Nhớ về giọt nắng mùa thu
TUYỆT TÌNH CỐC VÀ EM Không cần nhọc công ngao du sơn thủy Không cần tưởng tượng trong Thần Điêu Đại Hiệp của Kim Dung Anh vẫn thấy em xinh đẹp vô cùng Trong Tuyệt Tình Cốc của của xứ dừa Bình Định Anh bỗng thấy mình trở thành *Dương Quá Tìm gặp em *Tiểu Long Nữ trong mơ Bình Định ơi! Đất võ bỗng hóa thơ Bởi nơi ấy mãi xanh màu hoài niệm!
TỰ NGẪM Uy Viễn Tướng Quân* khi về hưu dắt gái trẻ lên chùa Ta vốn "kính thiên trọng địa" nên không dám đùa như thế! Ta chỉ biết những dòng thơ vẫn trào tuôn vô kể Mặc cho cuộc đời bao dâu bể đổi thay Hơn 36 năm cầm phấn được làm thầy Toàn tâm ý để có đầy hạnh phúc Cuộc sống này chẳng có gì vinh nhục Biển lặng yên cũng có lúc sóng tràn Gió đông về rồi chuyển nắng xuân sang Quy luật thế cần hiên ngang đối mặt Những vần thơ tình yêu không bao giờ tắt Vẫn cháy lên thách tuổi tác,thời gian
THOÁNG TÍM SÂN TRƯỜNG (Tặng học trò cũ của tôi) Áo em thoáng tím sân trường Để cho bóng nắng còn vương chút buồn Bây giờ đã hết mưa tuôn Bâng khuâng tà áo vào nguồn thơ tôi Trường xưa nay đã xa rồi Còn chăng kí ức dần trôi tháng ngày Gió ơi xin hãy nhẹ bay Nâng niu tà áo cho đầy yêu thương
MÙA ĐÔNG MẶC ÁO TRÁI Mùa đông mặc áo trái Nắng ấm đã lên rồi Những dòng sông hồn tôi Trôi tận cùng mãi mãi Mùa đông mặc áo trái Màu mắt vương sương mờ Tuy em chưa trở lại Men nồng đã đầy thơ Mùa đông mặc áo trái Lái đò gác mái chèo Thuyền cũ còn neo lại Bên bến nước trong veo Mùa đông mặc áo trái Chàng lãng tử phiêu du Tuổi xưa không trở lại Nhưng không vướng sầu ưu Mùa đông mặc áo trái Biết em không còn chờ Khúc ca đời vui mãi Bớt nỗi niềm bơ vơ
MÙA ĐÔNG MẶC ÁO TRÁI Mùa đông mặc áo trái Nắng ấm đã lên rồi Những dòng sông hồn tôi Trôi tận cùng mãi mãi Mùa đông mặc áo trái Màu mắt vương sương mờ Tuy em chưa trở lại Men nồng đã đầy thơ Mùa đông mặc áo trái Lái đò gác mái chèo Thuyền cũ còn neo lại Bên bến nước trong veo Mùa đông mặc áo trái Chàng lãng tử phiêu du Tuổi xưa không trở lại Nhưng không vướng sầu ưu Mùa đông mặc áo trái Biết em không còn chờ Khúc ca đời vui mãi Bớt nỗi niềm bơ vơ
UỐNG MẤY CHO SAY? "Tôi uống hình em và uống cả Một trời quan tái mấy cho say!" ( Nguyễn Bính) Em về trong cốc rượu đầy Mời tôi uống cạn cho dày tiếc thương Kể từ nhạt phấn phai hương Thân em tần tảo viễn phương ,xứ người Trên môi dần tắt nụ cười Má hồng xuân sắc bớt tươi lâu rồi Gặp tôi bóng xế chiều trôi Gió đông bủa lạnh,cát bồi biển xưa Cam Lâm đã tạnh cơn mưa Em về với giọt lệ thừa trên mi Thôi nào ta hãy cạn li Để xua thương nhớ sầu bi một thời
Cảm ơn "nguyenngoat"...2 câu thơ gợi nhớ khoảng đời xưa: "Cam Lâm đã tạnh cơn mưa Em về với giọt lệ thừa trên mi" Nhìn nhau không biết nói gì... Thông reo bãi vắng thầm thì biển xa... 05/12/2022
LƯU LUYẾN "Người ơi!Người ở đừng về!"(Quan họ Bắc Ninh) Không về cũng chẳng được đâu Đủ năm,đủ tháng tháng dạy lâu phải về Còn đây giây phút cận kề Tấm ảnh chung gợi nhớ về buồn vui Phượng buông một chút bồi hồi Hường tươi nở mãi trong tôi tháng ngày
ANH CÒN CHĂM GỐC CÂY SI Anh còn chăm gốc cây si Nhớ ngày em bước vu quy ,đoạn trường Năm dài Tháng rộng Còn thương Chiếc cầu dải yếm Tơ vương một đời Nghe viễn phương tuyết lạnh rơi Mòn con mắt nhớ phương trời đăm đăm Gốc gây si đã vượt tầm Qua bao mưa gió vẫn thầm chờ ai Lão niên tóc đã nhạt phai Trái tim vẫn thắm như trai thuở nào Có khi nào Có khi nào Bóng anh trong giấc chiêm bao bỗng về Tình si chưa thoát cơn mê Nghìn năm sóng vẫn vỗ về,đó em...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2022 12:23:27 bởi nguyenngoat >
GIỌT ĐẮNG Ly Cà Phê đắng bên đường Khuấy đều lên"thú yêu thương" một thời Đèn đêm không tỏ lối đời Bỗng nghe nỗi nhớ trở trời buồn tênh
ĐÁY CỐC THỜI GIAN. Uống đi em đáy cốc thời gian tiễn Cạn hết nhứ ngày tàn mùa lưu viễn Trở về đây trong hoàng hôn im ắng Động lòng trời mùa quá khứ đi rong Về chi em gợi những nỗi chạnh lòng Sa mạc im mùa đông không gió thốc Mời em Cùng ta Nơi xa Nâng cốc Tủy tinh Khô khốc Chạm vào Trái tim Sao em vẫn cứ lặng im Mùa tương tư diệu vợi Những gì ta cho nhau vượt tầm tay với Đáy cốc thời gian đã cạn hết men tình
HUYỀN SỬ MÙA ĐÔNG Tôi còn huyền sử mùa đông Trên tay chiếc lá Diêu Bông chưa tàn Một chiều chị bước sang ngang Tôi về bến cũ nát tan cả lòng Hỏi mình Sao mãi Nhớ mong Đầu pha sướng trắng bềnh bồng sơn khê Gió đông Đem lạnh Trở về Mùa đi trong những tái tê đoạn trường Nhủ lòng Đừng nhớ Chớ thương Cớ sao chiếc lá vô thường cứ ru
ÁO TÍM 3. Câu thơ không thể ngủ yên Niềm thương nỗi nhớ từ miền xa xăm Áo em tím cả mơ thầm Đêm trăn trở giấc ...sóng ngầm trong tim Mùa thu nước mắt lặng im Hay ngàn sao lạc biết tìm về đâu Hương Giang chắc lắm nặng sầu Dòng đêm cuộn xiết nỗi đau vô tình
TÍM-VÀNG (Tặng HCH gốc Phú Yên và những người bạn ) Tím cả thương yêu một ngày về Tìm từng mây trắng nẻo sơn khê Nón tím gợi lên tình chung thủy Tím những bâng khuâng cả lối về Không phải mùa thu vẫn thấy vàng Áo vàng duyên dáng giữa đông sang Vàng trong tâm tưởng màu thiện đạo Đồi tím đẹp thêm bởi sắc vàng
ĐỊA CHẤN (Tặng Hiếu Hóa) Xin cảm ơn những cơn địa chấn Đã tạo ra gành đá đĩa tuyệt vời Để hôm nay khi phiêu lãng nhiều nơi Ta dừng chân tại một nơi tuyệt đẹp Trên trời mây đen và dưới gành sóng dữ Thân yếu mềm vẫn không sợ anh ơi! Vì có anh là điểm tựa ở đời Như tình yêu khó đổi dời theo năm tháng Nhất định rồi em không tạo nên địa chấn Nên chúng mình mãi mãi bên nhau
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: