Nhớ về giọt nắng mùa thu
XUÂN MỒ CÔI ( Thân tặng thầy Hải) Xuân này vắng cả mẹ cha Mưa ray rứt hạt cửa nhà quạnh hiu Trái tim đau khổ đã nhiều Mồ côi cha mẹ thêm nhiều khổ đau Xuân về sương rắc mái đầu Tuổi 60 vẫn mồ côi như thường Bàn thờ thắp nén tâm hương Cầu mong cha mẹ thiên đường vãng sanh
VỊ ĐẮNG Tìm trong vị đắng Cà Phê Vùng trời kỉ niệm để về trong nhau Cà Phê xưa vẫn đậm màu Hương thơm chưa thể nhạt màu thời gian Nỗi niềm đêm ấy mưa chan Quán khuya vắng khách lại càng buồn hơn Long lanh đôi mắt dỗi hờn Ánh nhìn muốn tỏ nguồn cơn chia lìa Rồi em từ đó không về Bao năm tôi uống Cà Phê một mình
KHÚC RU CHO NGƯỜI SẮP RA VIỆN ( Nghe tin bạn mình sắp ra viện,mừng tặng bài thơ này) Lạy trời thân em hết đau Cơn mưa chấm dứt nỗi sầu cạn đi Em về như buổi xuân thì Gót son êm dịu còn ghi lối đời Tuy không gặp được mặt người Xa xôi vẫn thấy nụ cười hiện lên Chuyện buồn hãy cố mà quên Ngày vui phía trước gắng lên nhé người! Tôi ru giai điệu cuối trời Êm êm câu lục nhạc lời du dương Khẽ khàng câu bát vô thường Ngủ đi em Gió thoảng hương...hôn người
MỘT CHIỀU CẢM NHẬN. Không phải xuân luôn tươi sắc đâu em Không phải cây xanh nào cũng điểm thêm lộc biếc Không phải lời chúc nào cũng là "tình thiệt" Không phải người nào cũng tha thiết đón xuân sang Vẫn còn nguyên những sắc đỏ lá bàng Rơi vội vã trơ thân trần xơ xác Vẫn còn đầy những con người bạc ác Lòng dối lừa, miệng nói chuyện nghĩa nhân Thôi thì đời là thế cứ bình tâm Đón tất cả cùng thời gian tuyến tính Vẫn ung dung giữa biển người say tỉnh Nhìn phù hoa như diễm mộng chóng tàn
UỐNG RƯỢU VỚI CỐ NHÂN Chiều xuân em về thăm anh Bao nhiêu kỉ niệm đã thành thời gian Tay nâng chén... phút ngỡ ngàng Dường như men rượu bỗng tràn lệ đau Từ khi mình cách xa nhau Tiếng lòng đã tắt nỗi đau lại phừng Không xem nhau như người dưng Mà sao ly rượu bỗng dừng trên môi
THƠ CHO NGÀY LỄ TÌNH NHÂN ( Tặng những người bạn yêu thương của tôi) Hãy hôn nhau bằng nụ hôn nồng ấm Để mùa xuân in đậm dấu yêu thương Người đang yêu chớ ngại tháng năm trường Xin hướng đến với cuộc tình viên mãn Người dang dở đừng bao giờ buồn chán Bởi vầng trăng có khi khuyết khi đầy Từ hoang tàn ta hãy cố dựng xây Bằng cảm xúc của trái tim nghị lực Kẻ thanh xuân cũng như người đầu bạc Hãy cứ yêu kệ tuổi tác thời gian Cuộc đời vui ngay ở chốn địa đàng Chờ gì nữa mùa xuân không vĩnh viễn!
CÀ PHÊ CHO NGÀY LỄ TÌNH NHÂN Mời em ly Cà phê xuân Để nghe kỉ niệm bâng khuâng gọi về Từ khi em bỏ làng quê Để ra phố thị bộn bề xa hoa... Từ khi em phụ tình ta Cà phê bớt vị đậm đà ngày xưa Tôi nghe một chút hương thừa Qua vùng kỉ niệm để vừa lãng quên Mơ hồ làn khói bay lên Trái tim dĩ vãng gọi tên tình sầu
ĐÂU CHỈ LÀ TUỔI TRẺ (Tặng HCH) Valentine đâu chỉ dành riêng cho tuổi trẻ Vẫn có ý nghĩa nhiều cho thế hệ lão niên Họ là biểu tượng của tình yêu chung thủy vẹn nguyền Qua từng trải,qua thăng trầm,sóng gió ... Đến khi thành ông,thành bà tình nghĩa ngày xưa càng thêm gắn bó Họ biết bỏ qua cho nhau những khuyết điểm hàng ngày Những người phụ nữ biết chăm sóc cho chồng mình qua những cơn say Họ làm những công việc cháu con đôi khi không làm được Chữ "tình" nếu có chút phôi pha nhưng chữ "nghĩa" không bao giờ mất được Tất cả nét tính cách tuyệt vời làm họ trẻ mãi với thời gian Valentine họ chở nhau đi đến uống Cà Phê và để ghi hình Khôngchỉ là cách thư giãn khi tuổi đời bóng xế Những hình ảnh như thông điệp thời gian muốn kể Với cháu con:Tình trẻ mãi không già! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2023 02:51:24 bởi Ct.Ly >
TẠM BIỆT MÁ (Thương tặng cậu Khoa) Nửa vòng trái đất về đây Khóc ba châu lệ đã đầy trái tim Đời con như những cánh chim Xa cây rừng lạ để tìm về nhau Má ơi! Xoa dịu nỗi đau Nghe từng sợi tóc pha màu thời gian Ba về cực lạc yên an Một thân chiếc bóng má ngàn buồn đau Nhà thêm quạnh quẽ trước sau Vườn càng trống vắng nhuộm màu bi ai Cầu cho tháng rộng năm dài Má luôn khỏe mạnh hôm mai quê nhà
NGƯỜI VỀ BỜ BÃI SÔNG KÔN Hơn nửa đời người,em về lại bờ bãi của sông xưa Dòng sông đã oằn mình qua nắng mưa từng trải Nhớ câu ca dao..."bên lở lở mãi Bên bồi bồi thêm" Dòng sông quê hương mãi mãi êm đềm Trong giấc mơ của những người con xa xứ Em ngồi lại bên ngôi cổ tự Nghe thời gian gọi một thời thiếu nữ ngày xưa Nghe kinh cầu trong gió thoảng hương đưa Sự tĩnh lặng như lòng sông thơ ấu Em quay về may không còn nông nổi Khỏi "chung chình"tìm lại bến sông quê Đất An Nhơn vẫn mở lòng rộng lối đón người về Bờ bãi cũ nhưng lòng luôn luôn mới Những dĩ bún tươi lồng hương đồng gió nội Rất đậm tình chờ đón kẻ hồi hương Em về đây bao tình cảm thân thương Khi đã đi qua những phương trời viễn xứ Chiều Sông Kôn gió quê hương thay một lời tình tự Nồng nàng hôn mái tóc của người về
NHA TRANG KỈ NIỆM ( Cảm hứng từ ca khúc"Nha Trang ngày về" của Phạm Duy ) Nha trang Tôi nhớ ngày về lạnh lùng con sóng Não nề Mưa rơi Gió tung bọt sóng Rã rời Bước chân cát phủ Dấu đời lãng quên Cố nhân thầm gọi tên lên Hình như kỉ niệm ở bên cạnh mình 40 năm cuộc đơn trình Trái tim còn khắc bóng hình người xưa
NÉT NGUYÊN TIÊU Em về với nét nguyên tiêu Nữ hoàng lục bát dáng kiều trong trăng Tôi làm chú Cuội mơ Hằng Trần gian có kẻ khăng khăng đợi chờ Em về nẻo thực đường mơ Nét buồn viễn xứ trong thơ vẫn còn Câu lục in dấu môi son Vấn vương câu bát cho tròn vần thương
MÙA XUÂN TUYẾN TÍNH "Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại"(Xuân Diệu) Xuân sẽ đi,đi mãi Tuổi trẻ rồi chóng qua Thanh niên rồi sẽ già Không bao giờ trẻ mãi Em một thời con gái Lộng lẫy nét giai nhân Rồi xuân xanh qua dần Vết chân chim in lại Nếu mùa xuân trở lại Chỉ an an ủi cho nhau Bởi đời còn gì đâu Ngoài hằn sâu khóe mắt Thôi,thì thôi cứ mặc Bởi ta còn tình yêu Bình minh hay xế chiều Giữ trái tim thật chắc
THỬ LÀM MỘT BÀI THƠ KHÔNG ĐỀ Đôi lúc cũng thấy mình lầy Ham vui vì bạn không say không về Bỏ qua miệng thế cười chê Tuổi lão niên vẫn tràn trề nhựa xuân Nhiều khi cảm thấy bâng khuâng Soi gương mái tóc thanh xuân trắng dần Nhớ bạn bè,nhớ cố nhân... Thương người vắn số hẩm phần quy tiên... Khinh người vì một chữ tiền Vong ân bội nghĩa gieo phiền thế gian Ngẫm mình còn sóng thơ tràn Là còn ngạo nghễ hiên ngang biển đời
KÍ ỨC XA XĂM Có một người luôn dõi đọc thơ tôi Từ tuổi thanh xuân đến hồi sương pha tóc Những dòng chữ đầu tiên của một thời ngà ngọc Đến bây giờ vẫn trọn vẹn y nguyên Có một người từ giấc mộng bình yên Qua thơ tôi với một miền cảm xúc Người yêu tôi bằng tấm lòng thành thực Tôi thờ ơ mất báu vật trên đời Có một người dù đau khổ phương trời... Sống lẻ loi bên rìa tim hôn ước Vẫn nén lòng để những mong tìm được Chút bình yên rất nhỏ ở trong đời Có một người không bày tỏ bằng lời Tim đã chết một thời còn con gái Tóc pha sương tôi vẫn luôn nhớ mãi Có một người từng khóc bởi thơ tôi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: