Nhớ về giọt nắng mùa thu
ĐỘC HÀNH Vẫn còn nặng những hành trang Hồn hoang sa mạc chưa tàn trong nhau Yêu nhau rồi phải xa nhau Còn chăng những phiến trăng sầu đáy tim Bây giờ sa mạc lặng im Cát bay vạn nẻo biết tìm người đâu Anh về ươm những mầm sầu Trồng tương tư giữa nỗi đau độc hành
CHƠI VƠI NỖI NHỚ Chỉ mơ ước mà thôi Đã xa rồi ngày đó Anh dãi dầu sương gió Một kiếp người lang thang Em hồng gót đài trang Đời vàng son Tôn Nữ Trăng mấy mùa bến Ngự Còn nhắc đến hẹn thề Miền tĩnh lặng em về Ái Thi buồn man mác Cung thương triều lên nhạc Đời đã bớt bơ vơ Em về trong cõi mơ Giọt lệ miền cảm xúc Anh viết thành ca khúc Tặng người nét Liêu Trai Mong đêm tối cứ dài Thả hồn trong nỗi nhớ Mùa đi trong trăn trở Thương kỉ niệm ngày qua Mùa hè nữa đã qua Phượng hồng ôm mặt khóc Giữa trần gian ô trọc Nhớ mãi người yêu thơ
ĐIỆP KHÚC MÙA ĐÔNG Mùa đông mưa phủ đầy trời Nghe trong hoài niệm những lời nước non Cánh chim bạt gió có còn Qua vùng trời lạnh cánh mòn thanh xuân? Mùa đông gợi những bâng khuâng Việt Nam Thư Quán cố nhân một thời Xứ người tuyết mãi còn rơi Ở đây mây xám đầy trời buồn giăng Mùa đông em có nhớ chăng Vần thơ in nghĩa kim bằng trong tim Người viễn phương biết đâu tìm Vần thơ trải hết nỗi niềm thời gian
KHI CÒN CÓ THỂ Hãy cứ vui khi ta còn có thể Tuổi cao rồi chút ân huệ trời cho Trên vai mình quẳng bớt âu lo Để thời gian cho đời còn vui sống Đã qua rồi thời thanh xuân thơ mộng Nhưng hãy còn biển rộng trời cao Cảnh sắc nước non khắp chốn vẫy chào Hãy cứ đi khi ta còn có thể Đời trải qua bao mưa nguồn chớp bể Những vui buồn cay đắng tận cõi tim Hãy để cho dĩ vãng lặng chìm Ta cứ sống hết mình trong hiện tại Hãy cứ vui tuy mái đầu sương trải Yêu rất nhiều Hưu Cam Hải của tôi Tiết trời đông cũng đã bớt mưa rồi Ta đang đợi một mùa xuân tươi sáng
CÁT HỒNG ÁO TRẮNG Cát hồng áo trắng bình minh Trời trong Phan Thiết gợn tình thi nhân Nhẹ thôi em những bước chân Để cho gió biển một lần đắm say
QUÊN MÙA ĐÔNG CŨ Quên mùa đông cũ rồi em Đường xưa đá sỏi thôi mềm nhớ thương Tóc anh giờ đã pha sương Tóc em giờ đã trắng vương mây trời Phượng già ép lệ lặng rơi Lạnh hoang gió thốc bốc lời chia ly May còn một gốc cây si Bám sâu đất nhớ nói gì thời gian Cơn mưa nào bỗng tạt ngang Niềm hoang hoải khép đa mang một thời Hoài cố nhân Nhớ chơi vơi Nỗi lòng dĩ vãng Cuối trời buồn tênh
EM ĐỪNG MÒN MỎI Rồi cuối đông nay anh sẽ về Thăm người em gái ở chốn quê Bao năm mỏi mắt trong chờ đợi Mà bóng người xưa chưa trở về Rồi cuối đông nay anh sẽ về Nắng vàng rực rỡ sắc đê mê Mưa không còn nữa.Trời thôi lạnh Nhưng lệ ngày vui lại dầm dề. Rồi cuối đông nay anh sẽ về Ôm em nồng ấm mối tình quê Dừng bước giang hồ quay về bến Nối lại duyên xưa trọn ước thề Rồi cuối đông nay anh sẽ về...
LỜI RU SA MẠC Giữa miền sa mạc hoang vu Ru em khúc hát mịt mù sương đêm Lạnh căm lữ khách buồn thêm Trong khát khao gợi êm đềm môi nhau Cồn cát nối tiếp một màu Trong mênh mông bỗng nghe đau nẻo về Ngủ đi em trong cơn mê Lời ru sa mạc vọng về đêm sâu!
MÙA CỦA NÚI ĐÔI "Núi vẫn còn đôi"..) Vũ Cao. Núi vẫn còn đôi sao mất em Thấy trăng lạnh chết cả nỗi niềm Chỉ còn hư ảo dòng ngâm lạnh Lan tỏa phương nào tận cõi tim Núi vẫn còn đôi sao mất em Giọng ngâm thuở ấy chẳng lặng chìm Ôm em trong một miền cổ tích Câu thơ vô vọng đổ lệ mềm
CẢM ƠN Cảm ơn LanhK.Cảm ơn Giang Để tôi hiểu hết trái ngang cuộc đời Phương xa tuyết bắt đầu rơi Có người mỏi mắt phương trời đăm đăm Cầu cho nỗi nhớ lặng thầm Cầu cho tri kỉ tri âm vẹn nguyền Mong hai người gặp thiên duyên Để tôi hạnh phúc lời nguyền dở dang
VẬY ĐÓ EM..NHƯNG... (" Thời gian trôi đi nhanh quá"- Vũ Thương Giang) Vậy đó em! Thời gian qua,qua mãi Dòng sông trôi không trở lại bao giờ Một niềm vui không trùng lặp trong mơ Một thời yêu có khi nào trở lại? Vậy đó em! Tuổi thanh xuân vội vã Bỏ ta đi không biết tự bao giờ Ngoảnh lại nhìn thấy cả một trời mơ Chợt hoang đổ trong nắng chiều hoài niệm Nhưng may thay! Thơ anh còn màu tím Biết thủy chung và biết cách giữ gìn Mười năm rồi vẫn giữ trọn niềm tin Lòng vẫn nhớ đến một người viễn xứ Nhưng may thay! Trong trái tim lãng tử Vẫn còn em với thi tứ dạt dào Xin hóa công đừng nổi những ba đào Cho ta mãi ngọt ngào bao cảm xúc
DẤU THÁNH ĐƯỜNG XƯA Thánh đường cũ bây giờ Thêm những đôi tình nhân cầu nguyện Tiếng chuông xưa biết có còn lưu luyến Dấu thời gian niêm câu chuyện tình buồn Em bây giờ còn in vết môi son Đêm đông giá vẫn nguyên nguồn lửa ấm Ta tưởng chừng nơi một miền xa thẳm Em lại về thêm đậm nửa mùa thương Em bỏ ta trong tức tưởi yêu đương Duyên dang dở vì không theo thánh nguyện Thôi gác lại mùa giáng sinh lưu luyến Quá khứ chôn vùi câu chuyện thuở thanh xuân
QUÁ KHỨ CHƯA NGỦ YÊN Quá khứ chưa thể ngủ yên Em bỗng về lại cả miền thi ca Tưởng như vừa mới hôm qua Câu thơ buồn lại thăng hoa trong hồn Chiếc cầu dải yếm thắm luôn Chưa phai màu nhớ khơi nguồn dòng sông Bên này trời nửa mùa đông Bên kia tuyết phủ lạnh không hỡi người? Đừng làm băng giá nụ cười Giữ nguyên áng tóc nét tươi xuân thì Tưởng rằng ai đó quên đi Nào hay nỗi nhớ bỗng đi ngược về
GIÁNG SINH Giáng sinh đến rồi em ở đâu? Có nghe xa thẳm giọng kinh cầu Có nghe đêm lạnh tràn xứ tuyết Đèn ai mắt đỏ giữa đêm sâu Giáng sinh đến rồi em ở đâu? Cầu cho ý chúa được nhiệm màu Cầu cho đêm thánh tròn tâm nguyện Dâu bể cuộc đời vẫn nhớ nhau
HỒ HOÀN KIẾM MÙA ĐÔNg ( Kính tặng cô Phước) Cô đến thăm Hoàn Kiếm một mùa đông Gió gợn nhẹ mặt hồ chao nỗi nhớ Nghe âm vọng đất Thăng Long lịch sử Mượn gươm thần trừ giặc dữ ngày xưa Ngày cô về Hà Nội đã tạnh mưa Gió đông bắc chắc cũng chưa lạnh lắm? Nụ cười tươi giữa trời đông tỏa nắng Huế gửi tình thầm lặng đến phương xa
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 125 bạn đọc.
Kiểu: