻ sớm chiều Vì vẫn biết người yêu đang chờ đợi
KÍ ỨC RẠNG NGỜI Những yêu thương trong kí ức rạng ngời Làm bừng sáng nỗi đau buồn chia biệt Em là một khoảng trời xanh biếc Gieo tương tư từng giọt nắng thu vàng Giữa dòng đời lắm nỗi trái ngang Em vẫn in sâu trong tận cùng tâm khảm
VÔ ĐỀ Đến khi sương trải mái đầu Ngọt bùi cay đắng .thay màu trắng đen Kẻ lạ lại thành người quen Bạn thân thành kẻ ganh ghen tị hiềm May thay có những trái tim Vẫn còn tình cảm chưa chìm lãng quên Bài thơ sao khó đặt tên Thôi ta vẫn cứ gọi lên: VÔ ĐỀ
THƠ GỬI BẠN THƠ Lệ mùa thu cũ ráo chưa Đông về rét mướt cơn mưa giao mùa Mỏng manh ngọn cỏ gió đùa Chim rừng vô hướng cánh lùa trong mây Tím trong tà áo em bay Người nơi viễn xứ có đầy tâm tư Thơ ta còn những âm dư Ngàn sau vẫn nhớ về người cõi mơ
MUA ÁO Chọn đi chiếc áo mùa đông Cho cha,cho mẹ,cho chồng,cho con Cho em ấm tấm lòng son Thơ xưa về với lối mòn thời gian Quy Nhơn lạnh lắm đông sang Nhìn người mua áo bỗng tràn ý thơ
MUA ÁO Chọn đi chiếc áo mùa đông Cho cha,cho mẹ,cho chồng,cho con Cho em ấm tấm lòng son Thơ xưa về với lối mòn thời gian Quy Nhơn lạnh lắm đông sang Nhìn người mua áo bỗng tràn ý thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2022 09:24:31 bởi nguyenngoat >
CẢM TÁC NGÀY VỀ TRƯỜNG CŨ Trời vẫn còn mưa như mọi năm Bia ngày hội ngộ vẫn sủi tăm Khung cảnh thân thương nhưng bỡ ngỡ May thay còn ấm những tay cầm Nhìn học trò nhận kỉ niệm chương Ngược dòng kỉ niệm bỗng thương thương Tóc bạc đầu xanh hai thế hệ Vẫn còn nặng nợ nghiệp văn chương
KHÚC CA ĐÔNG CHO NƯỚC MẮT MÙA THU. Mưa triền miên Mưa triền miên Lệ nào tràn cả một miền tâm tư Biết bao chừ Biết bao chừ Đưa khăn lau giọt lệ dư cho người? Em lướt qua tuổi đôi mươi Niềm đau lấn hết nụ cười trong mơ Cơn mưa đến quá bất ngờ Em che chiếc nón bài thơ chưa tròn
VIỄN PHƯƠNG. Má hồng trong tuyết xứ người Giữ giùm anh những nụ cười thanh xuân Bâng khuâng nỗi nhớ trong ngần Mười năm vò võ những vần thơ yêu Trải qua vui khổ đã nhiều Sắc hoa thế sự bao nhiêu nở tàn Đời đa sự Duyên đa đoan Muốn quên Lòng vẫn ngập tràn ý thơ Tri âm Tri kỉ Bao giờ? Tóc mai từng sợi kết tơ lỡ làng !
HỒI SINH. ( Nhớ Federico Garcia Lorca) Anna Maria Trong trái tim bầm máu của anh Em hiện lên Trong ngần màu hoa Lilac bất tử Anna Maria Sóng dữ đập nát cây đàn Guitar Anh trôi dạt vào bờ Anna Maria Em đại dương xanh Em thảo nguyên xanh Em nụ hôn xanh Tiếng đàn hồi sinh từ cõi chết Anna Maria Chuyện yêu đương không hồi kết bao nhiêu năm Em mòn mỏi đợi chờ Anna Maria Không thế lực nào Chôn nỗi một hồn thơ Anna Maria Ánh bình minh Xóa đêm trăng trong giếng loạn. Anh đã về lời thề màu thủy tinh trong suốt Anna Maria r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2022 04:44:21 bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 144 bạn đọc.
Kiểu: