Nhớ về giọt nắng mùa thu
VƠI ĐẦY Em suy tưởng trong mộng vàng lập thể Khối vô hình những sắc cạnh chiêm bao Tay tung hứng giữa muôn trùng sóng bể Xuân bào mòn nhan sắc tận hôm nao Xuân cổ sử những ngôn từ xiêu đổ Lay lất tình gợn những áng mây bay Trên nẻo lạnh buổi đông tàn thổ mộ Trục luân hồi theo từng bánh xe quay Buồn trần tục thơ trốn vào lập thể Mắt giăng trăng vỡ nguyệt tận trời cao Ta vu vơ đọc thơ Hàn Mặc Tử Bóng thời gian chọc tóc bạc lao xao
KHÔNG CHỈ TRONG HÌNH Hơn ba mươi năm Người còn giữ lại Một tấm hình phai màu thuốc bởi thời gian Ta tìm ta trong dư ảnh ngỡ ngàng Mắt trũng sâu chứa chan một vùng trời kỉ niệm Bạn ta vẫn còn đây sau nhiều lần tìm kiếm Có người đã gặp ngoài đời Có người chỉ gặp trong mơ Như sóng biển Quy Nhơn bao năm tháng vẫn vỗ bờ Từng nhịp dội vào miền xưa rạo rực Thương lắm Nhớ nhiều Nghe lòng mình thao thức Không chỉ trong hình mà đọng lại trong tim
MÃI MÃI LÀ TÌNH BẠN! Qua tháng năm chúng ta vẫn mãi mãi là tình bạn Một quyết định không sai lầm từ tuổi thanh xuân Nếu ngày đó trái tim vượt biên cương trong sáng Thì bây giờ có thể không còn tình bạn người ơi! Người và tôi như hình bóng khó rời Ai cũng bảo họ xứng đôi vừa lứa Nhưng chúng tôi vẫn bình tâm cùng hứa Giới hạn cuối cùng là tình bạn mà thôi! Có gì ngập ngừng như nụ hôn nửa chừng dừng lại trên môi Tay khẽ đẩy: Bạn ơi ta dừng lại Trong trái tim một chút gì tự ái Nhưng đành thôi vì đã hứa lỡ rồi! Người con gái ấy bây giờ vẫn còn trong trái tim tôi Với ý tưởng được thời gian kiểm chứng Nếu yêu nhau với nghĩ suy không vững Khi tình yêu mất rồi,tình bạn cũng mất luôn! "Thà bây giờ mình không đến với nhau Để mãi mãi cho nhau sắc màu tinh khôi:Tình bạn" Cảm ơn người đã thành tâm khai sáng Trái tim tôi lãng mạn với say mê bồng bột một thời Đã trải qua bao vật đổi sao dời Qua bao mối tình đến đi trong đổ vỡ Suốt cả đời tận cõi lòng nhắc nhớ Một tình bạn tuyệt vời bền hơn cả tình yêu.
TRĂNG XƯA Trăng màu hoài niệm thanh xuân Nhạc mùa hát hội trong ngần khúc ca Em đi qua cuộc đời ta Quai thao nón thúng bóng tà ngậm sương Sông đời êm chảy dòng thương Chân chim đôi mắt viễn phương chút hằn Dòng thơ lạc lối ăn năn Âm thừa đọng lại cầm bằng hư không
ÁO TÍM TÌNH SI Cuồng si áo tím thơ tôi Màu hoa chung thủy trọn đời khắc sâu Hương Giang dòng chảy về đâu? Để tôi viết trọn những câu thơ tình Huế không phải quê hương mình Cớ sao bóng nguyệt Ngự Bình vẫn theo Mây chiều Thành Nội trong veo Con thuyền cổ độ biết neo chốn nào Nỗi niềm Tôn Nữ chiêm bao Cung son điện ngọc giờ sao lạnh lùng
RÊU VÀ ĐÁ ( Kính tặng Nguyễn Huỳnh Ân) Đá cứng rắn nên để rêu đeo bám Rêu yếu mềm cần điểm tựa sinh sôi Nếu mai kia rêu cháy bởi mặt trời Chỉ"Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt" Bạn thân ơi!Hơn nửa đời lịch duyệt Muốn làm rêu hay đá giữa phong trần ?
ĐÊM HUYỀN THOẠI Em là gió Tôi là trăng Em đưa tôi tới tận miền viễn xứ Em không bỏ rơi tôi Bởi vì trên dặm dài lữ thứ Luôn có gió và trăng.
100% Dô nào! Một trăm phần trăm Bia tình sủi bọt lên tăm men đầy Bạn bè muôn hướng về đây Nếu say có những phút lầy chẳng sao Dô nào! Cứ gọi mày tao Thằng nào kệ nó cớ sao kiêng dè Thực lòng đừng có màu mè Hương ngày hạnh ngộ để nghe tâm tình
MAI XUÂN CẢM TÁC (Tặng anh Chí ) Ba mươi năm qua bao phong ba bão táp Mai vẫn đường hoàng trổ lộc đơm hoa Mai thêm vàng tóc ta cũng sương pha Những mùa xuân đi qua không hề bi lụy Ta với hoa đã trở thành tri kỉ Thời thế ra sao vẫn giữ vững lập trường Hoa quân tử muôn đời luôn tinh khiết thơm hương Khí phách ,hiên ngang giữa giữa đời thường ô trọc
TỰ NGẪM Trong cuộc sống này khi đối diện điêu ngoa Ta vẫn giữ được chính tâm trong sáng Cảm ơn trời ban ân một trái tim lãng mạn Biết yêu thương và tha thứ cho đời Thơ vẫn trẻ trung tung hứng muôn nơi Yêu trăng vàng biển xanh,tiếc hoa chiều rụng cánh Nghe tiếng gió từ viễn phương thổi lạnh Thương cánh chim lang bạt tận xứ người Già mặt mày vì tuổi quá sáu mươi Trẻ tình cảm vì còn tươi nhựa sống Đứng trên đỉnh thi sơn lồng lộng Nhìn nhân gian trong tâm thái an lành
MÙA ĐI QUA NHỊP GIAO ĐẦU ( Nhớ Nguyễn Trọng Giao khi sần sần) Mùa đi qua nhịp giao đầu Còn trong tâm khúc chung nhau vĩnh mùa May thay tôi chẳng hơn thua Chỉ yêu em một lá bùa tình yêu May thay bóng nắng xế chiều Thơ tôi em chẳng hiểu nhiều ý sâu Trọn đời không phải bể dâu Để tôi viết nốt những câu thơ tình
THỜI GIAN Dẫu biết thời gian theo quy luật Một đi "tuyến tính" chẳng trở về Sáng bình minh để đêm tối tái tê Xuân khởi sắc để đông về lạnh giá Tuổi trẻ phai tàn,thời gian hối hả Vẻ già nua trong khản giọng lão niên Cố lạc quan nhưng đời vẫn lụy phiền Trong cảm xúc triền miên thương xuân sắc
MÙA NHỚ LÊN HƯƠNG Để nghe mùa nhớ lên hương Để nghe tâm khúc viễn phương gọi về Em thành thị,tôi thôn quê Kỉ niệm xưa những bộn bề tâm tư Nàng xuân còn rạng nụ cười Hoa chưa vội rụng bên đời suy tư Giữa lời ảo giác thực hư Trái tim vẫn giữ cho người vẹn nguyên
CÁNH SEN ÁO ĐỎ LÊN CHÙA Cánh sen áo đỏ lên chùa Tìm bình an, bỏ hơn thua sự đời Cửa thiền im,tiếng chuông đâu Vẫn nghe âm vọng kinh cầu tận tim Mặc cho bảy nổi ba chìm Bỏ qua tất cả chẳng ghim điều gì Cho mây,cho gió cuốn đi An nhiên giữa cửa từ bi tâm nhàn
LẠC LỐI Ta còn lạc lối trời đêm Hoang sơ mấy nẻo mọng thêm tình hờ Màu trăng gợi nét nguyên sơ Tình cầu nghìn kiếp đâu chờ đợi nhau Mây về đợi gió đi mau Hoang mơ trần thế đậm màu Liêu Trai Mùa xuân chua xót hình hài Tay nâng chén đắng nhớ ai lỗi thề
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 10 bạn đọc.
Kiểu: