Truyện ma của Nguyễn Thị Mộng Thu
nguyenthu 09.08.2009 21:48:22 (permalink)
                              BÔNG HỒNG BIỆT LY
 

- Mẹ ngồi đây chờ chị, con đi loanh quanh đâu đó trong khuôn viên này thôi, không được đi xa nghen, Yến!
Chị Lê căn dặn con gái.
Cô bé dẩu môi nũng nịu:
- Mẹ làm như con còn bé lắm vậy! Năm nay con đã là nữ sinh lớp mười rồi đó nhe, mẹ đừng đối xử với con giống như đứa bé mới lên ba nữa mẹ ơi!
Chị Lê bật cười, nguýt yêu con:
- Mồ tổ cô, lớn lắm rồi đấy hử? Cái tính nhõng nhẽo con nít còn chưa bỏ được mà học đòi làm người lớn rồi kia à?
Yến chạy tới ôm lấy vai mẹ, dụi dụi má vào mái tóc chị Lê:
- Mẹ cứ nói vậy hoài hà… con lớn thiệt rồi chứ bộ!
Chị Lê vòng tay ra sau vuốt lưng con gái:
- Ừ thôi, con gái mẹ lớn rồi, được chưa?
Yến sung sướng mỉm cười:
- Dạ được! Mẹ tuyệt vời!
Và nhanh như cắt, Yến cúi xuống hôn đánh chụt lên má mẹ một cái rồi chạy đi, chị Lê ngồi nhìn theo con, mỉm cười hài lòng.
Đã bước gần tới tuổi năm mươi, niềm vui duy nhất của chị Lê nhiều năm nay chính là hai cô con gái xinh tươi, ngoan ngoãn.
Anh Tâm chồng chị mất cách đây mười bốn năm, lúc sắp đến ngày thôi nôi con bé Yến. Anh ra đi đột ngột sau một tai nạn giao thông, bỏ lại chị bơ vơ với hai đứa con gái nhỏ.
Ngày ấy Hiền, chị gái Yến đã được năm tuổi, nhưng vẫn chưa thấu hiểu được nỗi đau mất cha là thế nào. Con bé cứ cười vui khi thấy nhà mình có đông người ra vô, nhưng khi thấy mẹ khóc lả người thì nó cũng òa lên khóc theo. Đôi lúc nó còn có vẻ sung sướng khi được người ta đội lên đầu nó một vành khăn trắng.
Nhìn thấy hai đứa bé còn khờ dại, chị Lê càng đau đớn nhiều hơn.
Chị và anh Tâm sống với nhau chưa được ba năm. Trước kia anh Tâm đã có một đời vợ, nhưng vợ anh không may qua đời khi sinh bé Hiền. Anh một mình làm thân gà trống nuôi con.
Cảm thương cho hoàn cảnh của anh mà chị Lê đem lòng yêu anh lúc nào không biết.
Chị đến với anh Tâm cũng không mấy suôn sẻ do sự cản trở của gia đình. Chị là gái mới lớn lên, lại là người có nhan sắc, cha mẹ chị không muốn con gái mình phải mang tiếng dì ghẻ nên không đồng ý cho chị về làm vợ anh Nam. Chị đã phải khóc lóc, thuyết phục rất lâu mới được sự chấp thuận của ba mẹ.
Thương anh Tâm, chị Lê cũng thương bé Hiền như con ruột của mình. Con bé rất ngoan và cũng yêu thương chị lắm. Rồi sau đó chị sinh thêm bé Yến, gia đình rộn rã tiếng cười, hạnh phúc tưởng sẽ đong đầy, ai ngờ trời cao ghen ghét…
Mười mấy năm trôi qua, chị Lê khép chặt lòng mình trước biết bao lời bướm ong ve vãn. Chị chuyên tâm làm việc và nuôi dạy hai đứa con gái.
Hiền thi đỗ vào Đại học, gánh nặng trên vai chị Lê càng oằn thêm nhưng chị lại vui sướng vô cùng!
Người ta thường nói: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ yêu thương con chồng”, nhưng với chị Lê lại khác. Bất cứ người nào nhìn vào cũng không thể biết được Hiền không phải là con ruột của chị.
Từ lúc hai đứa còn bé, những khi chơi đùa chọc ghẹo lẫn nhau, cấu véo nhau rồi dẫn vô méc mẹ. Chị Lê không bao giờ bênh vực Yến mà xử ép Hiền. Lúc nào chị cũng phân xử công bằng, giải thích rõ ràng rồi mới áp dụng hình phạt. Những người sống gần chị, ai cũng thầm thán phục cách cư xử khéo léo và tình cảm bao la của chị.
Những ngày Hiền mới đi học xa nhà, đêm nào chị cũng khóc. Chị bảo nhà chỉ có ba mẹ con, giờ vắng một đứa không chịu nổi.
Cứ một hai tuần là Hiền lại về quê thăm mẹ và em, nhưng việc học mỗi ngày một bận bịu, thời gian nghỉ rất hiếm hoi, khi những cuộc về quê của Hiền có phần thưa thớt, thì chị Lê lại bắt đầu thường xuyên lên thành phố thăm con.
Lần này, vừa thu hoạch xong vụ mùa, sẵn dịp Yến còn chưa nhập học, chị lên thăm Hiền và dẫn Yến theo để con gái biết thành phố là thế nào, điều mà mấy lúc gần đây nó vẫn thường khao khát.
Hai mẹ con lên nhằm lúc Hiền thi cử nên chưa có thời gian dẫn mẹ và em đi chơi đây đó. Ngày nào cũng vậy, những lúc Hiền đi học hoặc đi dạy thêm thì chị Lê và Yến thường ra công viên Hoa Lan gần chỗ trọ của Hiền để ngồi chơi hóng mát. Vì trong phòng trọ quá chật chội, một người quen cuộc sống thôn quê như chị cảm thấy rất tù túng.
Lúc chiều trước khi đi dạy kèm, Hiền nói với em gái:
- Ngày mai chủ nhật, chị rảnh một bữa, chị sẽ đưa mẹ và em đi Suối Tiên chơi nhe, thích không?
Khỏi phải nói cũng biết Yến thích thú đến độ nào rồi! Cô bé cứ nôn nao hỏi mẹ đủ thứ về Suối Tiên, nhưng chị Lê có hơn gì Yến, chị cũng chỉ biết sơ sơ về nới đó qua ti vi mà thôi.
- Mẹ ơi, ngày mai ba mẹ con mình chụp chung một tấm hình thiệt đẹp ở Suối Tiên nhe mẹ? À, mà sao người ta gọi là Suối Tiên mẹ nhỉ? Ở đó có suối không mẹ? Nếu có, con sẽ lội xuống đó để… biến thành tiên?
Yến hí hửng đùa vui.
Chị Lê cười:
- Mẹ cũng không biết ở đó có suối tiên hay không, nhưng nếu có mẹ nhất định không cho con tắm, vì con thành tiên rồi, con sẽ bỏ mẹ lại một mình buồn lắm, mẹ không đồng ý đâu!
Yến bá vai mẹ, cười ngặt nghẽo:
- Trời ơi, coi mẹ kìa… mẹ xấu quá! Mẹ không muốn con gái mình thành tiên sao?
Chị Lê giả bộ nghiêm nghị:
- Ừ, tui xấu vậy đó, bởi tui thương con tui lắm, tui không nỡ rời xa nó giây phút nào đâu, tui muốn con tui cứ làm người ở chốn trần gian này để mẹ con hui húc có nhau… Như vậy là tui cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, hạnh phúc lắm rồi, không cần mơ ước cao xa gì nữa!
Yến ôm mẹ chặt hơn:
- Con nói đùa thôi mà, con cũng chẳng muốn thành tiên! Con chỉ muốn làm con gái cưng của mẹ thôi, mẹ há? Làm con gái của mẹ hổgn chừng còn sướng hơn tiên nữa đó!
Chị Lê phát vào mông con:
- Cô khéo nịnh vừa thôi chứ! Mới đòi bỏ tui để làm tiên, giờ lại dẻo nẹo nói thế, ai hiểu được lòng cô ra sao mà lần đây?
- Ai không hiểu được con thì kệ họ, nhưng con biết mẹ là người hiểu con nhất mà, đúng không mẹ? Con chỉ mới có ý nghĩ thoáng qua trong đầu thôi là mẹ đã biết tỏng rồi… Mẹ là nhất, là số một của con mà!
Yến vừa nói vừa dụi dụi mặt vào gáy mẹ làm cho chị Lê nhồn nhột không nín được cười.
- Trời ơi, để mẹ nhớ lại xem ngày xưa ai móc miếng cho con mà bây giờ con gái mẹ ăn nói miệng lưỡi đến thế kia…
Hai mẹ con cười đùa vui vẻ. Tiếng cười giòn tan của Yến vẳng sang phòng bên cạnh làm mấy cô bạn học của Hiền cũng cảm thấy vui lây. Các bạn Hiền ai cũng ngưỡng mộ tình cảm yêu thương quấn quýt của ba mẹ con chị Lê dành cho nhau.
Hôm nay Hiền sẽ về muộn vì cô có đến hai suất dạy kèm. Trời sụp tối, cơm nước xong, hai mẹ con chị Lê lại dắt nhau ra công viên ngồi chơi.
Công viên Hoa Lan không lớn lắm nhưng cây cối, hoa kiểng được trồng rất đẹp mắt. Những buổi sáng sớm và chiều tối, người ta tập trung ở đây rất đông, có đủ mọi thành phần trong xã hội. Những người lớn tuổi đến đây tập thể dục, tập dưỡng sinh, những bà mẹ đưa con đi dạo, những cô cậu học trò ra đây ngồi học bài hoặc vui đùa, tâm tình với nhau… đủ thứ!
Chị Lê thích ngồi trên một chiếc ghế đá ven lối đi từ cổng vào để vừa quan sát được bên trong công viên, vừa nhìn rõ những dòng người xe tấp nập ngoài đường.
Riêng Yến, cô bé rất thích công viên này, nhất là bồn hoa hồng ở đằng góc trái công viên.
Hôm qua, khi lần đầu tiên phát hiện ra bồn hoa đó, Yến vui như tết. Cô chạy ào tới kéo tay chị Lê, một hai đòi mẹ phải đến tận đó để cùng cô chiêm ngưỡng:
- Mẹ ơi, mẹ đến rồi sẽ thấy, đẹp mê hồn mẹ ạ! Mẹ mà không tới nhìn, con đảm bảo cả đời này mẹ sẽ ân hận đó!
- Gì mà ghê vậy con?
Chị Lê cười, chị biết tính con bé vẫn thế, thường nói quá lên một chút để nâng tầm quan trọng của sự việc.
Yến nắm tay mẹ đi băng băng qua mấy lối quanh co, khi gần tới nơi Yến không kiềm được đưa tay chỉ:
- Mẹ xem kìa, đẹp chưa?
Chị Lê ngạc nhiên thật sự. Bồn hoa quá đẹp.
Hồng thì chị thấy nhiều rồi, ở dưới quê, chị cũng trồng mấy khóm hoa hồng, đủ loại, đủ màu sắc. Nhưng trước mặt mẹ con chị lúc này là một bồn hoa rất to, chỉ trồng duy nhất một loại hồng nhung, mà hình như hôm nay tất cả  các nhánh, các cành đều nở rộ hoa. Một màu đỏ thẫm đẹp đến sửng sờ! Hèn gì con bé Yến của chị không khen nức nở như thế!
- Mẹ ơi, mẹ nhìn kỹ đi, rồi khi về nhà, mình cũng thiết kế một bồn hoa y chang như vầy nghen mẹ! Con bảo đảm với mẹ, nhà mình mà trồng được bồn hoa như vầy, bất kỳ ai đi ngang đều phải dừng chân lại để chiêm ngưỡng và trầm trồ khen ngợi…
Yến tỏ ra rất phấn khích.
Chị Lê cười:
- Thôi đi cô nương! Nhà chỉ có đàn bà con gái, trồng chi bồn hoa to đẹp thế này, ong bướm đến dập dìu mất công tui phải lo âu thêm nữa!
- Mẹ này!
Biết mẹ chọc quê mình, Yến mắc cỡ đỏ mặt, ngúng nguẩy buông tay mẹ.
Đi lòng vòng bồn hoa một lát, Yến bước tới nói thầm vào tai chị Lê:
- Mẹ ơi, con ngắt trộm một bông đem về làm kỷ niệm, được không mẹ?
Chị Lê nghiêm mặt:
- Không được đâu con! Con nghĩ xem, mỗi ngày có biết bao người tới công viên, nếu ai cũng ngắt lấy một bông để làm kỷ niệm như con thì bồn hoa này chỉ trong chớp mắt sẽ biến thành xơ xác, còn đâu nữa cho người khác thưởng thức. Con mà hái, sẽ bị bảo vệ phạt tiền, nhưng phạt là chuyện nhỏ, chuyện lớn hơn đó là ý thức của mình đấy con ạ!
Yến phụng phịu:
- Thì con chỉ hỏi vậy, bởi thấy mê quá, chứ con có hái đâu mà mẹ la con như thế!
Chị Lê cười:
- Mẹ cũng chị nhắc chừng con vậy thôi mà, mẹ có la con gái cưng của mẹ đâu nào!
Suốt buổi tối hôm qua, hai mẹ con chị Lê cũng chỉ quanh quẩn chỗ bồn hoa hồng ấy.
Tối nay chị Lê không đi dạo công viên, vì cảm thấy hai cổ chân râm ran đau, chắc là chứng viêm khớp lại bắt đầu tái phát. Chị không nói ra vì sợ hai con lo lắng, nhưng từ hơn hai năm nay, chị đến khổ sở vì cái bệnh này.
Chị ngồi trên ghế đá công viên, nhìn người nhìn cảnh mà nhớ về quá khứ và nghĩ tới tương lai…
Hiền đang học năm thứ hai Đại học, và rồi khi Hiền ra trường lại tới lượt Yến. Yến học học hành giỏi giang, năm nào cũng đạt loại giỏi nên việc Yến vào Đại học chị Lê không lo lắng lắm. Chị chỉ nghĩ tới việc làm lụng kiếm tiền để nuôi hai con, không để nó quá thiếu thốn mà lơ là việc học.
Ngay như việc nhận dạy kèm của Hiền, chị Lê cũng không đồng ý.
Chị nói với con gái:
- Con cứ lo tập trung vào học, việc kiếm tiền nuô icon ăn học là bổn phận của mẹ, con đừng kiếm thêm tiền mà bỏ bê bài vở, mẹ không muốn kết quả học tập của con bị hạn chế! Tuy nhà mình không giàu có dư giả gì, nhưng mẹ vẫn còn đủ sức để lo cho hai con mà, con yên tâm đi!
Hiền ôm mẹ, sung sướng:
- Mẹ!... con biết mẹ thương con, không muốn con phải vất vả làm thêm kiếm sống. Nhưng mẹ cho phép con đi dạy kèm nghen mẹ, vì ngoài mục đích kiếm thêm tiền đỡ gánh nặng trên vai mẹ, thì đó cũng là cách để con thực tập những điều đã học được trên giảng đường. Con học ngành Sư phạm, bây giờ cho điều kiện đi dạy kèm cho người ta, mai này khi ra trường con sẽ có được nhiều kinh nghiệm hơn là cứ chúi đầu vào bài vở, mẹ nghĩ xem con nói đúng không hở mẹ?
Cuối cùng rồi thì chị Lê bị con gái khuất phục. Chị học hành không nhiều nên chị muốn con chị phải được khác hơn. Nhưng trước những lời giải thích cặn kẽ của Hiền chị cũng thấy đúng nên đồng ý cho Hiền đi dạy thêm kèm theo lời dặn:
- Khi nào bài vở nhiều quá hoặc sức khỏe không cho phép thì con đừng cố gắng nhé! Phải đặt việc học và sức khỏe của bản thân lên hàng đầu, con phải nhớ lời mẹ dặn đó nghe không?
- Dạ, con ghi nhớ ạ!
Hiền siết chặt mẹ trong vòng tay mà nghe lòng mình vô cùng ấm áp.
Hồi bé, Hiền hoàn toàn không biết mình không phải con ruột do mẹ sinh ra, nhưng khi lớn hơn một chút, chị Lê đã chính thức kể lại ngọn nguồn cho Hiền tường tận để cô biết yêu thương và chăm sóc mộ phần cũng như hương khói tưởng nhớ người mẹ đã hy sinh sự sống của mình để cho Hiền được ra đời mạnh khỏe.
Ngày ấy, lúc sinh Hiền, khi được cho biết chỉ có thể cứu được một người, hoặc là người mẹ hoặc là đứa con, chính mẹ ruột của Hiền đã khóc lóc van xin người ta hãy cứu lấy đứa bé vô tội đang đòi được sống!
Từ đó Hiền biết mẹ Lê không phải mẹ ruột của mình, nhưng biết chỉ để biết và để yêu thương mẹ Lê nhiều hơn mà thôi.
Nhiều lúc nghe người ta nói đến chuyện mẹ ghẻ con chồng, Hiền đã cố gắng nhớ lại từng chi tiết, từng sự việc từ bé đến lớn mà cô còn nhớ được để xem mình có bị mẹ ghẻ ghét bỏ hay không. Nhưng tuyệt nhiên Hiền không tìm được.
Hồi nhỏ cũng có đôi lần Hiền bị mẹ đánh, nhưng hoàn toàn không phải vì ghét, vì muốn hành hạ cho thỏa tính ích kỷ nhỏ nhen, mà mẹ đánh Hiền bằng tấm lòng yêu thương của một bà mẹ.
Đánh Hiền xong, mẹ lại ôm Hiền vào lòng mà chảy nước mắt rồi lấy dầu xoa những vết đỏ trên mông con gái. Ngay cả lúc bị đòn, dù còn rất bé Hiền cũng biết đáng ra mình còn phải bị đòn nhiều hơn mới đáng tội, Hiền không giận mẹ lúc đó, thì sau này khi đã khôn lớn, khi đã biết suy xét, Hiền làm sao có thể giận mẹ cho được?
Hiền không quên những tháng ngày đói kém do mùa màng thất bát. Lúc đó Hiền bệnh, cứ nằng nặc đòi ăn cháo với thịt chà bông. Mẹ đã dành dụm từng đồng đi chợ mua cho Hiền một tí thịt chà bông như Hiền ao ước. Lúc Hiền ăn, bé Yến ngồi bên cạnh nhìn lom lom vào miệng chị, nhưng Hiền hồi ấy tham ăn lắm, cô nhất định làm lơ, không cho em được miếng tí ti nào. Con bé cứ nuốt nước miếng ừng ực còn Hiền lại cảm thấy hả hê vì ngon miệng.
Sau này mỗi lần nhớ lại cảnh đó, Hiền lại ứa nước mắt, thương em thương mẹ nhiều hơn…
Tình cảm của ba mẹ con chị Lê ngày càng thêm thắt chặt. Hai đứa con chính là nguồn sống, là hạnh phúc duy nhất trong đời chị từ bấy lâu nay. Nhìn các con ngày một trưởng thành lòng chị được an ủi nhiều lắm, vì chị đã không phụ lòng tin của chồng trước giờ nhắm mắt…
Đang mơ màng, chị Lê bỗng nghe có tiếng người ồn ào trong góc công viên, tiếng la gọi bảo vệ, tiếng chân chạy huỳnh huỵch gấp rút.
Chị Lê chột dạ, chỗ đó là chỗ bồn hoa hồng, chẳng lẽ con bé Yến của chị lại hái trộm bông để bảo vệ bắt được? Nó rất ngoan mà, hôm qua chị đã nói thế thì nó dù có ham thích đến đâu cũng không dám làm bậy! Nhưng nếu chỉ là hái trộm bông, sao lại có vẻ khẩn trương và hoảng hốt đến vậy?
Chị Lê vội vã đứng lên và đi nhanh về phía đó, không nhớ gì tới cơn đau vừa mới xuất hiện không lâu nơi cổ chân mình.
Càng gần tới bồn hoa, lòng chị Lê càng thêm lo lắng vì thấy người ta xúm lại đông nghẹt chỗ đó.
Chị Lê cố gắng chen vào, bên tai chị nghe những lời càng làm nỗi lo trong lòng chị lớn thêm:
- Trời ơi, tội nghiệp con bé! Không biết con cái nhà ai…
- Yến! Yến ơi… con đâu rồi Yến ơi!
Chị Lê hoảng hốt gọi to, chị không nhớ được hiện tại khu vực này người ta ồn ào, dù chị có gọi to hơn nữa cũng khó lòng tìm con gái được, thế nhưng chị vẫn cất tiếng kêu hốt hoảng.
Có lẽ thấy dáng vẻ của chị có gì đó bất thường nên mọi người đã giãn ra dành lối cho chị tiến vào gần bồn hoa.
Chị Lê bủn rủn té quỵ xuống khi thấy sát bên bồn hoa là một đứa bé gái đang nằm xuội lơ, mà đứa bé đó không ai xa lạ, chính là Yến, đứa con gái yêu quý của chị!
Chị Lê vừa bò vừa lết tới bên con, chị gào to:
- Trời ơi! Yến ơi! Con… con sao vầy nè? Mọi người làm ơn cứu con tôi với, cứu con tôi…
Một ông bác sĩ có phòng mạch tư sát bên đó được mọi người tới báo đã vội vã chạy tới.
Sau khi kiểm tra, ông lắc đầu, nói với bảo vệ công viên:
- Cô bé đã tắt thở rồi! Anh báo cho cơ quan chức năng tới giải quyết đi!
Đám người hiếu kỳ bu xung quanh càng ồn ào hỗn loạn lên khi nghe tin đó, còn chị Lê thì suýt ngất đi, chị nhào tới ôm lấy xác con, nhưng bảo vệ ngăn lại:
- Chị vui lòng chờ cho một chút, để cơ quan chức năng tới điều tra. Nếu chị làm mất đi dấu vết gì đó thì tôi không chịu trách nhiệm.
Vì là ở trung tâm thành phố nên không lâu sau những người có nhiệm vụ đã có mặt.
Cô bé được xác nhận đã tử vong và được được lệnh đưa về bệnh viện để xem xét nguyên nhân gây cái chết đột ngột của cô bé tội nghịêp ấy.
Chị Lê cuống cuồng khóc lóc, người ta phải dìu đỡ chị mới đứng lên nổi.
Khi Hiền biết tin và tìm tới bệnh viện thì chị Lê gần như đã hóa đá rồi. Chị không còn kêu khóc được nữa, nước mắt chị cũng không còn tuôn chảy. Chị ngơ ngác và lặng câm, mắt chị nhìn dài dại khiến Hiền vô cùng hoảng sợ.
Cô ôm chầm lấy mẹ, khóc òa lên:
- Mẹ ơi, mẹ bình tĩnh đi, mẹ đừng làm con sợ nghe mẹ!
Mãi tới khi nghe tiếng khóc của Hiền chị Lê mới chừng như sực tỉnh.
Chị bấu chặt Hiền:
- Con ơi, em Yến chỉ bị ngất như hồi bé nó thường bị ngất thôi, phải vậy không con? Con mau vô đó xem em tỉnh dậy chưa, mẹ cho em ăn cháo…
Hiền khóc nức nở. Cô biết cú sốc này đối với mẹ là quá lớn, có thể mẹ cô không thể vượt qua nổi.
Hiền vừa đau đớn vì mất em gái, vừa lo sợ trước tình cảnh hoảng loạn của mẹ, cô cũng rất bối rối không biết phải làm gì. May nhờ có mấy người bạn biết tin và đã tới đây cùng Hiền đã giúp Hiền nhiều việc.
Cuối cùng, người ta kết luận cái chết của Yến là do đột tử. Trên thi thể Yến có một vài vết cào xước của gai hoa hồng nhưng hoàn toàn không tìm thấy chất độc nào trong người cô.
Khi biết Yến có tiền sử bệnh tim, người ta càng khẳng định điều đó.
Chị Lê như một bóng ma vật vờ ngồi ôm chặt lấy quan tài con gái suốt chặng đường về quê.
Đám tang Yến xong xuôi, Hiền ở lại nhà với mẹ đúng một tuần lễ. Dù trong lòng không chút an tâm, Hiền vẫn phải trở về trường. Trước khi đi, cô định tới nhờ mấy người bà con đến chăm sóc mẹ ít ngày nữa, nhưng thật bất ngờ, chị Lê một mực đòi đi theo Hiền lên thành phố.
Hiền nghĩ, có lẽ mẹ sợ cảnh nhà quạnh vắng, mẹ không chịu nổi khi ngày ngày cô độc đối diện với bức ảnh cười thật tươi của Yến trên bàn thờ nên cô cũng tán thành việc mẹ đi cùng.
Thế là chìa khóa nhà được gởi lại người thân để mỗi ngày tới thắp nhang cho Yến.
Lên tới thành phố, Hiền có hơi an tâm khi thấy mẹ có vẻ bình tĩnh hơn.
- Con đừng lo gì cho mẹ, con cứ chuyên tâm vào việc học. Bây giờ mẹ chỉ còn lại mình con thôi, con phải cố gắng… Mẹ ở nhà một mình không sao đâu, con đừng lo!
Chị Lê nói với Hiền.
Mấy ngày đầu Hiền không thể không lo, cô nhờ các bạn tới lui dòm ngó giúp mẹ mình, nhưng rồi mọi việc vẫn bình thường, ngày ngày mẹ đi chợ về nấu ăn cho hai mẹ con, dọn dẹp căn phòng và những lúc rỗi mẹ lại ra công viên ngồi lặng im ở đó.
Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như vậy nên Hiền cũng an tâm.
Nhưng Hiền không biết, tất cả mọi người đều không biết trong lòng chị Lê vẫn còn đang bão táp. Chị không cam tâm trước cái chết của con mình, chị không chấp nhận được nguyên nhân cái chết mà nhà chức trách đưa ra.
Mặc dù thật sự Yến có bệnh tim, trước đây thỉnh thoảng cô bé cũng bị ngất đi, nhưng sau đó lại tỉnh nhanh chóng. Và cũng đã mấy năm rồi tình trạng ngất cũng không thấy xảy ra, chị Lê mừng thầm vì nghĩ chứng bệnh của con đã dần dần bình phục.
Lần này, nếu Yến có ngất đi nữa thì cũng không thể chết một cách dễ dàng và nhanh chóng đến như vậy được!
Chị Lê quyết tâm phải tìm bằng được nguyên nhân chính.
Trong những ngày tang lễ của Yến, trong đầu chị Lê thường xuyên hiện ra cái cảnh tượng mà chị đã vô tình ghi nhận được trong lúc mọi người đỡ chị đứng lên khi nhà chức trách đưa thi thể Yến lên xe đi khám nghiệm.
Hình ảnh đó là, ở giữa cái bồn hoa hồng nhung đỏ thẫm, tối hôm ấy lại xuất hiện một bông hồng vàng mọc vượt lên cao, ngay trung tâm, và ngạo nghễ tỏa ra một vòng hào quan lấp lánh…
Hình ảnh đó đã khắc thật sâu trong trí của chị, không một giờ phút nào nó để chị yên. Và như có một điều gì đó thôi thúc mách bảo rằng, cái chết của Yến, chắc chắc có liên quan tới cái bông hồng vàng kỳ lạ đó.
Sau nhiều ngày lân la ở khu vực công viên, chị Lê tìm hiểu được rất nhiều chi tiết quan trọng.
Một lần khi nghe chị Lê giả bộ vô tình nhắc tới cái chết vừa rồi của cô bé gái, bà lão nhà ở gần đó, sáng chiều nào cũng ra công viên ngồi chơi đã tình cờ kể chị nghe:
- Cái công viên này coi thanh bình thoáng mát vậy chứ có nhiều điều kỳ bí lắm cô ơi!
- Điều đó là gì hở bà?
Chị Lê hồi hộp.
Bà lão chậm rãi:
- Ở đây hình như năm nào cũng có người chết! Mà lạ một điều, người chết toàn là những cô gái trẻ còn trinh trắng, những cái chết lại hoàn toàn giống nhau…
- Nghĩa là sao hở bà?
Chị Lê gần như ngộp thở.
- À… là cô gái nào cũng chết cạnh bồn hoa hồng đó, chết vào đêm trăng đẹp nhất trong năm, đúng vào đêm hoa hồng vàng nở.
- Bà nói… hoa hồng vàng…?
Chị Lê lắp bắp.
Bà lão gật đầu xác nhận, chỉ tay về hướng bồn hoa:
- Cô nhìn xem, cả bồn hoa chỉ trồng duy nhất một loại hồng nhung đỏ thẫm, điều đó thì ai ai cũng trông thấy rõ ràng rồi. Nhưng kỳ lạ một điều, vào đêm trăng đẹp nhất mỗi năm, ngay giữa bồn hoa lại nở ra một bông hồng vàng tuyệt đẹp, và đêm đó thể nào cũng có án mạng xảy ra. Những người dân ở gần đây tin tưởng vào sự huyền bí của đất trời, không ai dám cho con cháu mình tới đây chơi vào những ngày có trăng cũng bởi chính vì lẽ đó.
- Thế sao người ta không phá hủy bồn hoa đó đi?
Chị Lê có vẻ phẫn uất.
Bà lão thở dài:
- Những người duy tâm thì tin vậy, chứ về phía chính quyền, người ta chỉ tin vào kết luận khoa học. Những cái chết xảy ra giống nhau cũng gây thắc mắc không nhỏ, nhưng khoa học đã chứng minh các cô gái đều chết do bệnh tim, do đột tử… Bồn hoa cũng được các nhà khoa học xem xét kỹ lưỡng, hoàn toàn không có độc hại gì thì sao người ta lại phá bỏ nó được. Người ta cho rằng những cái chết như vậy chỉ là điều trùng hợp lạ lùng mà thôi.
- Mọi việc bắt đầu từ bồn hoa, từ cái bông hồng vàng đó…
Chị Lê lẩm bẩm.
Bà cụ ngạc nhiên hỏi:
- Cô nói gì thế?
Chị Lê lắc đầu:
- Dạ không, con có nói gì đâu! Con chỉ thấy mọi việc thật lạ!
Bà lão gật gù:
- Ừ, trên đời có nhiều việc lạ lắm, không sao hiểu được con ạ!
Từ khi nghe bà lão kể lại chuyện đó, trong lòng chị Lê càng nung nấu ý muốn khám phá ra tất cả sự thật.
Chị suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Chị lân la làm quen với tay bảo vệ công viên. Anh chàng này hoàn toàn không nhớ chị chính là người đàn bà đau khổ vì mất con vừa mới đây mà chỉ biết chị theo lời chị kể: Có con gái học ở trên này, lên đây thăm con, ở trong phòng trọ tù túng nên thường ra công viên chơi cho khuây khỏa.
Hai người thường ngồi nói chuyện với nhau, anh bảo vệ công viên nhớ lại những kỷ niệm ngày nhỏ ở thôn quê, nghe chị nhắc quê nên hai người càng thêm thân thiết.
- Nói chuyện với cô, làm cháu nhớ quê quá! Giờ dưới quê cháu không còn ai nên lâu lắm rồi cháu không về dưới đó!
Anh bảo vệ cười.
- Ừ, khi nào có dịp về nhà cô chơi, cô sẽ đãi mấy món quê mùa, ăn một lần sẽ không sao quên được!
Chị Lê vỗ nhè nhẹ lên vai anh chàng, ra vẻ thông cảm.
Anh bảo vệ thật thà kể:
- Hồi nhỏ, cháu thích được bà ngoại cho ăn món cá lóc nướng trui. Lâu lắm rồi cháu chưa được ăn món đó!
Rồi anh nhoẻn miệng cười, nói thêm:
- Bây giờ cháu biết uống nữa, có món đó chắc…
Chị Lê cười cười không nói gì.

***
- Hôm nay cô đáp ứng mong muốn của cháu nè!
Sau hai ngày vắng mặt ở công viên, chị Lê xuất hiện trở lại với một túi thức ăn.
Chị kéo tay bảo vệ vào phòng bảo vệ rồi bày ra một dĩa cá lóc nướng trui với một bình rượu đế.
- Trời ơi, cô ơi! Cô làm cháu cảm động quá…
Anh ta reo lên.
Chị Lê nói với vẻ như ái nái:
- Ở đây không thể nướng cá bằng lửa rơm như dưới quê mình được, nên cá sẽ không thơm ngon bằng, cháu dùng tạm vậy, khi nào về quê cô, cô đảm bảo sẽ thết cháu một bữa cá nướng trui đúng nghĩa của nó!
Cậu ta cười bối rối:
- Nhưng cô ơi… uống rượu mà uống một mình thì sao mà ngon được?
Chị Lê động viên:
- Thì cháu tìm thêm một vài người bạn nữa tới đây cùng uống cho vui…
Cậu ta gãi đầu gãi tai:
- Nhưng… cháu đang làm nhiệm vụ mà!
Chị Lê gạt phắt đi:
- Ối, nhiệm vụ gì! Để đó cô coi giúp cho, chỉ là trông chừng người ta bẻ cây hái hoa thôi chứ gì?
Anh chàng bảo vệ:
- Dạ, thì cũng… cho có vậy thôi…
Chị Lê vỗ mạnh vào vai anh:
- Thôi, gọi bạn tới đi, cô coi chừng cho mà, yên tâm đi!
Anh chàng bảo vệ hí hửng phôn ngay cho bạn, không lâu sau hai chàng thanh niên trạc tuổi anh cùng đến, rồi cả ba bắt đầu vui vẻ cụng ly trong phòng bảo vệ ở gần cổng công viên.
Thời cơ đã đến rồi đây!
Chị Lê lảng vảng qua lại vài ba vòng rồi đi về hướng bồn hoa.
Vì cách đây không lâu mới xảy ra cái chết của Yến, nên giờ đây ở khu vực bồn hoa không có một bóng người lai vảng.
Chị Lê ngó quanh quất rồi nhẹ nhàng bước tới sát bờ rào lấy cây cuốc chim đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Chị cẩn thận bổ từng nhát xuống bồn hoa, chặt nát các bụi hồng được trồng dày đặc bên trong đó.
Khi bồn hoa bị phá hơn phân nửa, chị Lê phát hiện ra một con rắn màu xanh lục to gần bằng cổ tay. Tuy rất sợ hãi, nhưng ý chí của chị đã thắng, chị vung cuốc kết liễu đời con rắn.
Vừa khi đó đã có người phát hiện ra hành vi đào bới kỳ quặc của chị nên đã chạy vào phòng bảo vệ để báo cáo.
Anh chàng bảo vệ lúc này đã hơi chếch choáng chạy vội ra, ngạc nhiên kêu lên:
- Trời ơi, cô! Cô làm gì vậy cô? Cô định hại cháu hay sao vậy?
Chị Lê ngừng tay vừa lau những giọt mồ hôi rịn ra trên trán vừa nói:
- Cô xin lỗi cháu, cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm việc này! Cô muốn tìm ra sự thật cái chết của con gái cô!
Anh chàng bảo vệ ngơ ngác:
- Con gái cô?
- Đúng! Con gái cô, đứa bé gái vừa mới chết cách đây không lâu, ngay tại chỗ này!
Những người có mặt trong công viên đã kéo đến vây quanh chị Lê và anh chàng bảo vệ.
Chị Lê chỉ tay vào con rắn xanh to lớn đang nằm bên cạnh:
- Các người hãy nhìn đi, có thể chính con rắn này đã gây ra cái chết cho con gái tôi và nhiều người trước đây, nhưng tại sao khi khám nghiệm người ta lại không nhận biết điều này?
Mọi người ồ lên sợ hãi khi nhìn tận mắt con rắn ghê rợn ấy.
Anh chàng bảo vệ như tỉnh hẳn rượu, anh vội chạy trở vào phòng, lập cập gọi điện đi báo cáo.
Chị Lê giơ cao cây cuốc bổ tiếp những nhát hết sức mạnh mẽ. Chị quyết phá cho tan bồn hoa này, xem thử bên dưới còn chứa đựng những điều kỳ bí nào nữa hay không.
Một tiếng “Cốc” khố khốc vang lên khiến mọi người đứng đó đều hồi hộp.
Chị Lê cào cào lớp đất và không khỏi giật mình khi thấy bên dưới dần dần lộ ra hình dạng nắp của một chiếc quan tài!
Đến lúc này thì những người có mặt ngăn cản chị Lê, không cho chị tiếp tục đào bới nữa, họ bảo mọi việc chờ nhà chức tới.
Không lâu sau những người có thẩm quyền có mặt.
Người ta lấy xác con rắn đem đi xét nghiệm, và một bộ phận khác thì tiếp tục đào để đem chiếc quan tài lên.
Công việc đào bới không khó cũng không kéo dài, vì quan tài không nằm sâu dưới đất lắm.
Và khi nắp quan tài được mở ra, mọi người tưởng chừng muốn té xỉu khi thấy bên trong là xác của một cô con gái cỡ tuổi mười lăm, mười sáu nằm nhắm mắt bình yên y như đang ngủ. Hai bàn tay cô đặt ngay ngắn trên bụng còn cầm chặt một bông hồng vàng rực rỡ, giống y như bông hồng chị Lê đã trông thấy hôm nào!
Liên tiếp những ngày sau đó, những người dân sống quanh khu vực công viên Hoa Lan và cả những người hiếu kỳ ở xa đều không ngừng bàn tán đến những sự việc lạ lùng liên tiếp xảy đến ở công viên.
Các tờ nhật báo chạy tít lớn về vụ đó bán đắt như tôm tươi, khắp nơi nơi đi tới đâu cũng nghe người ta đem chuyện ấy ra mà bình phẩm rồi đoán già đoán non đủ thứ.
Sau nhiều ngày xét nghiệm, điều tra, người ta thông báo con rắn xanh kia hoàn toàn vô hại vì nó không có nọc độc, và trên người các cô gái đã tử nạn ở công viên đều không có vết răng cắn của con rắn ấy, nên loại trừ khả năng các cô chết do nọc độc của rắn xanh.
Còn về chiếc quan tài và tử thi cô gái ấy thì vẫn còn nằm trong vòng điều tra, chưa có kết luận cụ thể.
Chị Lê tuy đã phần nào khám phá ra được bí mật nhưng vẫn chưa bằng lòng với những điều còn chưa sáng tỏ. Tuy nhiên chị không thể sống mãi ở thành phố để dõi theo sự việc ấy khi mà sau một vài tuần sự việc ấy gần như đã chìm đi, để thay thế vô bằng những tin khác cũng giật gân không kém.
Buồn bã, thất vọng, chị Lê bảo với Hiền:
- Ngày mai mẹ phải trở về quê để lo mùa màng vườn ruộng và nhang đèn cho em Yến khỏi tủi thân. Con ở lại đây lo học hành, đồng thời để tâm theo dõi diễn biến của sự việc đó, nếu có tin tức gì mới, con nhớ lập tức nhắn về cho mẹ biết liền nghen con.
- Dạ, con nhớ rồi mẹ! Nhưng… một mình mẹ ở nhà… thật tình con không sao yên tâm được!
Hiền lo lắng.
Chị Lê cười trấn an con:
- Nhà mình ở dưới quê, bà con lối xóm đối đãi với nhau như bát nước đầy, mẹ có sống một mình đâu mà con sợ! Vả lại mẹ cũng trải qua nhiều mất mát rồi, mẹ… mẹ vẫn còn chịu đựng được con à… Con đừng lo cho mẹ, mà lo cho con kìa, con gì mà ốm ròm như thế chứ!
Hiền lặng im nhìn mẹ, lòng cô xót xa vô cùng. Chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà tóc trên đầu mẹ nhiều sợi đã ngả sang màu trắng, lưng mẹ hình như còng hơn trước nỗi đau quá lớn vừa rồi, còn nụ cười của mẹ nữa, sao mà nó thê lương đến vậy?
Một người đàn bà tốt như vậy sao lại phải hứng chịu nhiều nổi đau to tát thế? Ông trời quả thật không công bằng hay tất cả là do duyên số nhân quả từ kiếp trước?
Hiền muốn khóc nhưng cô phải ráng dằn lòng lại, cô biết những lúc này, mình phải làm điểm tựa cho mẹ, mình không được yếu đuối, không được lung lay…
Hiền đưa mẹ về quê, bịn rịn chia tay nhưng cô đã thầm mừng trong bụng vì thấy mẹ mình đã rất dũng cảm chứ không quá bi lụy như mình vẫn tưởng.
Tiếp tục những ngày tháng buồn khổ vò võ một mình trong ngôi nhà quạnh vắng. Đêm nào chị Lê cũng thắp nhang trên bàn thờ Yến rồi khấn vái:
- Con ơi, con sống khôn thác thiêng về báo mộng cho mẹ biết nguyên nhân cái chết tức tưởi của con, kẻo mẹ chết không nhắm mắt… Yến ơi, con nghe mẹ nói không? Con phải về báo mộng cho mẹ nghe con, mẹ nhớ con lắm, mẹ muốn gặp con…
Dù là những lúc bận rộn nhất trong ngày, chị Lê vẫn không sao gạt bỏ được hình ảnh đứa con gái thân yêu ra khỏi trí nhớ của mình.
Còn những khi rảnh rỗi, nỗi nhớ thương càng thêm bào xé gan ruột chị.
Nhìn bộ áo dài mới may chuẩn bị cho Yến mặc khi vào cấp ba còn mới nguyên treo trong tủ, nước mắt chị Lê lại lăn dài không ngớt.
Đứa con gái bé bỏng của chị vẫn tươi cười nhìn chị từ trên bàn thờ, nó như không hiểu được nỗi lòng của một bà mẹ mất con…
- Con hư lắm Yến ơi! Con đi đâu mà đi hoài mải miết không chịu về thăm mẹ lấy một lần? Con có biết mẹ nhớ con lắm không? Mẹ thương con lắm không? Yến ơi… con ở đâu, con phải về với mẹ nghe Yến! Dù cho con có về bên mẹ bằng vong linh mờ ảo mẹ cũng vẫn muốn gặp con, Yến ơi… Không gặp được con, chắc mẹ chết dần chết mòn trong nhớ thương, đau khổ mất, con ơi…
Tiếng gào khóc lặng thầm, tiếng vái van nức nở của chị Lê vẫn vang lên đều đặn mỗi ngày…

***

Mới đó mà đã cúng một trăm ngày cho Yến.
Hiền không về được vì đang thi, cô chỉ gọi điện về thăm và nhắc nhở mẹ giữ gìn sức khỏe.
Chị Lê cố ra vẻ vững vàng bình tĩnh để con gái yên tâm lo việc học hành.
Chiều hôm đó khi khách khứa về hết, còn lại một mình trong ngôi nhà lạnh lẽo, chị Lê cảm thấy người bắt đầu gai gai sốt.
Muốn ra sau vườn nhà hái một nắm lá vô nấu nồi nước xông nhưng vì mệt mỏi quá chị cũng không nhấc chân lên được.
Cố gắng dậy đóng cửa, thắp nhang xong là chị Lê chui vào mùng ngủ mê mệt.
- Mẹ ơi, mẹ! Mở cửa cho con!
Trong cơn mơ màng, chị Lê nghe tiếng gọi của Yến.
Chị Lê vội vã tung mền ngồi dậy, không kịp xỏ chân vào dép, chị cứ để chân trần chạy vội ra trước mở toang cánh cửa.
Yến từ bên ngoài ùa vào ôm chầm lấy chị:
- Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!
Chị Lê ghì chặt lấy Yến, hôn như mưa như gió lên mặt con gái, vừa hôn vừa mếu máo khóc:
- Con bỏ mẹ con đi lâu quá, mẹ đến chết mất, Yến ơi…
Yến cũng thút thít khóc:
- Mẹ ơi, con cũng không muốn xa mẹ, xa chị đâu… Nhưng con không thể… Mẹ đừng buồn nữa, mẹ như thế này con đau lòng lắm, mẹ có biết không?
- Con về ở luôn với mẹ, con đừng đi đâu nữa, nghe con!
Chị Lê ôm con chặt cứng, như sợ Yến lại vuột khỏi vòng tay chị.
Yến vuốt nhẹ lên mặt mẹ, lau những giọt nước mắt đang chảy tràn trên khuôn mặt gầy sọp của chị Lê:
- Mẹ ơi… con không thể! Số phần con đã hết, giờ con sắp phải về trời rồi, con không thể ở lại với mẹ được đâu… Mẹ thương con, mẹ phải giữ gìn sức khỏe…
Nghe Yến nói thế, chị Lê hốt hoảng:
- Không! Không đâu! Mẹ không cho con đi đâu hết…
Yến khe khẽ lắc đầu:
- Không được đâu mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi! Con đã phải năn nỉ rất lâu mới được phép về thăm mẹ lần cuối cùng, mẹ phải bình tâm lại để mẹ con mình nói chuyện, kẻo không còn dịp nào để con gặp mẹ được đâu…
Chị Lê nức lên mấy tiếng, nhưng giờ thì chị đã nhận ra con bé Yến của chị trưởng thành biết bao, nó không còn là một cô bé nhỏ hay nũng nịu nữa mà đã là một người biết ăn nói đàng hoàng đâu ra đó như một người lớn thực thụ.
Chị Lê cũng nhận ra, giờ đây giữa chị với con gái đã âm dương hai đường cách biệt, thì có khóc lóc thở than cũng chỉ làm đau lòng con bé mà thôi!
Nuốt ực những nỗi đau đớn vào lòng, chị Lê nhìn kỹ Yến rồi hỏi:
- Con nói cho mẹ biết đi, tại sao con chết? Điều đó đã làm mẹ ăn không ngon ngủ không yên, mẹ cứ nghĩ có điều gì đó oan ức đã xảy ra cho con, phải không Yến?
Yến vuốt ve tay mẹ, lắc đầu nhè nhẹ:
- Dạ không, con không chết oan mẹ ạ! Kiếp làm người của con đã chấm dứt, con được đưa về cõi trên sống một kiếp khác…
Tối hôm đó, con trông thấy một bông hồng vàng thật lạ mắt và thật đẹp. Nó mọc cao ngạo nghễ, xung quanh tỏa hào quang rực rỡ, mùi hương của nó làm con ngây ngất.
Và hình như từ cái bông hồng ấy còn phát ra một điệu nhạc du dương như kéo con đến gần hơn nữa.
Con không cưỡng được sức hút kỳ lạ của bông hoa đó, con chồm vào, không phải để hái mà là để vuốt ve lên những cánh hoa ấy, bất thần có một con rắn xanh vươn cao đầu lên quấn vào cánh tay con, con sợ quá và cảm thấy tim mình như ngừng đập, cổ nghẹn tắt lại rồi không biết gì nữa cả!
Đến lúc con tỉnh lại thì con trông thấy mẹ đang quằn quại bên cạnh xác con, con đã nhào tới ôm lấy mẹ, con gào lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Con đây nè, mẹ đừng khóc nữa mẹ ơi!...”
Nhưng mẹ vẫn khóc đến lịm người, mẹ không biết gì đến sự tồn tại của con, lúc đó con biết rằng con đã chết! Cái thân xác vô tri của con nằm cạnh mẹ mà mẹ muốn ôm ấp cũng bị người ta ngăn chặn lại, còn linh hồn con ôm chặt lấy mẹ nhưng mẹ lại hoàn toàn không hay biết…
Mẹ biết không, con đã đau đớn vô cùng, hoảng sợ vô cùng khi thấy cả mẹ, cả những người xung quanh đều không ai biết tới sự tồn tại của con. Nhưng rồi cũng có người nhận thấy được con. Những người đó giải thích cho con hiểu thế nào là “sống ở thác về”, thế nào là kiếp người nơi trần thế, để cuối cùng con ngộ ra một điều, mình không thể đi ngược lại những gì tạo hóa đã an bài…
Mẹ ơi, giờ mẹ biết rồi, con xin mẹ đừng cứ dằn vặt nữa, mẹ hãy an vui mà sống. Dù hiện nay con không còn được sống bên cạnh mẹ nữa, nhưng mãi mãi mẹ vẫn là người mẹ mà con yêu thương nhất, và con mãi mãi là đứa con bé bỏng ngày nào của mẹ, mẹ nhe?
Yến nói đến đâu, nước mắt chị Lê chảy dài đến đó. Chị đã cố gắng dằn lòng không khóc, nhưng vẫn không sao ngăn được dòng lệ cứ nối tiếp nhau tuôn trào ra khóe mắt…
Cầm chặt hai tay con gái, chị Lê nghẹn ngào:
- Con ơi, mẹ vẫn không tin con chết! Con đang đùa với mẹ phải không con?  Bàn tay con vẫn rất ấm áp, con vẫn còn sống phải không con?
Yến áp tay mình lên má mẹ:
- Mẹ, tay con vẫn ấm áp, vì con không phải là ma, không phải là những vong hồn vất vưởng chưa tìm được cho mình nơi chốn nương thân. Con chỉ là từ giã kiếp người để đến với một kiếp khác mà thôi. Bởi vậy mẹ hãy yên tâm, con không bị khổ sở, không bị đói lạnh gì đâu mẹ ạ! Kìa, mẹ nhìn xem, những người ngoài đó sẽ đưa con đi, giờ chia tay của mẹ con mình đã đến rồi mẹ ạ…
Nhìn theo tay chỉ của Yến, chị Lê trông thấy mấy người con gái cũng trạc tuổi Yến nhưng áo quần lấp lánh sắc màu, dáng đi uyển chuyển giống như các cô tiên nữ mà chị đã thấy trên ti vi.
Như vậy là con bé Yến của chị cũng sẽ được như vậy, cũng sẽ là tiên sao? Chẳng lẽ những câu nói đùa vui của Yến hôm trước giờ đấy đã trở thành sự thật? Chẳng lẽ đó là điều dự báo mà chị đã không đủ sáng suốt để nhìn thấy được?
Thật sự lòng chị Lê chỉ muốn Yến mãi mãi là một cô gái bé bỏng sống nơi trần thế với những vui buồn thế tục, nhưng số phần đã vậy, thôi thì chị cũng phải bóp lòng mà vui cho con gái được yên tâm!
Chị Lê kéo Yến vào lòng, hôn lên khắp mặt mũi và đôi tay Yến. Chị dặn dò Yến giống như Yến sắp đi xa trọ học như chị Hiền vậy.
- Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, mẹ đừng lo gì cho con, con biết tự chăm sóc cho mình rồi! Mẹ hứa với con, mẹ phải thật khỏe mạnh, mẹ hứa đi mẹ!
Yến giục giã.
Chị Lê cười héo hắt:
- Ừ, thì mẹ hứa đó, con cũng đừng lo gì cho mẹ, nghe con!
Bỗng đâu có tiếng sáo du dương cất lên trong đêm tối và những cô gái đứng ngoài sân tung vào nhà những cánh hoa hồng vàng lấp lánh.
Yến nói khẽ:
- Đã tới giờ con đi rồi… Mẹ ở lại bình an… Con đi, mẹ nhé!
Chị Lê chưa kịp phản ứng gì thì thoắt một cái, Yến đã bay lơ lửng lên không trung.
Bất giác, chị Lê hỏi với theo một câu không ăn nhập gì tới cảnh chia tay của hai mẹ con chị:
- Yến ơi… còn cô gái trong quan tài…?
Tiếng Yến cười nho nhỏ:
- Con không biết được nhiều mẹ ơi, con chỉ biết chị ấy cách đây mười năm cũng ở gần nhà mình… mẹ tìm hiểu sẽ rõ thôi mà…
- Yến ơi, Yến….!
Chị Lê hoảng hốt gọi theo, nhưng tất cả đã biến mất trong màn đêm đen thẫm. Chị Lê lảo đảo ngã quỵ xuống thềm nhà…
Khi chị Lê tỉnh dậy, chị thấy mình vẫn nằm nguyên trên giường, nhưng cơn sốt đã không còn nữa, và cuộc gặp gỡ giữa chị và con gái vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu.
Chị Lê hoang mang tự hỏi:
- Yến thật sự đã về đây gặp mình, hay tại mình quá nhớ mong mà tưởng tượng ra thế? Sao mà tất cả lại giống thật như thế này?
Giữa lúc còn bán tín bán nghi, chị Lê phát hiện trên chiếc gối mình nằm còn vương lại một cánh hồng vàng!
- Đúng rồi! Tất cả là sự thật, không phải mình mơ! Đúng là con bé Yến đã về với mình rồi!
Nước mắt chị Lê lại trào ra, chị ngồi bật dậy, chạy tới bàn thờ ôm chặt tấm ảnh của Yến vào một lúc rồi cầm tấm ảnh giơ lên đối diện chị:
- Yến ơi… mẹ phần nào đã được an tâm vì biết con không phải làm hồn ma vất vưởng…
Chị còn muốn nói nhiều nữa, nhưng giọng chị đã nghẹn lại, không thể cất nên lời!
Ánh mắt Yến trong hình có vẻ như hờn trách, như muốn nói với chị rằng:
- Đó… mẹ không giữ lời hứa với con rồi! Mẹ bảo mẹ sẽ không khóc nữa, mẹ sẽ vui lên kia mà…
Chị Lê mỉm cười trong ngấn lệ, thầm thì:
- Ừ thì mẹ vui rồi đây! Con yên lòng nhé, con gái yêu của mẹ!
Mấy ngày sau Hiền về thăm mẹ. Cô mừng rơn trong bụng khi thấy mẹ không còn đau khổ như trước nữa, trên môi mẹ đã có nụ cười, dù chưa thật tươi nhưng cũng đã vơi bớt phần héo hắt.
Chị Lê kể cho Hiền nghe về việc gặp Yến.
Tuy không tin mấy, Hiền nghĩ do mẹ quá nhớ thương em nên mới mơ giấc mơ như thế mà thôi, nhưng muốn mẹ yên lòng, cô cũng reo lên:
- Vậy con mừng cho em! Mẹ cũng vậy nhe, mẹ đừng buồn nữa, em thấy mẹ buồn là em không vui được đâu…
- Ừ, mẹ đã hứa với em rồi, mẹ sẽ không buồn nữa…
Chị Lê mơ màng cười.
Khi Hiền quay trở về trường học, còn lại một mình ở nhà, chị Lê bắt đầu nghiền ngẫm từng lời Yến nói. Cộng với việc thỉnh thoảng chị vẫn thường lên chùa nghe giảng kinh nên dần dần chị đã giác ngộ, không còn quá đau thương trước sự mất mát của mình nữa.
Tuy nhiên, trong lòng chị Lê vẫn luôn canh cánh một điều, đó là chị muốn biết cô bé nằm trong quan tài kia là ai? Tại sao quan tài cô lại nằm đó, và tại sao trông cô có vẻ như người nằm ngủ vậy?
Thấy cô bé trạc tuổi con mình lại không đựơc ai chăm sóc mộ phần, để đến nỗi phải khuất lấp dưới bồn hoa như thế chị Lê cảm thấy xót xa lắm, chị thầm hứa với lòng sẽ cất công tìm hiểu để giúp thân nhân cô bé tìm nhận cô về.
Theo như lời Yến thì hơn mười năm trước, cô bé ấy sống gần đây. Nhưng hơn mười năm trước, vợ chồng chị Lê còn chưa về sinh sống ở địa phương này nên chị không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Mất hơn một tuần lễ khéo léo dò hỏi, chị Lê có được một thông tin đáng giá:
Hơn mười năm trước trong làng này có một gia đình giàu có lại đông con. Trong số đó có một đứa con gái là con riêng của ông chủ nhà với tình nhân.
Đứa bé lớn lên trong cảnh giàu sang nhưng hoàn toàn thiếu vắng tình thương yêu chăm sóc của người mẹ.
Bà mẹ kế tuy không đối xử hà khắc lắm với cô bé, nhưng bà ta không thể nào bố thí cho đứa bé được một chút tình thương. Bà coi nó như một sinh vật tồn tại trong nhà chứ không coi nó là một con người cần được quan tâm dạy dỗ.
Người cha tuy thương con, nhưng vì là đàn ông, ông không biểu lộ tình thương ấy bằng lời nói hay cử chỉ, ông nghĩ mình lo làm việc để các con có được cuộc sống như thế là đã thương yêu chúng, là đầy đủ trách nhiệm với chúng rồi!
Đứa bé lớn dần lên. Đó là một cô bé xinh đẹp và hiền lành hiếm có. Tình cảm của cô bé thật bao la, cô luôn dành những đồng tiền tiết kiệm của mình để đem cho những người ăn xin khốn khổ ngoài đường. Cô yêu thường loài vật, cô yêu thương con người, bất kể người đó là ai.
Mười sáu tuổi, cô bé đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp khó ai sánh kịp, nhưng có lẽ vì quá hiền lành, quá thánh thiện cho nên trông cô có một vẻ gì đó như hơi khờ khạo.
Một ngày nọ, có một đoàn sinh viên về địa phương thực tập. Trong số đó có một thanh niên dáng vẻ thư sinh, nói năng lanh lợi.
Mới về chưa lâu, chàng đã chấm ngay cô bé.
Thế là từ hôm đó, chàng trai không ngừng tỏ vẻ chăm sóc ân cần, quan tâm mọi mặt, khiến cô gái đang khao tình yêu thương như thấy mình đang lạc vào cõi thiên đường!
Cô đã trao cho chàng trai trọn vẹn niềm tin yêu trong sáng nhất của mình, nhưng có một điều cô kiên quyết không trao vội dù chàng trai hết lời năn nỉ van xin, đó là sự trinh bạch của người con gái.
Biết cô bé là con nhà giàu, bản thân mình lại là một sinh viên có gia cảnh nghèo hèn thiếu thốn, cha mẹ lại bạc bài, trộm cắp, biết không thể nào gia đình cô bé chịu gả cho mình nên chàng rắp tâm muốn lấy đi đời con gái của cô để buột gia đình cô vào thế kẹt, nhưng cô bé trông yếu đuối là thế nhưng lại cứng rắn không ngờ.
Mất bao nhiêu công sức vẫn không thực hiện được ý đồ, chàng sinh viên rất thất vọng.
Ngày chia tay cô bé để trở về thành phố, chàng ta cũng thề non hẹn biển qua loa, rằng sau khi tốt nghịêp ra trường sẽ về cưới cô làm vợ. Chàng trai còn tặng cho cô một chậu hoa hồng vàng, dặn cô chăm sóc cẩn thận, để đến khi đám cưới sẽ hái hoa hồng đó cài lên áo cho cô.
Cô bé tin chắc vào lời hứa đó nên cứ đợi chờ hết năm này đến năm khác.
Trong khi đó chàng trai không có chút hy vọng nào cưới được cô bé nên đã vội vàng tìm đối tượng khác. Vừa ra trường, chàng đã cưới ngay người con gái đã đem tới cho chàng một công việc làm như ý.
Ở dưới quê, cô bé vẫn ngày đợi đêm mong, võ vàng héo úa. Một ngày, có một cô gái cũng trong đoàn thực tập năm nào trở lại thăm, đưa cho cô bé xem tấm ảnh chụp hôm đám cưới của chàng trai.
Cô bé suy sụp hẳn từ hôm ấy.
Cô bé bệnh nặng nằm đó không ai quan tâm chăm sóc nên sức khỏe ngày một suy kiệt đi.
Một buổi chiều, cô bé cố lấy hết chút sức lực yếu ớt còn lại để lê ra sân, đến bên chậu hoa mà cô vẫn yêu thương chăm sóc mấy năm nay. Bụi hồng vừa mới nở một bông hoa rất to, hương bay thơm ngát.
Cô bé dùng hết sức mình để bẻ lấy bông hồng, gai đâm vào tay cô ứa máu. Nhưng cô không sợ, cũng không cảm thấy đau đớn.
Cô lê trở vào giường, và ngã ra bất tỉnh nhưng trên tay vẫn cầm chặt bông hoa và trên môi cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Khi mọi người phát hiện thì cô bé đã chết lâm sàng.
Người cha cho gọi bác sĩ tới. Sau khi khám qua loa, bác sĩ lắc đầu:
- Không còn cứu chữa được đâu!
Người mẹ kế đi xem bói ở một ông thầy có tiếng tăm, được thầy phán rằng phải chôn ngay cô bé trong vòng một giờ đồng hồ tới, nếu không cả gia đình dòng họ sẽ bị lụn bại dần dần, con cháu mấy đời không sao cất đầu lên được.
Người cha thương con, không muốn đem chôn khi con chưa thật sự chết, nhưng những tiếng khóc lóc nỉ non của người vợ trẻ, cùng với lời hăm dọa của lão thầy bói đã làm ông không còn giữ vững lập trường, đã nghe theo lời vợ, đem chôn đứa con còn chưa kịp chết!
Vì sợ người làng đả kích, nên ông giả vờ như đưa cô bé lên thành phố để chạy chữa, nhưng thật ra ông đã đem cô bé đi chôn ngay khi đó.
Không lâu sau cả gia đình ông sang Mỹ định cư hẳn bên đó, ở quê cũng không còn ai là ruột rà thân thích nên mồ mả cô bé xiêu lạc nơi đâu cũng không ai biết đến.
Nắm được thông tin đó, chị Lê vội vã sắp xếp công việc nhà rồi lên thành phố.
Hai mẹ con chị Lê gặp nhau ai cũng vui thật nhiều.
Chị Lê vui vì kết quả thi vừa qua của Hiền rất cao.
Còn Hiền vui khi thấy mẹ đã thật sự vượt qua cú sốc nặng nề đó.
Ngay chiều hôm ấy, khi Hiền đi học rồi, chị Lê lại tìm ra công viên.
Tay bảo vệ quen, nhìn thấy chị tỏ ra mừng rỡ:
- Cô, lâu quá cháu mới gặp cô! Trông cô khỏe hơn trước nhiều rồi đó!
Chị Lê cười:
- Cô cũng nhớ cháu lắm, hôm nay cô có ít quà quê gởi cháu đây!
Nói xong, chị trao cho cậu ta một giỏ thức ăn và cười nói thêm:
- Hôm nay là cô không ý đồ gì đâu nghen! Cháu đừng có sợ! À, sau lần đó cháu có bị kỷ luật gì không, về cái tội để cô phá nát bồn hoa ấy?
Anh chàng bảo vệ cười hiền lành:
- Cũng may là phía dưới bồn hoa có nhiều vấn đề nên cháu không bị tội gì!
Chị Lê thắc mắc:
- Cho đến nay, cháu có biết tin tức gì về vụ đó không?
Chàng bảo vệ kể:
- Dạ, cháu cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết rằng, trước đây ở chỗ này là nghĩa địa, sau mới giải tỏa để làm công viên. Những mộ nào có thân nhân thì đều đã được di dời đi hết, chỉ còn lại một vài ngôi mộ vô chủ thì vẫn còn nằm lại. Sau hôm đó, người ta truy ra nguồn gốc của chiếc quan tài, thì biết cô gái đó tên là Hoa Tâm, được gia đình đem đến an táng ở đây rồi gởi gắm cho người coi nghĩa trang chăm sóc mộ phần. Sau đó ít lâu, khi học chuẩn bị đi định cư nước ngoài, cha của cô bé có tới gởi một số tiền nhờ ông lão coi nghĩa trang chăm sóc, chuyện đó ông lão kể với nhiều người. Mấy tháng sau thì ông lão qua đời, thành ra ngôi mộ của cô bé không còn ai quan tâm đến nữa, nó trở thành mồ vô chủ từ đó!
Chị Lê rưng rưng nước mắt xót xa cho cô bé.
Chị hỏi tiếp:
- Cháu có biết tại sao cô bé chết đã nhiều năm rồi mà vẫn vẹn nguyên thân xác, cả cái hoa hồng cô bé cầm trên tay cũng tươi tắn giống như vừa được hái?
Anh chàng bảo vệ lắc đầu:
- Dạ điều này thì cháu không biết, mà nghe đâu các nhà khoa học cũng đang điên đầu về chuyện đó! Bởi vì họ hoàn toàn không tìm ra một chất lạ nào trong cơ thể cô bé nên không thể bảo xác cô bé được ướp bằng một loại hóa chất nào đó cực tốt.
- Cháu có biết hiện nay cố bé đó ở đâu không?
Chị Lê tỏ vẻ quan tâm.
- Cháu nghe nói họ vẫn giữ chiếc quan tài có cô bé bên trong ở Viện Nghiên cứu.
Chị Lê khe khẽ lau nước mắt.
Chị quay ra sau sịt mũi rồi nới với anh chàng bảo vệ:
- Thật tội cho cô bé! Cháu cho phép cô thắp mấy nén nhang cho cô bé ở chỗ tìm thấy quan tài nhé?
- Dạ, cô cứ tự nhiên, không có chi đâu ạ!
Anh chàng bảo vệ sốt sắng.
Chị Lê vội vã chạy ra góc đường gần đó mua một ít nhang đèn hoa quả vào bày ra cũng bên cạnh chỗ đã tìm thấy chiếc quan tài hôm trước. Chị van vái cầu siêu cho tất cả những cô gái đã chết ở đây, cũng như những vong hồn của bất cứ ai còn lảng vảng nơi này chưa siêu thoát được.
Khi mọi việc xong xuôi, chị Lê ra về và cảm thấy lòng mình có phần nhẹ nhàng hơn đôi chút. Chị thầm nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, chị sẽ tìm một bức tranh vẽ bông hồng vàng thật đẹp để đặt trên bàn thờ, cạnh bên chân dung của Yến, chị muốn hai chị em được bên nhau, mỗi lúc thắp nhang cho Yến, đồng thời cũng là chị thắp nhang cho Hoa Tâm, cô bé thiên thần mà chị được nghe kể lại.
Ở chơi với Hiền thêm một ngày nữa rồi chị Lê lại trở về với đồng ruộng thân yêu của chị, trở về với những tháng ngày vất vả và căn nhà quạnh vắng mông mênh…

***

Chị Lê đã thực hiện đúng theo suy nghĩ của mình. Trên bàn thờ Yến có thêm một một bức tranh vẽ một bông hồng vàng tuyệt đẹp!
Tối đó khi thắp nhang, chị không quên khấn vái:
- Hoa Tâm ơi, mặc dù cô chưa một lần được biết con lúc con còn sống, nhưng những gì cô đã nghe kể về con khiến lòng của một người mẹ như cô lại quặn lên đau đớn. Bây giờ, tuy con không còn nữa, nhưng nếu con không chê, cô có thể dành cho con tình thương và tấm lòng của một người mẹ, Hoa Tâm nhé? Con sẽ là con gái của cô, là chị của Hiền, của Yến, con có đồng ý không, Hoa Tâm?
Qua màn nước mắt nhạt nhòa, chị Lê cảm nhận hình như những cánh hoa trong bức tranh đang run lên nhè nhẹ và nụ cười rạng rỡ của Yến cạnh bên dường như cũng sống động hơn thường ngày!
Chị Lê lại ngồi bên bàn thờ, tỉ mẩn kể cho hai đứa con gái nghe về những công việc diễn ra trong ngày của chị.
Lâu nay chị đã quen với điều đó. Nếu ai thoạt nhìn chắc tưởng chị đã hóa điên mới ngồi nói chuyện một mình như thế. Nhưng thật sự chị Lê không điên, không lẩm cẩm mà trái lại chị hoàn toàn tỉnh táo.
Chị luôn ý thức được những việc mình làm. Chị biết con gái đã không còn trên dương thế, nhưng trong lòng chị thì Yến vẫn sống mãi mãi, mãi mãi Yến vẫn là đứa con gái hay nũng nịu, dỗi hờn với chị ngày nào. Và giờ đây, chị lại có thêm một đứa con nữa để yêu thương.
Chị nói chuyện thầm thì với con mỗi đêm là để giải tỏa những tâm tư chị mang nặng trong lòng, để cho hai con biết chị luôn nghĩ tới chúng, và… đơn giản đó chỉ là một thói quen của chị, một thói quen không gây hại gì cho ai nên chị không gì phải sửa đổi.
Đêm nay cũng vậy, chị ngồi kể với hai con về việc đồng áng, về chuyện con gà mái tơ mới đẻ lứa đầu tiên mà mỗi quả trứng đều to tướng, về lá thư Hiền mới gởi về hồi chiều, về những dự định tương lai mà chị vẫn đang ấp ủ… Mãi đến khi tiếng ti vi nhà bên cạnh tắt hẳn chị Lê mới đứng lên vặn nhỏ ngọn đèn trên bàn thờ con gái.
Chị thầm thì:
- Hai chị em ngủ ngon nhe! Mẹ cũng đi ngủ đây, sáng mai mẹ còn phải ra đồng sớm, hổm nay ruộng lúa nhà mình nhiều cỏ dại quá…
Chị Lê cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, thanh thản sau khi nói chuyện với con. Chị chậm rãi vào buồng lên giường nằm ngủ.
Nhưng khi chị mới vừa mơ màng, giấc ngủ còn chưa kịp đến, chị Lê bỗng nhận ra trong nhà mình có điều gì khang khác…
Mở choàng mắt ra, chị Lê hết sức ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là cô bé cầm bông hồng vàng nằm trong quan tài hôm trước.
Hoa Tâm! Đúng rồi, cô bé đó chính là Hoa Tâm!
Chị Lê chưa kịp lên tiếng, cô bé đã tiến tới gần bên chị, nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay đầy những vết chai của chị, âu yếm nói:
- Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ đã thương con… Con rất hạnh phúc vì điều đó! Từ hôm nay con đã là con của mẹ rồi, mẹ nhé?
Xúc động, chị Lê kéo Hoa Tâm vào lòng, vuốt mái tóc dài chấm vai óng ả của cô bé:
- Tội nghiệp con gái của mẹ!
Chị không biết nói gì thêm, chỉ ấp úng mấy lời rồi nghẹn ngào không nói được.
Hoa Tâm tươi cười:
- Mẹ đừng khóc, đừng lo gì cho con và em Yến cả. Chúng con đã lớn, đã lo cho mình được rồi, mẹ nhé?
Chị Lê ngạc nhiên:
- Con có gặp em Yến không?
Hoa Tâm cười:
- Dạ có, chính con là một trong những người đã đi đón em Yến…
Cô bé nhìn chị Lê, hơi ngập ngừng:
- Mẹ ơi, mẹ đừng giận con nhe mẹ! Mặc dù không hẳn thế… nhưng… vì con mà em Yến phải xa mẹ…
Chị Lê cầm chặt tay Hoa Tâm:
- Em Yến đã giải thích cho mẹ biết rõ rồi con ạ! Nhưng tại sao con lại nói là vì con? Mẹ không hiểu?
Hoa Tâm cười chúm chím trông rất dễ thương:
- Con biết trong lòng mẹ còn nhiều điều chưa sáng tỏ, vì vậy hôm nay con xin phép về đây trước là để cảm tạ tấm lòng mẹ dành cho con, để mẹ con ta được gặp nhau, sau nữa con giải thích toàn bộ sự việc cho mẹ được nhẹ lòng, mẹ nhé?
Chị Lê kéo Hoa Tâm vào lòng, nhè nhẹ gật đầu.
Hoa Tâm kể:
- Ngày ấy ba mẹ con đã vội vã mang con đi chôn khi con còn chưa kịp tắt thở, do đó linh hồn con cứ phải quanh quẩn trong quan tài, không làm sao thoát ra bên ngoài được! Cũng may, nhờ vào thế lực siêu nhiên của trời đất, con đã được giải thoát. Con còn được ban thưởng cho một ân huệ đặc biệt, đó là con trở thành sứ giải đi đón những linh hồn trinh trắng được về cõi bồng lai.
Thân xác con nằm dưới quan tài không bị mục rửa đi theo thời gian mà nó vẫn mãi tươi nguyên. Và cái bông hồng con cầm trên tay đây  mỗi năm sẽ lại được nở bừng trên mặt đất đúng vào đêm trăng tròn đẹp nhất trong năm.
Từ bông hoa này sẽ tiết ra một mùi hương, một điệu nhạc và vầng hào quang kỳ ảo nhất và nó có sức quyến rũ đặc biệt đối với những cô gái đồng trinh mà số phần đã sắp đến giờ chấm dứt.
Những cô gái ấy sẽ không thể cưỡng lại được ý muốn chạm tay vào cánh hoa này. Đó chính là nghi thức giới thiệu để con đón thêm một linh hồn nữa lên tiên giới.
Khi bàn tay cô gái chạm nhẹ vào cánh hoa, là linh hồn cô sẽ rất nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái xác thân phàm tục…
- Thế còn con rắn màu xanh lục?
Chị Lê thắc mắc.
- Dạ, con rắn đó đáng ra không dính dáng gì tới chuyện này. Nó chỉ là một con rắn hoàn toàn không có nọc độc, chỉ vì say mê bông hồng vàng mà nó đã làm hang ổ sinh sống ngay tại đó. Nhưng mỗi khi các cô gái chạm tay vào hoa hồng vàng, con rắn lại vươn mình lên quấn vào cánh tay, khiến các cô hoảng sợ, và cái chết sẽ được hiểu theo nghĩa khoa học là đột tử, hoặc lên cơn tim bất ngờ không cứu vãn được…
Tất cả chỉ có thế thôi mẹ ạ! Dù đó chỉ là một hình thức tiếp đón, nhưng con cũng rất đau lòng khi thấy các bà mẹ đau đớn cùng cực khi nhìn con gái mình chết đột ngột như vậy. Con cũng đã nhiều lần kiến nghị, xin được thay đổi hình thức đón tiếp mà vẫn chưa được duyệt… Bây giờ bồn hoa không còn, nhiệm vụ của con ở trần gian cũng đã hết, con sẽ cùng em Yến quay về cái nơi mà chị em chúng con sẽ sống một đời an lạc, ấm êm…
Chị Lê thở phào nhẹ nhõm! Vậy là bao nhiêu nỗi lo lắng, thắc mắc của chị giờ đây đã được Hoa Tâm giải đáp cặn kẽ, chị cũng không còn tức tối và tiếc thương nhiều như trước nữa.
- Tất cả là phần số, mình làm sao cưỡng lại được ý trời!
Chị Lê thầm than.
Hoa Tâm chừng như rất hiểu nỗi lòng hiện tại của chị Lê, cô bé an ủi:
- Mẹ đừng buồn, chúng con mãi mãi vẫn là con gái của mẹ!
Rồi Hoa Tâm nhìn ra cửa, tươi cười nói với chị Lê:
- Mẹ nhìn xem, ai đến thăm mẹ nữa kìa!
Chị Lê ngước nhìn lên, một luồng ánh sáng dịu nhẹ ùa vào nhà, và cũng ngay lúc đó chị vừa kịp nhận ra đó chính là Yến, cô con gái yêu quý của chị! Nhưng Yến hôm nay trông rất khác, từ áo quần cho tới dáng dấp, Yến đã thật sự trưởng thành rồi, đã thật sự sống một đời sống khác hẳn rồi!
- Con ơi!...
Chị Lê gọi to rồi giang rộng cánh tay còn lại ôm chầm lấy Yến.
Thế là chị, mỗi tay ôm một đứa con, nói cười trong màn lệ mừng vui đang dâng trào trên khoé mắt.
Ba mẹ con chị Lê ríu rít chuyện trò, chị vui đến nỗi nhớ trước quên sau, không biết phải nói gì, nhắc nhở con điều gì nữa…
Hai đứa con gái của chị lấp lánh như kim cương sáng lên trong đêm tối, những cánh hoa hồng vàng thoang thoảng mùi hương cứ bay la đà theo mỗi bước chân của hai đứa…
Nhìn con, chị Lê không biết mình nên vui hay nên buồn nữa?
Vui ư? Vui vì thấy con gái mình xinh đẹp hẳn ra, thấy nó có được cuộc sống an vui ngập đầy hạnh phúc. Nhưng sao trong niềm vui đó cứ xen lẫn những xa xót đến gai người…
Chị Lê biết rõ, những cuộc gặp gỡ như thế này là thật hiếm hoi, và có thể đây cũng chính là lần cuối cùng chị được gặp hai con, được ôm chúng vào lòng, được nói với chúng những lời yêu thương nhất của một bà mẹ và được nghe chúng nói cười ríu rít…
Chính điều đó làm lòng chị quặn thắt từng cơn…
Có người mẹ nào không đau lòng đứt ruột khi phải xa con vĩnh viễn?
- Mẹ ơi… chúng con phải đi rồi… mẹ ở lại sống thật vui, mẹ nhé?
Cả hai cô gái ngước nhìn chị Lê bằng đôi mắt trong veo chờ đợi.
- Ừ, các con đi mạnh giỏi, mẹ sẽ sống vui mà!
Chị Lê gật đầu, chị nghe sống mũi mình đã cay sè, nhưng chị giả vờ quay đi để nướt ực những giọt lệ còn chưa trào ra khóe mắt.
Chị phải để hai con nhẹ lòng cất bước…
Tiếng sáo đâu đây lại trỗi lên khúc nhạc thiên thai trầm bỗng, những cánh hoa hồng vàng lại vương đầy trên lối con đi, tà áo của hai đứa lấp lánh trong đêm như những con đom đóm mà thuở nhỏ hai chị em hiền và Yến vẫn thường đi bắt đem về rồi chờ đêm xuống, tắt hết đèn và thả cho chúng bay ra, cả hai chị em thích thú chiêm ngưỡng những đốm lửa xanh kỳ diệu…
Khi hai đứa con đã đi khuất, chỉ còn vẳng lại tiếng nhạc sáo du dương và một mùi thơm thoang thoảng bao trùm cả căn nhà, chị Lê mới buông lòng mình để mặc dòng lệ nóng hổi chảy dài hai bên má…
Tiếng gà eo óc gáy sau vườn, ở phía đông đã rựng hồng sắc đỏ.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Chị Lê lau nước mắt. Chị biết, tương lai còn đang ở phía trước, chị không thể ngã quỵ, chị phải đứng lên, đứng thật vững vàng để dìu dắt Hiền đi nốt đoạn đường còn lại, và để ở một nơi xa xôi nào đó, hai đứa con gái bé bỏng của chị được an hưởng trọn vẹn niềm vui mà không phải khắc khoải xót xa khi thấy mẹ mình gầy mòn héo úa…
Mấy mươi năm qua chị đã mạnh mẽ sống vì hai đứa con gái, thì những năm tháng cuối đời này chị càng phải tỏ ra mạnh mẽ nhiều hơn, vì bây giờ chị có đến ba cô con gái kia mà?
Chị Lê bước tới đứng trước bàn thờ hai con, chị nhìn chúng bằng cái nhìn dịu dàng trìu mến nhất, rồi từ từ chị mở toang cánh cửa, một luồng hơi ấm tràn vào căn nhà lâu nay lạnh lẽo buồn thiu, những tia nắng đầu ngày đã ló dạng, lấp lánh nhảy múa xung quanh người đàn bà mái tóc đã pha sương…
Hết
Nguyễn Thị Mộng Thu 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2011 20:05:02 bởi nguyenthu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9